PHÀM NHÂN TU TIÊN

"Hàn Lập, ngươi thật đúng là có thể thích nghi với hoàn cảnh. Bất quá, thả ngươi ra, ngươi thấy có thể không?" Mặc đại phu khuôn mặt trẻ trung mỉm cười, cái loại cảm giác sán lạn như ánh mặt trời này, đủ để làm cho nữ tính điên cuồng, bất quá thanh âm khi mở miệng, lại làm cho Hàn Lập hoảng sợ.

Thanh âm của hắn khi nói chuyện, giống như có một loại từ tính, làm cho người ta nghe xong vô cùng thích thú, đồng thời lại có cảm giác khổ sở, hoàn toàn bất đồng, xem ra so với tướng mạo bên ngoài của hắn, giọng nói của hắn thật không bằng.

Mặc đại phu lần đầu trực tiếp gọi tên của Hàn Lập, mặc dù cũng không phải tin tức tốt gì, nhưng cũng làm cho Hàn Lập có [một loại cảm giác vừa lòng, so với một câu "tiểu tử" hai câu "tiểu tử" thì tốt hơn nhiều, bởi vậy buồn bực trong lòng cũng giảm bớt phân nửa.

Theo ánh sáng bên ngoài chiếu vào thấy, Mặc đại phu hôm nay thật đúng là không có chút tỳ vết nào, ngay cả nhất cử nhất động cũng đầy vẻ ưu nhã vô cùng, thật sự mười phần là mỹ nam tử, đâu còn chút nào bộ dáng lão đầu trước kia, nói vậy năm đó bằng khuôn mặt này, đã làm điên đảo không biết bao nhiêu giang hồ hiệp nữ.

"Ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào, cứ nói rõ ra đi" Hàn Lập không phải là đàn bà, tự nhiên sẽ không vì đối phương tuấn mỹ hơn người, mà khách khí đối với người trước mặt, huống chi đối phương nói không có ý gì là bỏ qua cho hắn, như vậy càng không cần phải cho đối phương thể diện.

"Thế nào? Hắc hắc!" Mặc đại phu một lần nữa hoạt động tứ chi có lực, co duỗi mấy ngón tay thon dài, cười mà không nói, không trả lời câu hỏi của Hàn Lập, ngược lại lấy trong áo ra một vật.

Vật này là một túi lụa nhỏ, cái túi này tỏa màu sắc chói mắt như lửa, ánh sáng chiếu sáng người ta, mặt trên trông rất tinh sảo, xem ra cũng không phải vật bình thường.

Bên trong cái túi này có cái gì chứ? Có phải lại giống như con dao bạc cổ quái nọ hay không? Hàn Lập trong lúc nhất thời, cũng quên hỏi đối phương, lòng hiếu kỳ nổi lên.

Mặc đại phu không để cho Hàn Lập đoán lâu lắm, hắn mở những lớp bao bọc bên ngoài ra, cẩn thận coi chừng từ từ lấy ra một tờ giấy màu vàng.

Hàn Lập tựa hồ có chút thất vọng, bất quá trong lòng lại rùng mình, lập tức tập trung tinh thần, bởi vì hắn biết rõ càng là nhìn không ra vật gì, càng có thể có tác dụng không thể tưởng tượng được, đối phương lúc này lấy ra một tờ giấy, tự nhiên sẽ không có tác dụng bình thường, liên tưởng đến các chuyện quỷ quái phát sinh trước đây, sợ rằng có bí mật không nhỏ bên trong.

Mặc đại phu dùng hai ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy tờ giấy, thận trọng vuốt thẳng nó ra, Hàn Lập mới nhìn cẩn thận hơn, trang giấy nọ không lớn, chỉ cỡ bằng bàn tay, được cắt gọt cân đối, màu sắc có vẻ cũ kỹ, tựa hồ đa qua không ít năm tháng.

Điều làm người ta chú ý nhất chính là, mặt trước ngân quang sáng lòe, dùng sơn bạc vẽ lên mấy ký hiệu rất kỳ quái, những ký hiệu kỳ quái này, Hàn Lập chưa bao giờ gặp qua.

Nhưng vừa mới nhìn vào, trong lòng hắn lại có xúc động cảm thụ được một loại lực lượng thần bí nào đó, ngay cả Trường Xuân công trong cơ thể cũng không thể khống chế bắt đầu kích động, phảng phất như bị các ký hiệu này đánh thức, làm cho Hàn Lập vạn phần kinh ngạc.

Hàn Lập biết có chỗ không đúng, vội vàng dùng toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn chằm chằm vào những ký hiệu kỳ quái này, muốn từ trong đó tìm ra một ít ảo diệu.

