PHÀM NHÂN TU TIÊN

Hàn Lập vẫn làm như không có gì, chỉ đứng ở một chỗ thản nhiên nhìn về nơi đang phát ra tiếng nổ ở xa.

Đằng xa tít cuối đường chân trời chợt quấn lên ùn ùn khói bụi, giống như một con thổ long đang cuồn cuộn kéo tới. Dường như dưới đất có con quái vật nào đó rất lớn đang lao về phía bên này.

Thấy một màn này khiến nét mặt hơi biến đổi, thế nhưng Hàn Lập lại chẳng có hành động nào khác. Bởi đuổi theo sau ngay sát đuôi của con thổ long khói bụi nghịt trời là một người khổng lồ màu bạc cao đến mười trượng.

Người khổng lồ này có đầu tóc xanh biếc bay phấp phới, miệng sư tử, mắt trâu. Nguyên nửa thân trên của hắn để trần, ngang hông quấn bởi một tấm vảy cá màu xanh, khắp mình phủ bởi những khối cơ bắp cuồn cuộn giống như đúc bằng bạc. Hắn chỉ bước một bước đã vọt đến mấy trăm trượng, đất cát xung quanh rung lên bần bật, bụi đá thốc mù trời.

Có vẻ như thân thể gã khổng lồ này nặng vô cùng.

Hàn Lập thấy được dáng vẻ của gã, ánh mắt lộ ra đầy vẻ ngạc nhiên.

Đúng lúc này gã khổng lồ đã đuổi đến con thổ long ở phía trước, hắn gầm nhẹ, hai bàn tay đột nhiên vỗ mạnh xuống mặt đất.

Oành, oành!

Từ chỗ chân gã kéo rộng ra đến vài dặm đất đai lập tực lún xụt, thoáng chốc nơi đó hình thành một cái lòng chảo hoắm xuống đến mấy trăm trượng.

Một tiếng vang lên như tiếng sấm!

Một con thú rất lớn màu vàng đột nhiện vọt ra từ bên trong lòng chảo, rồi cắm đầu cắm cổ lao về phía khu vực Minh Sát.

Nhưng tựa như gã khổng lồ đã đoán ra từ trướng, chỉ thấy gã cười thật to, thân hình hắn vọt lên trên đỉnh đầu con thú, rồi lấy chân dẵm xuống thật mạnh.

Phành!

Con thú màu vàng vừa bị bàn chân bằng bạc đạp trúng liền run rẩy, sau đó ngã xụp.

Lại một âm thanh khô khốc vang lên, con thú liền bị ấn lún xâu vào đất.

Mãi đến lúc này mới có thể trong thấy diện mạo của con thú kia ra sao. Thì ra đây là một con rùa lớn tầm sáu bảy chục trượng, toàn thân trải một lớp màu vàng nhạt.

Phía trên tấm mai mọc ra một cái đầu dài chừng độ nửa trượng, trên đỉnh còn có thêm cái sừng tầm một thước màu vàng. Mặc kệ nó lúc lắc, giãy dụa thế nào, nhưng dưới bàn chân màu bạc đang ghim chặt, toàn thân của nó không cách nào di chuyển được.

Gã khổng lồ màu bạc chẳng nói chẳng rằng, hai cánh nay khoặm lại rồi điên cuồng giáng xuống những nắm đấm thật to.

Trong phút chốc, từ trên lưng con rùa tràn ra làn sáng màu bạc, tiếp theo sau là một cơn sóng chấn động đến kinh người vọt tới khắp bốn phương tám hướng.

Cho dù con rùa vàng kia có sức phòng thủ lớn đến đâu, nhưng chỉ cần vài nhịp thở, dưới vô số nắm quyền giáng xuống, toàn thân nó đã trở thành một mảng thịt vụn.

Phanh!

Cánh tay màu bạc quét qua thân thể của con rùa, chụp lại, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một viên yêu đan lớn cỡ cái đầu.

Gã khổng lồ nhìn thấy viên châu liền cười thật lớn. Hắn phất tay, ném tọt viên yêu đan vào trong miệng rồi nuốt trửng.

Lập tức, quanh thân gã nổi lên từng ánh hào quang chớp động. Nhưng chỉ cần bấm tay niệm chú một chút, hết thảy lại trở lại như thường.

Đến lúc này hắn mới xoay đầu, liếc mắt qua phía Hàn Lập.

Con mắt của hắn phát ra tia sáng màu bác chói lóa, giống như không hề có tròng mắt vậy.

Thấy cảnh này, hai mắt của Hàn Lập không khỏi rụt lại.

Hai chân gã khổng lồ khẽ bước, nhắm thẳng đến phía bên này mà lướt đi. Còn chưa đến nơi mà tiếng nói oang oang như sấn nổ của hắn đã ập tới:

"Xin hỏi là đạo hữu nào đến tụ hội ở Thiên Ngoại Thiên? Tại hạ là Ngân Cương Tử từ tộc Thiên Kỵ ra mắt."

"Ra là đạo hữu đến từ tộc Thiên Kỵ, tại hạ là Hàn Lập ở Nhân tộc có lời chào." Hàn Lập thở nhẹ, đứng từ xa ôm quyền đáp lời.

"Các hạ chính là người từng giết chết Minh Trùng Mẫu ở Ma giới sao? Thật là hân hạnh. Tên tuổi của đạo hữu Ngân mỗ đã được nghe từ lâu." Tên khổng lồ nghe được, gương mặt liền tỏ vẻ giật mình. Lập tức hắn bấm pháp quyết, trong khoảnh khắc thân hình liền thu nhỏ lại thành một người vạm vỡ màu bạc, thoạt trông cũng không to cao hơn Hàn Lập bao nhiêu.

"Ngân huynh quá khen, việc giết được Minh Trùng mẫu kia chỉ là trùng hợp thôi. Nhưng thực ra danh tiếng của tộc Thiên Kỵ đối với tại hạ đã như sấm dậy bên tai. Biến thân vừa rồi của đạo hữu chắc hẳn là thân thông biến thân lừng lẫy của quý tộc, quả nhiên uy lực sâu không lường được." Hàn Lập mỉm cười, khách khí đối đáp lại.

Tộc Thiên Kỵ cũng là một bộ tộc có tiếng tăm lừng lẫy trên đại lục Phong Nguyên, tuy rằng số người không nhiều lắm nhưng bù lại có thần thông thiên phú cực kỳ kinh người, hơn nữa tốc độ tu luyện lại cực nhanh so với các chủng tộc khác. Nếu như có thể thi triển Tạo Hóa Chi Thân ở trình độ nhất định, thực lực của bọn họ lập tức tăng lên thêm mấy lần.

Nhờ vậy, tộc Thiên Kỵ được vinh danh là một trong bốn đại tộc kỳ bí nhất ở đại lục Phong Nguyên. Những tu sỹ cao cấp của chủng tộc này rất ít khi xuất hiện trước mặt người ngoài. Hôm nay gặp được một gã Đại Thừa của tộc Thiên Kỵ liền khiến cho Hàn Lập cảm thấy bất ngờ rất nhiều.

"Ha ha, Hàn đạo hữu thật quá khiêm tốn. Vừa nãy trên đường ta gặp được con Thổ Quy, vừa hay nội đan của nó đối với ta có chút tác dụng nên mới phải biến thân mà truy đuổi đến tận đây. Cũng khéo gặp được đạo hữu nơi này, chi bằng hai ta cùng đi đến Thiên Ngoại Thiên đi." Ngân Cương liền bật cười ha hả.

"Có Ngân đạo hữu tương trợ, Hàn Mỗ không thể không theo." Hàn Lập gật nhẹ, hoàn toàn không từ chối.

"Ha ha, Hành huynh đúng là người sảng khoái, nào cùng đi thôi. Chúng ta vừa đi đường vừa thương lượng về tên tiên chuyên gây chuyện huyết tế kia. Thằng cha Minh Tôn đưa tin tức thực quá ít ỏi, không biết đạo hữu biết thêm điều gì khác không?" Ngân Cương nghe vậy liền tỏ vẻ cực kỳ cao hứng.

"Ngày trước ta đã gặp qua đạo hữu Minh Tôn một lần, đúng là có biết một chút tin tức. Nếu đạo hữu muốn biết, tất nhiên Hàn mỗ sẽ một mực nói hết." Hàn Lập mình cười, không chút lưỡng lự đáp lại.

"Vậy xin cám ơn trước, ta có một chiếc thuyền Bích Ba Xa, mời đạo hữu cùng lên." Nghe được lời này Ngân Cương vui mừng quá đỗi. Tiếp đó hắn há miệng phun ra một đoàn hào quang sáng mờ mờ xanh biếc. Đoàn hào quang bay vọt lên không trung, lập tức biến hóa thành một chiếc thuyền cao đến hơn ba mươi trượng.

Chiếc thuyền hình tam giác, mặt ngoài được khảm rất nhiều ngọc, toàn thân tỏa ra mùi hương thơm ngát, mà trên boong còn được bố trí thêm bốn tên khôi lỗi đang đứng im không nhúc nhích.

Hàn Lập cũng chẳng từ chối, thân hình khẽ động, liền theo Ngân Cương nhẹ nhàng bay lên chiếc thuyền.

Một thoáng sau, tiếng xé gió vang lên, chiếc thuyền hóa thành một dải sáng xanh biếc lao thằng vào trong vùng trời màu lục. Chỉ chớp động vài cái, thế rồi dải sáng biến mất tăm hơi ở tít cuối trời.

Nửa ngày sau, trên một mảng đất khô cằn ở trung tâm khu vực có tên là Minh Sát, chiếc thuyền vẫn sé toang những đợt cuồng phong lao đi.

Bỗng chốc phía trước chợt mờ nhạt, mà ngay lập tức nơi đó hiện ra một vùng trời đất cực kỳ đặc biệt. Chỉ thấy trong không gian hư vô cao mấy nghìn trượng phía trước bỗng như phân làm hai màu trắng và đen.

Bên dưới vẫn nguyên một mảng ảm đạm màu đen, mà trên bầu trời lại là cả một vùng sương mù sáng quang. Càng lạ hơn nữa đó là bên trong sương mù có những tảng đá rất lớn cứ một mực trôi nổi bất động.

Những tảng đá đó, nhỏ cũng phải ngang người, lớn thì như một căn phòng rộng, to hơn thì chẳng khác nào một hòn đảo nhỏ. Hơn nữa trên đó còn hiện ra vài tòa kiến trúc, cung điện.

"Đây chính là Thiên Ngoại Thiên? Quả là tên như ý nghĩa!"

Đứng trên chiếc thuyền màu xanh, Hàn Lập ngắm nhìn không trung trên cao, tặc lưỡi tỏ vẻ ngạc nghiên.

"Đúng thật nơi này có điều kỳ lạ! Nghe nói vào thời thượng cổ, ở đây chính là cấm địa của một đại tộc rất lớn. Nhưng sau này không biết đã sảy ra chuyện gì, chẳng những các toàn bộ tộc này đã biến mất, mà nơi này lại phun ra âm sát khí cực kỳ nồng đậm khiến cho mọi sinh linh không thể nào sinh sống được." Ngân Cương đứng bên cạnh nghe vậy liền rung đùi đắc ý.

Thời điểm trước, suốt một đoạn đường đi chung, hai người bọn hắn trò chuyện với nhau cực kỳ ăn rơ, cứ như một cặp mới gặp đã quen.

"Có thể làm cho cả tộc biến mất, chắc có thể là bộ tộc này đã gặp phải một loại thiên tai không thể nào kháng lại. Còn nếu là người thì chỉ sợ không thể làm được chuyện này một cách không hình không tiếng như vậy." Ánh mắt của Hàn Lập chợt lóe.

"Ha ha, có thể là thế. Ơ, hình như là người của thương minh đang lại đây nghênh đón chúng ta." Ngân Cương cười ha hả, sau lại tỏ vẻ ngạc nhiên.

Chỉ thấy phía trên không trung bỗng lóe sáng, một con thuyền màu trắng phi thẳng xuống, nhắm đến thuyền của bọn họ lướt tới.

Hai người Hàn Lập cùng Ngân Cương chỉ liếc mắt nhìn nhau rồi đứng đợi chiếc thuyền kia tới gần.

Chiếc thuyền của bọn họ cũng liền dừng lại.

Một lát sau, chiếc thuyền màu trắng chớp lên vài nhịp đã xuất hiện ở ngay bên cạnh, hào quang quanh nó tan đi.

Trên thuyền là một gã đàn ông mặc trường bào màu lam. Ánh mắt hắn đảo nhanh qua hai người bọn Hàn Lập, không dấu nổi vẻ ngạc nhiên nhưng vội đè nén lại cúi người nói:

"Ra là Hàn tiền bối của Nhân tộc và Ngân Cương tiền bối của tộc Thiên Kỵ. Vãn bối phụng mệnh của đại nhân Minh Tôn, đặc biệt tới đây để nghên đón hai vị vào Thiên Ngoại Thiên."

"Ngươi nhận ra ta? Xem ra Minh đạo hữu đã nói ra tướng mạo của bọn ta cho đám tiểu bối các ngươi. Nếu đã vậy, ngươi đi trước dẫn đường đi." Ngân Cương lạnh lùng ra lệnh.

Hần Lập vẫn một mực không đưa ra ý kiến nào.

"Vâng, mời hai vị tiền bối theo ta." Tên đàn ông mặc áo bào màu lam không dám trái lời, vội cung kính khom người rồi cho chiếc thuyền quay đầu dẫn đường phía trước.

Chiếc thuyền màu xanh biếc của Ngân Cương cũng không nhanh không chậm bát sát theo sau.

Khoảng môt chén trà sau, chiếc thuyền này liền đáp xuống một hòn đảo bằng đá rộng chừng vài dặm bên trong Thiên Ngoại Thiên.

Ngay trên bề khối đá có một cung điện màu trắng ngà thật lớn, bên cửa còn có thêm hai hàng vệ sỹ của thương minh được võ trang giáp nặng.

Ngân Cương thu lại chiếc thuyền rồi cùng Hàn Lập ngông nghênh đi vào trong cung điện.

Những tên vệ sỹ này đứng im không chớp mắt, căn bản là chẳng có chút ý định tiến lên ngăn cản chút nào.

Kết quả là hai người bọn họ đi vào trong cung điện, lại xuyên qua một đoạn hành lanh không mấy dài cho lắm tới gian phòng cao đến vài chục trượng. Lúc này đã thấy Minh Tôn, người chủ sự của thương minh đang ngồi bên trong.

"Hàn đạo hữu, Ngân huynh, thế nào mà các ngươi đến cùng một lúc, điều này khiến cho lão phu cảm thấy thật bất ngờ." Vốn đang ngồi trên ghế chủ tọa cùng đàm phán với mấy người khác có khí chất bất phàm, nhưng khi thấy hai người Hàn Lập cùng Ngân Cương bước vào, lão liền mừng rỡ bước ra chào đón.

Những người khác vẫn ngồi yên, dùng ánh mắt khác nhau đánh giá hai người bọn họ một phen.

"Ha ha, ta và Hàn đạo hữu tình cờ gặp nhau ở bên ngoài Minh Sát, vậy nên cùng nhau đi đến đây. Nhưng thật ra mấy ngàn năm không gặp, vậy mà khí sắc của Minh huynh còn tốt hơn trước kia rất nhiều." Ngân Cương cười ha ha không chớp mắt.

Hàn Lập cũng mỉm cười chào đón mấy câu, sau đó hắn không có hứng thú pha trò mà đi tới ngồi ngay ngắn với những người khác bên gian phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi