Ngọn hỏa diễm này cao đến sáu bảy trượng, cả người Thanh Văn bị biến thành một cây đuốc sống thật lớn, từ trên cao rơi xuống mặt đất, sau đó thảm thiết kêu lên hai tiếng liền hóa thành tro bụi, ngay cả một tia phản kháng đều không có.
Hàn Lập đang vạn phần kinh ngạc thì hỏa diểm cự điểu kia lại kêu lên một tiếng bén nhọn, quay đầu hướng hai cái quang kén còn lại, hung hăng đánh tới, kết quả tạo thành một luồng lửa cháy ngập trời bùng nổ tại hai cái quang kén, đảo mắt một cái đem hai Huyết thị còn lại vừa mới biến thân, phá kén đi ra, lập tức hãm nhập vào trong biển lửa.
Hàn Lập nhìn thấy rõ, huyết quang của hai cái quang kén trong ngọn lửa cháy rực khốn khổ ngăn cản được một tí liền tan rã không còn chút gì sót lại, đồng thời cũng hiện lên hai cái bóng mơ hồ, lắc lư vài cái liền bị luyện hóa không còn một mảnh.
Xem ngọn lửa có vẻ bình thường, thế nhưng lại có thể lợi hại như vậy, làm Hàn Lập kinh hãi không thôi. Đối với uy lực pháp bảo của tu sĩ Kết Đan kỳ lại có thêm nhận thức một cách rõ ràng.
Đám người Tống Mông ngoài việc đồng dạng đều cảm thấy kinh hãi giống như Hàn Lập, còn hiện thêm lên vẻ kinh hỉ trên mặt.
"Chân bảo này quả thật quá lợi hại!"
"Lần này có thể tiêu diệt tà giáo, hoàn toàn đều dựa vào Lưu sư huynh a."
Những người khác đều cực kỳ hưng phấn nói.
Xem ra bọn họ đều cho rằng, chỉ cần tiêu diệt đám Huyết thị này, tên Hắc Sát giáo chủ đang bế quan kia còn không dễ đối phó hay sao chứ? Dù sao bọn họ có nhiều tu sĩ Trúc Cơ kỳ như vậy, rõ ràng sẽ không dưới cơ một tên tà giáo như vậy.
Lưu Tĩnh nhìn thấy hỏa diễm do hỏa điểu bên dưới hóa thành đang dần dần biến mất không thấy đâu nữa, trong lòng cực kỳ đau xót, nhưng sau khi nghe được mấy lời tán tụng của mọi người, lại thấy tinh thần rung động!
"Đi thôi, chúng ta lúc này đã chậm trễ không ít thời gian rồi, cùng xông lên tiêu diệt Hắc Sát giáo chủ đi!" Lưu Tĩnh hào khí bốc lên, phất tay nói.
Những người khác nghe xong đều gật đầu đồng ý, liền bay xuống.
Hàn Lập mỉm cười, đồng dạng cũng muốn đi xuống với mọi người nhưng khi đảo mắt qua bên cạnh lại phát hiện vị Vương sư huynh kia đang hướng xuống phía dưới, nhìn chòng chọc một cái gì đó, thần sắc có chút cổ quái.
Điều này làm Hàn Lập ngẩn người ra một chút, không khỏi dõi theo ánh mắt của hắn, trên mặt đất ngoài tro bụi của tên Thanh Văn kia cùng với đồng môn sư huynh với vẻ mặt thương tâm đang thu thập di hài của đạo lữ ra thì nào có thứ gì đáng để chú ý?
"Vương sư huynh phát hiện được cái gì sao?" Hàn Lập nhịn không được bèn hỏi, trên mặt mang theo vài điểm hoài nghi.
"Không có, không phát hiện được cái gì cả, Hàn sư đệ đã quá nhạy cảm rồi." Vương sư huynh nghe Hàn Lập hỏi như vậy lập tức thu hồi mục quang trở về, ánh mắt có chút trốn tránh nói.
Hàn Lập thấy vậy, còn không biết sao chứ? Nhất định vị Vương sư huynh kia đã phát hiện được cái gì trọng yếu rồi, nhưng không muốn làm cho người khác chú ý tới, mới lộ ra loại biểu tình này.
Nghĩ đến đây, Hàn Lập có chút buồn bực, nhưng ngoài mặt vẫn nhàn nhạt cười, thần sắc như thường nói:
"Một khi đã không có chuyện gì, chúng ta mau chóng đi xuống thôi, Lưu sư huynh cũng muốn đi vào rồi!" Tay chỉ chỉ cửa lớn của lãnh cung, Hàn Lập không nói hai lời, lập tức ngự phí bay xuống dưới, chỉ để lại Vương sư huynh trên không trung, sắc mặt âm lãnh, bộ dáng biến ảo, nhưng sau đó cũng chỉ có thể dậm chân một cái, bất đắc dĩ theo sau cùng đi xuống.
Khi Hàn Lập vừa mới hạ xuống đất, một thanh âm nũng nịu từ trên bầu trời truyền đến.
"Lưu sư huynh. Hàn sư đệ. Đợi chúng ta với!"
Hàn Lập ngẩn người, chậm rãi quay đầu nhìn lại. Lưu Tĩnh cùng những người khác nghe được cũng đồng dạng dừng cước bộ. Sắc mặt vui mừng nhìn về hướng thanh âm phát ra.
Chỉ thấy dưới ánh trăng hòa nhã, Chung Vệ Nương cùng Trần Xảo Thiến và một gã trung niên nhân sắc mặt cực kỳ tái nhợt, từ bên trên chậm rãi hạ xuống.
Mà trung niên nhân mặc trang phục màu vàng, vẻ mặt cực kỳ sợ hãi, bị Chung Vệ Nương mang theo trên pháp khí phi hành, khi gặp đám người Hàn Lập cùng Lưu sư huynh trên mặt càng thêm hoảng sợ.
Lưu Tĩnh trông thấy, tất nhiên mỉm cười tiến đến nghênh đón.
"Xem ra hai vị sư muội đều thuận lợi! Vị này chính là Việt HSo! " Đợi cho hai vị nữ tu sĩ hạ xuống đất, ánh mắt Lưu Tĩnh quét qua một vòng trên người trung niên, vô tình mở miệng hỏi.
"Đúng vậy! Người này đang ở điện gì gì đó, triệu kiến mấy gã thần tử, ta cùng sư tỷ đem những người khác đánh mê hết liền ra tay đem hắn đến đây, lúc ấy còn có hai gã đệ tử Hắc Sát giáo Luyện Khí kỳ từ bên cạnh muốn lao ra ngăn trở, bị hai người bọn ta giải quyết dễ dàng. Lưu sư huynh, chàng cũng không có xảy ra việc gì, thật sự là tốt quá."
Chung Vệ Nương nhìn thấy Lưu Tĩnh bình yên không có chút thương tổn gì, tựa hồ phi thường cao hứng, líu la líu lo nói mãi không ngừng, đã lộ ra tình cảm quan tâm đối với hắn không thể nghi ngờ, điều này làm cho Lưu Tĩnh dưới ánh mắt của mọi người hơi lộ ra vẻ xấu hổ, làm Hàn Lập đứng xem cũng thầm cảm thấy buồn cười.
"Trần sư muội, muội cũng không có việc gì chứ!" Hai vị sư huynh của Trần Xảo Thiến cũng tiến lên ân cần hỏi thăm.
Trần Xảo Thiến thần sắc nhàn nhạt ứng phó hai câu, ánh mắt quét về phía đám người, sau khi thấy Hàn Lập liền dừng lại một lát, thần sắc phức tạp, vội vàng né tránh.
"Tuyết Hồng sư tỷ đâu rồi?" Trần Xảo Thiến khẽ nhíu đôi mày ngài, trong lòng có một dự cảm không tốt liền hỏi.
Những lời này vừa thốt lên, sắc mặt những người khác ở xung quanh đều trầm xuống, lộ ra vẻ trầm trọng.
"Tuyết Hồng đã bị chết rồi!" Vị đạo lữ song tu cùng Tuyết Hồng sư tỷ, cố nén bi thống, miễn cưỡng nói.
Những lời này vừa ra khỏi miệng, Trần Xảo Thiến cùng Chung Vệ Nương cả người run run, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Trên mặt Chung Vệ Nương lập tức hiện lên vẻ tức giận, hé miệng nói:
"Các ngươi, như thế nào ……"
Nhưng chính là lời trách cứ này mới chỉ xuất ra được một nửa, đột nhiên đã bị cắt đứt bởi một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Bọn người Hàn Lập lắp bắp kinh hãi, lập tức cực kỳ cảnh giới, quay lại nhìn.
Chỉ thấy cách mọi người không xa, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một tên mặc áo màu lam (Lam bào nhân). Một cánh tay người này lấp lóe màu đỏ, chẳng biết từ khi nào từ trong lồng ngực của Vương sư huynh rút ra, sau đó thi thể của vị sư huynh này trực tiếp ngã xuống mặt đất, hoàn toàn tắt thở.
"Ta vốn không nghĩ rằng phải giết hắn đầu tiên, nhưng do đứa nhỏ này thật không nên lấy thứ không phải của hắn!" Lam bào nhân cười hì hì nói, hắn ước chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt trắng trẻo, không có râu, khóe mắt có chút nếp nhăn, bộ dáng cực kỳ hiền lành.
Nói xong như vậy, hắn phi thường tùy ý xoay người một cái, từ trên tay Vương sư huynh nhặt lên một hạt châu màu xanh, lớn cỡ ngón tay cái, khiến cho những nét tiếu ý trên mặt hiện lên rõ thêm vài phần.
Sau khi trông thấy người này, Lưu Tĩnh cùng Hàn Lập cơ hồ sắc mặt đồng thời trầm xuống, lộ ra thần sắc cực kỳ cẩn thận.
"Các hạ là Hắc Sát giáo chủ!" Trong mắt Lưu Tĩnh hiện lên vẻ đăm chiêu, bắt đầu dò hỏi.
"Ha ha, rất thông minh! Đích thật tại hạ là kẻ sáng lập Hắc Sát giáo. Ngươi chính là kẻ cầm đầu nhóm người kia sao!" Lão giả thần sắc như thường, cười hì hì hỏi.
Vừa nghe thấy người này chính là Hắc Sát giáo chủ hiện đang bế quan, ngay cả Hàn Lập cũng không khỏi sắc mặt đại biến, càng không nói đến những tu sĩ Hoàng Phong cốc khác, mọi người như lâm đại địch, đem pháp khí thủ sẵn nơi tay.
Lưu Tĩnh sắc mặt khẽ biến, hít một hơi thật sâu, mới đè nén được sự kinh hoảng trong lòng.
Sau đó, hắn bí mật ra hiệu cho những người khác cẩn thận, rồi mới lạnh lùng hỏi:
"Đúng, tại hạ Lưu Tĩnh! Lần này đến tiêu diệt Hắc Sát tà giáo các ngươi chính là do ta đứng đầu! Hiện tại ngươi cũng chỉ có một thân một mình, còn dám hành hung giết người, lá gan quả thật không nhỏ đó!"
Những lời của Lưu Tĩnh chính khí lẫm nhiên, mặt không đổi sắc, chính hắn đối với biểu hiện cùng lời nói của mình cũng cực kỳ hài lòng, càng nói khí thế lại càng lớn.
Chỉ cần tiêu diệt kẻ đứng đầu tà giáo này, như vậy thanh danh của Lưu Tĩnh hắn tại thất phái liền đạt tới một bước mới, những người khác đối với hắn thậm chí lại càng thêm tôn sùng kính ngưỡng!
Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Tĩnh liền giống như rượu mạnh bốc lên, dần dần trở nên nóng rực, tay vừa lật thì hai thanh ngân câu cùng viên hoàn liền xuất ra.
Nhưng hắn còn chưa kịp hô ứng thì những người khác cũng đồng loạt ra tay, phía đối diện Hắc Sát giáo chủ đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị, tiếp theo hắn liền nghe được một tiếng nói nhẹ nhàng:
"Ngươi có thể chết!"
Cơ hồ đồng thời Lưu Tĩnh bỗng nhiên cảm thấy ngực đau nhói, còn chưa hiểu được sao lại thế này thì một cánh tay thấm đẫm máu tươi từ trong ngực lộ ra, năm ngón tay đỏ máu đang nắm chặt một thứ tròn tròn đang khẽ đập.
"Đây là cái gì?" Lưu Tĩnh không khỏi ngạc nhiên thầm nghĩ, có lẽ trong lòng hắn hiểu được nhưng thực không muốn biết đó là cái gì.
Sau đó hắn chỉ cảm thấy đất trời xoay chuyển, hai mắt biến thành màu đen, bên tai còn truyền đến vài tiếng thét, nghe thanh âm hình như là tiếng kêu khóc đầy vẻ luyến tiếc, đau khổ của Chung Vệ Nương, sao mà lạ lẫm, sao mà xa xôi.
"Khục, tiểu nha đầu này sao lại thích khóc như vậy chứ!" Lưu Tĩnh trước khi lâm vào trạng thái hôn mê, hắc ám, thầm nghĩ có chút chua xót.
Sắc mặt Hàn Lập rất khó coi, bởi vì bọn họ vẫn chưa bắt đầu chiến đấu với Hắc Sát giáo chủ mà bên mình đã bị một người không thể tưởng tượng được ra tay, liền đánh chết hai gã tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, ngay cả người lãnh đạo bọn họ - Lưu Tĩnh – cũng bị chết trên tay người này.
Người nọ sau một kích đắc thủ, hai cánh tay xuyên thủng thi thể Lưu Tĩnh cùng một vị sư huynh của Trần Xảo Thiến, thân hình lập tức lóe lên, đi tới bên người Hắc Sát giáo chủ, sau đó quay đầu nhìn đến bọn người Hàn Lập nhe răng cười không thôi, làm Hàn Lập căn bản không kịp ra tay ngăn trở.
Chung Vệ Nương tại thời khắc Lưu Tĩnh bị giết, đã hét lên thảm thiết, đau thấu tâm can, rồi hoàn toàn ngây ra, lâm vào trạng thái thất thần, Trần Xảo Thiến ở một bên thấy vậy, vội vàng cẩn thận bảo vệ ở phía sau, thần tình vô cùng phẫn nộ cùng hối hận nhìn tên ra tay đánh lén kia.