Chỉ thấy ký hiệu này, quanh co khúc khuỷu, bảy cua tám quẹo, nhưng lại hàm chứa một quy tắc nào đó, theo thứ tự các hình sắp xếp, đều ẩn chứa thâm ảo gì đó, chỉ tiếc thời gian quá ngắn, Hàn Lập nhất thời căn bản là không cách nào phân biệt được.

Bởi vì trong nháy mắt, Mặc đại phu đã đi tới trước mặt Hàn Lập, hắn thấy Hàn Lập thần sắc cổ quái nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên tay mình, bộ dáng si mê, không khỏi trong mắt lộ ra vẻ thương tiếc, nhưng loại ánh mắt này chỉ là chợt lóe qua, rồi lại khôi phục thái độ bình thường.

Hắn nhẹ nhàng cúi đầu xuống, miệng kề bên tai Hàn Lập, dùng thanh âm cực nhỏ chậm rãi nói:

"Hàn Lập, chớ có trách ta, ta cũng là không có cách nào khác, ngươi sớm ngày đầu thai chuyển thế đi! Thân thể này, ta phải tiếp thu".

"Ngươi nói cái gì, lời này của ngươi là có ý gì?" Hàn Lập nghe những lời này của Mặc đại phu, giật mình thức tỉnh, hồn vía lên mây, hắn mơ hồ hiểu được, một loại vận mệnh tồi tệ, đang muốn đổ lên đầu hắn.

Hắn bất chấp nam tử cao to phía sau uy hiếp, bắt đầu hoảng hốt nhích người, liều mạng giãy dụa đứng lên, trên người còn có mấy món đồ, nếu như có thể lấy ra, có lẽ còn có thể tạo nên hỗn loạn, có cơ hội chạy trốn.

"Thiết nô, đè hắn xuống, đừng cho hắn gây lộn xộn".

Mặc đại phu mặt lạnh như băng ra lệnh, những phản kháng của Hàn Lập cuối cùng cũng bị khống chế, hai bàn tay to lớn, giống như hai tòa núi nhỏ, gia tăng lực lượng, đè chặt lên vai của hắn, làm cho hắn không thể động đậy.

Trên mặt Hàn Lập, mồ hôi hột như hạt đậu, từng giọt từng giọt từ trên trán chảy xuống, hắn mở to hai mắt, cắn chặt môi, trơ mắt nhìn đối phương đang lẩm bẩm trước mặt mình.

Mặc đại phu ngón tay mang theo theo giấy vàng, theo chú ngữ, bắt đầu không gió mà lay động.

Những ký hiệu màu bạc ở trên đó, cũng chậm rãi từng chữ một phóng ra ánh sáng bạc.

Hàn Lập thân mình mặc dù không cách nào nhúc nhích, nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ ràng, xem ra lúc mà toàn bộ các ký hiệu đều tỏa sáng, cũng chính là lúc xuống tay với mình.

Mặc đại phu thần sắc nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào tờ giấy, đợi tới khi ký hiệu cuối cùng tỏa ra ánh sáng bạc, thần sắc không khỏi vui mừng, tiếp theo cứ dựa theo những thủ thế đặc thù, mà mang theo tờ giấy vẩy trên không mấy cái.

Sau đó một chữ "Định", bật thốt lên, giống như tiếng sấm.

Đồng thời, tờ giấy cũng bị áp mạnh lên ót của Hàn Lập, dán chặt lên đó.

Tờ giấy vừa chạm đến sau đầu, Hàn Lập cảm giác thấy mất đi quyền khống chế thân thể, ngay cả mắt cũng không nháy được, đối với thân thể hoàn toàn mất đi tri giác, nhưng mắt vẫn có thể thấy được, tai vẫn có thể nghe được, chỉ là ý thức giống như người xa lạ, không cách nào điều khiển được thân thể, cứ như là một cái xác.

Loại cảm giác này, cảm thụ hoàn toàn không giống với khi bị điểm huyệt, sau khi bị điểm huyệt, mặc dù cũng không cách nào nhúc nhích, nhưng tri giác bị tê liệt, thân thể vẫn có thể nhận thức được.

Hàn Lập trong lòng kinh hoảng, hắn không biết đối phương làm thế nào khống chế hắn, cướp đoạt thân thể hắn, chẳng lẻ như vậy là đã thành công sao?

"Đừng gấp, thân thể này của ngươi, còn có thể giữ lại chốc lát nữa" Mặc đại phu phảng phất như cố ý nói cho hắn nghe, lại như đang lẩm bẩm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi