PHÀM NHÂN TU TIÊN

Ngày thứ mười ba của tông nội tỷ thí ở Lạc Vân Tông, cũng là vòng tuyển chọn cuối cùng đã đến lúc kết thúc rồi.

Nhưng lúc này, bên trong một gian lầu ở giữa sườn của núi chính, lại có bảy tám tu sĩ Kết đan kỳ tụ tập lại, thương lượng điều gì đó.

Trong đó có hai người chính là hai vị Phong chủ của Thiên Tuyền Phong, trung niên họ Tân và lão giả áo xám có khuôn mặt dữ tợn, mấy người còn lại thì ai nấy đều có khí thế bất phàm.

"Người dẫn đội lần này, chư vị sư đệ không ai chủ động tự nguyện sao?" Một vị lam bào lão giả râu trắng phất phơ, mặt đầy nếp nhăn, đang khẽ nhíu mày hỏi.

"Hừ! Phùng sư huynh, Thí kiếm đại hội nói là ba phái liên hợp tỷ thí, nhưng mỗi lần đều là hai nhà chúng ta thất bại mà về, khiến cho Cổ Kiếm Môn nở nang mặt mày. Mà người dẫn đội lần này của Cổ Kiếm Môn, chắc chắn lại là gia hoả miệng lưỡi khắc bạc Khương Vân kia, ta không muốn vô duyên cớ mà nhận lấy khó chịu đâu" Một vị trung niên thoạt nhìn có vẻ uể oải, trên mép có hai hàng ria, thờ ơ trả lời.

"Chính thế! Ta cũng nghe nói, mấy năm trước Cổ Kiếm Môn lại thu nhận một vị đệ tử có Cửu Linh Kiếm Thể, lần này chắc chắn sẽ cho hắn ta tham gia đại hội. Nếu như thế, Thí kiếm đại hội còn gì mà tỷ thí nữa. Chúng ta bên này tuy có vài đệ tử có thể chất đặc thù, nhưng so với người ta thì cách biệt không chỉ là chút xíu đâu. Hơn nữa nghe nói, lần này Bách Xảo Viện cũng thu nhận một vị đệ tử là trực hệ của Thượng Quan gia tộc, nghe nói lúc còn là Luyện Khí Kỳ đã dùng pháp khí do chính mình luyện chế đánh bại trưởng bối trong gia tộc. Sợ là cũng khó đối phó đây!" Vị lão giả khác mặt vàng vọt, cũng đồng dạng lắc đầu nói.

Lão giả râu trắng nghe những lời này, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn.

"Hai vị sư đệ, nói như vậy là không sai. Thí kiếm đại hội đích xác đã thành nơi Cổ Kiếm Môn thị uy với hai phái, nhưng cũng là do bọn chúng có thanh thế lớn, thực lực mạnh hơn chúng ta. Bổn tông nếu như không phái đệ tử tham gia đại hội, chỉ sợ ngay cả một phần tư của "Thuần dịch" cũng mò không tới. Huống hồ, điều này cũng dễ dẫn đến việc Cổ Kiếm Môn sinh ra địch ý đối với Lạc Vân Tông chúng ta, không lợi cho việc phát triển lâu dài của bản môn ở Vân Mộng Sơn. Nói cho cùng, các tông môn khác như hổ rình mồi nhìn ba phái ở Lạc Vân Sơn chúng ta, không chỉ là một hay hai nhà. Ba phái chúng ta không thể để người khác tìm được khoảng trống mà xen vào" Lão giả râu trắng, sắc mặt ngưng trọng nói.

"Nếu Phùng sư huynh cũng nói như vậy, người dẫn đội dành cho ta một phần. Dù sao ta và trưởng lão Xương Chánh của Bách Xảo Viện đã lâu rồi chưa gặp mặt, thuận tiện tán gẫu một chút cũng không tồi" Ngồi đối diện với lão giả râu trắng là một hồng sam lão giả có tướng mạo trông rất đoan chính đột nhiên mở miệng nhận lấy việc này.

"Đoạn sư đệ, ngươi là phong chủ Hoả Vân Phong, môn hạ đệ tử đông đúc, nếu như thế mà đi thì có chút không thoả đáng" Lão giả râu trắng họ Phùng thấy người đó mở miệng, ngược lại có chút chần chừ.

"Không sao, Hoả Vân Phong vẫn còn có Lê sư đệ lưu lại. Sẽ không phát sinh việc gì đâu. Huống hồ, cũng không phải là rời khỏi Vân Mộng Sơn, chẳng qua là từ Đông mạch bay tới Tây mạch mà thôi, cũng chỉ là lộ trình trong một ngày" Hồng sam lão giả chẳng bảo đúng cũng chằng bảo sai nói.

Nghe thấy đối phương nói như vậy, lão giả râu trắng cũng không kiên trì nữa, gật gật đầu biểu hiện đồng ý. Sau đó ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt của mọi người, cuối cùng dừng ở lão giả áo xám có khuôn mặt có chút dữ tợn, chậm rãi hỏi:

"Vũ sư đệ. Ta biết ngươi không quản việc ở Thiên Tuyền Phong, lần này do ngươi giúp đỡ Đoạn sư đệ một chuyến, được không? Tân sư đệ, ngươi không có ý kiến gì chứ?" Tới câu cuối, lão giả râu trắng quay mặt sang hướng trung niên họ Tân nói.

"Đương nhiên không vấn đề. Tự Vũ sư đệ nguyện ý là được rồi" Trung niên nhân họ Tân cười nhạt nói.

Áo xám lão giả khuôn mặt vẫn lạnh như băng, nghe thấy vậy khẽ động động, một lúc lâu sau mới cực kỳ ngắn gọn nói:

"Được, ta đi!"

Nghe thấy câu này, mặt lão giả râu trắng liền hiện vẻ vui mừng. Gật gật đầu rồi lại nói tiếp:

"Người dẫn đội lần này, lấy Đoạn sư đệ làm chủ, Vũ sư đệ và Tống sư muội của Bạch Phượng Phong giúp đỡ. Chờ vài ngày nữa sau khi kết thúc vòng cuối mọi người liền tập trung ba mươi đệ tử lại, chỉ điểm một chút. Nói không chừng lần đại hội này, chúng ta vẫn có cơ hội. Dù sao trong đám đệ tử của chúng ta, cũng có mấy người thực lực không tồi. Đủ khả năng cùng Cổ Kiếm Môn và Bách Xảo Viện tranh đấu một trận".

"Tống sư muội cũng tham gia đại hội? Ta sao lại không biết? Nếu là như vậy, lần Thí kiếm đại hội này, ta thay Vũ sư đệ đi một chuyến vậy" Một vị tu sĩ trước giờ vẫn ngồi ở một góc trong phòng, khuôn mặt tròn trịa, có chút kinh ngạc lên tiếng. Các tu sĩ khác ở trong phòng nghe thấy những lời đó cũng đồng dạng có một trận xao động,có hai, ba vị tu sĩ, vẻ mặt lúc này lộ ra vẻ hối hận.

"Hừ! Mạnh sư đệ. Lời của ngươi là có ý gì. Lúc nãy vi huynh ta nói nửa ngày, không thấy ngươi đứng ra nói nửa lời. Bây giờ nghe thấy Tống sư muội muốn đi, liền lập tức nhảy ra. Nói thật cho ngươi biết, lần này điều kiện để Tống sư muội đồng ý làm người dẫn đội, chính là không cho phép ta trước tiên đem tin tức nàng ta cũng đi nói với mọi người, nếu không với tính tình của Tống sư muội, nàng ta sao dễ dàng rời khỏi Bạch Phượng Phong được" Lão giả râu bạc sắc mặt trầm xuống nói.

Lão giả này tu vi đã đạt tới cảnh giới Kết Đan Hậu Kỳ, còn tu sĩ có khuôn mặt tròn trịa kia mới là Kết Đan Sơ Kỳ thôi.

Bởi thế sau khi thần sắc lão giả biến đổi, vị này lập tức cúi đầu không nói, không dám tranh luận thêm.

Mấy người khác có chút động tâm, liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không dám nói thêm gì nữa.

Chính vào lúc đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo là thanh âm của một nam tử từ ngoài truyền đến.

"Khởi bẩm sư phụ, các vị sư thúc, vòng tỷ thí cuối cùng đã toàn bộ kết thúc rồi, tổng cộng có ba vị đệ tử Trúc Cơ Kỳ, hai mươi vị tu vi Luyện Khí Kỳ trúng tuyển. Đệ tử đã mang danh sách tới rồi".

"Ồ! Một khi đã mang tới, thì đem vào trong thôi. Tiện thể để mấy vị sư thúc cùng xem qua" Lão giả râu trắng nghe vậy, thần sắc hoà hoãn nói.

"Tuân mệnh!" Nam tử bên ngoài cung kính trả lời. Sau đó mới đẩy cửa, bước vào trong.

Là một vị Trúc Cơ Hậu Kỳ nam tử, hơn ba mươi tuổi, tướng mạo đường đường, thân hình cao lớn.

"Đây là tên tuổi và tư liệu của hai mươi bốn người giành được thắng lợi cuối cùng" Nam tử lấy từ trong ngực ra một cái bạch ngọc giản, hai tay khoanh lại đưa cho lão giả.

"Để ta xem trước!" Lão giả hơi gật đầu, tiếp lấy ngọc giản, dùng thần thức đảo qua một lượt.

"Ồ" Lão giả chỉ nhìn qua hai lần, khuôn mặt liện xuất hiện một tia kinh ngạc.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Danh sách này có chút gì không ổn sao?" Hồng sam tu sĩ thần sắc hơi động, có chút tò mò hỏi.

Mấy người khác cũng đều kinh ngạc nhìn về phía lão giả.

"Không có gì? Chư vị sư đệ cũng xem qua đi!" Nói xong câu đó, sắc mặt lão giả râu trắng liền như thường, tiếp đó, đưa ngọc giản cho lão giả sắc mặt vàng vọt ở bên cạnh.

Người này xem qua ngọc giản xong, mặt cũng xuất hiện nét kinh ngạc, nhưng không nói năng gì, lại đưa ngọc giản cho những người khác.

Không lâu sau, ngọc giản đã được tất cả xem qua một lượt, trên mặt ai nấy đều có chút âm u bất định.

Còn vị Phong chủ họ Tân của Thiên Tuyền Phong xem qua ngọc giản xong, trong mắt lại càng chớp lên liên tục, lộ ra vẻ ngoài ý muốn.

"Thật không ngờ được! Lần này Thiên Tuyền Phong liền có đến sáu người trúng tuyển, thật khiến các Phong còn lại cảm thấy thật hổ thẹn! Xem ra Tân sư huynh rất biết cách dạy dỗ đệ tử!" Trung niên nhân có hai hàng ria mép trên miệng, than một tiếng, từ từ nói.

"Xem ra, Tân sư huynh đối với lần Thí kiếm đại hội này đã rơi vào thế bắt buộc, cho nên mới tốn nhiều tâm lực như thế, bồi dưỡng ra đám đệ tử này!" Tu sĩ có bộ dáng tròn trịa cũng có chút ghen tỵ nói, hắn vốn ở Ẩn Kiếm Phong, lần này chỉ có ba người trúng tuyển, nhưng coi như mặt mũi đã mất sạch.

"Không có, tuyệt đối không có sự tình như vậy. Lần này Thiên Tuyền Phong chúng ta trong chớp mắt có nhiều người như vậy trúng tuyển, bản thân ta cũng có chút ngoài dự đoán. Nhưng người khác cũng coi là tạm được, tại sao trong đó có hai người Luyện Khí Kỳ tầng mười. Hai đệ tử tên là Hàn Lập và Đỗ Đông, ta nhớ không nhầm, hình như mới nhập môn được vài năm. Bọn họ cũng có thể tiến vào đến tận cùng? Điều này có chút cổ quái. Cao sư điệt, hai người bọn họ thắng như thế nào?" Trung niên nhân họ Tân trầm ngâm một lát xong, thần sắc không thay đổi hỏi.

Nam tu vừa tiến vào trong phòng, vừa nghe sư thúc hỏi như thế, lập tức mở miệng trả lời:

"Phương pháp thủ thắng của hai người này cũng không có gì. Sư điệt tên là Đỗ Đông kia, trong tay có một kiện đỉnh cấp pháp khí thuộc tính băng có uy lực cực lớn, pháp khí vô danh này công thủ đều có, còn hỗ trợ với công pháp khác, tất cả những đối thủ giao thủ cùng hắn, sau một chiêu liền bị pháp khí làm đông cứng. Trong mấy vòng đấu, căn bản không ai có thể địch được một kích".

"Ồ! Pháp khí trông thế nào, ngươi miêu tả một chút, để mấy người chúng ta nghe qua". Trung niên nhân có hai hàng ria mép trên miệng, cảm thấy hứng thú, ngắt lời hỏi.

"Là một pháp khí giống như Luân tử bàn, đường kính hơn trượng, trên bề mặt có khắc biểu tượng vầng trăng. Một khi xuất ra, bạch quang chớp động, trong nháy mắt từ giữa có thể phát ra vòng bảo hộ thuộc tính băng, cũng có thể xuất ra hàn khí hoá thành một con chim lớn để công kích".

"Cái này giống như là hai trăm năm trước, trấn tộc chi bảo của Đỗ gia - gia tộc đã bị tiêu diệt hết, "Hàn nguyệt luân". Đỗ Đông này, lẽ nào là hậu nhân của Đỗ gia?" Trung niên nhân có râu, hai mắt đảo đảo, có chút bất ngờ, nói.

"Ừm! Rất có khả năng. Dù sao ban đầu Đỗ gia cùng là một gia tộc không nhỏ. Có vài trực hệ đệ tử tránh được kiếp nạn, từ đó mai danh ẩn tích cũng không phải là không có khả năng. Đại khái có lẽ cảm thấy đã qua nhiều năm rồi, cừu nhân lúc trước sẽ không còn chú ý đến bọn họ nữa cho nên mới muốn xuất hiện" Lão giả râu trắng vuốt chòm râu, ung dung nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi