PHÀM NHÂN TU TIÊN

Hàn Lập ngồi tại ghế thái sư, nơi trước đây Mặc đại phu thường ngồi, cầm trong tay cuốn "Trường sinh kinh", thực chất đây là cuốn khẩu quyết Trường Xuân công, hắn xem thấy có rất nhiều điều mới lạ nên rất chăm chú.

Cuốn sách này trước đây rất hay được Mặc đại phu cầm trong tay xem không chán, loại sự việc khác thường này từng gợi lên sự tò mò, kỳ quái trong Hàn Lập. Hôm nay phát hiện được bí mật trong đó, hắn mới hiểu được trong này chẳng có gì gọi là dưỡng sinh thuật cả, mà chỉ có khẩu quyết tâm pháp của Trường Xuân công mà thôi. Xem ra Mặc đại phu đối với việc mình không thể luyện được Trường Xuân công chính là không chấp nhận, vẫn luôn nuôi hi vọng. Lão vẫn luôn nghi ngờ Dư Tử Đồng, vẫn một mực yên lặng nghiên cứu Trường Xuân công.

Cuốn bí tịch này là vật phẩm hắn phát hiện được tại nơi bí mật nhất. Trong cuốn sách, chẳng những có khẩu quyết sáu tầng trước mà Hàn Lập đã tu luyện, mà còn ghi chép hai tầng công pháp tiếp theo. Phát hiện ngoài ý muốn này đã làm cho hắn hưng phấn một khoảng thời gian dài.

Hàn Lập biết được công pháp hắn đang tu luyện, chính là thu được pháp lực hô phong hoán vũ trong truyền thuyết. Do đó, khát vọng của Hàn Lập với sự gia tăng tầng thứ tu luyện Trường Xuân công càng thêm mãnh liệt.

Dù sao chăng nữa ai mà chẳng muốn có được cuộc sống trường sinh bất tử của thần tiên cơ chứ.

Lúc này, mặt trời đã lên cao, ánh sáng theo song cửa chiếu vào trong phòng, tiến dần lên trên người Hàn Lập, làm cho hắn đang thoải mái xem sách phải nheo mắt lại.

Hàn Lập khẽ ngẩng đầu, nhìn qua song cửa, cảm thấy vô cùng chói mắt.

Hắn tiện tay mở rộng cuốn sách trong tay, giơ cao chắn trước mặt, che khuất khỏi ánh nắng chói chang.

Liền sau đó, hắn đột nhiên cảm thấy tối sầm lại, điều này không khỏi làm cho Hàn Lập có chút thoải mái, hắn lại tiếp tục đêm tâm pháp khẩu quyết tầng thứ bảy ra yên lặng nghiền ngẫm tiếp.

Gần đây nhất hắn cảm giác được, dưới sự không ngừng phục dụng lượng lớn linh dược, lại lần nữa hắn cảm thấy xuất hiện dấu hiệu đột phá Trường Xuân công. Trước khi tiến vào tầng thứ bảy Trương Xuân công, hắn muốn tìm hiểu trước một chút toàn cảnh công pháp, đối với sự đột phá tu luyện của hắn có lẽ sẽ có ích.

Lúc này, đã hơn nửa năm trôi qua tính từ ngày Mặc đại phu đoạt xá thất bại.

Tại ngay ngày thứ hai, Hàn Lập vì che dấu cái chết của Mặc đại phu, hắn liền bắt chước Mặc đại phu bút tích, viết một phong thư giao cho tuần tra trưởng lão trong môn phái. Trong thư có nói lão muốn trở về cố hương thăm thân nhân.

Trong thư, hắn không khách khí mượn khẩu khí của Mặc đại phu, tự xưng hắn kế thừa toàn bộ y thuật của Mặc đại phu, khả dĩ có thể thay thế sư phụ xem bệnh trị thương, mà Mặc đại phu chẳng biết khi nào trở về vì đường xá xa xôi, nên trong tín thư có đề nghị mấy vị môn chủ tạm thời cho Hàn Lập đảm nhiệm chức trách của lão, cho đến khi lão quay lại mới thôi.

Sau khi nhận được tín thư, mấy vị trưởng lão quản sự rõ ràng không có chút hoài nghi. Bởi vì Mặc đại phu rất hay đi thu thập dược tài, hằng năm có đến mấy tháng không ở trong môn nội. Mặc khác, tại Thất huyền môn tuy rằng nói Mặc đại phu là cung phụng, nhưng lão đã cứu tính mạng của Vương môn chủ, cho nên thực chất lão có thân phận khách khanh, phi thường tự do.

Nhưng mấy vị trưởng lão thấy trong thư có đề cập Hàn Lập đã kế thừa toàn bộ y thuật của Mặc đại phu thì xuất hiện thái độ bán tín bán nghi.

Mặc đại phu trước đây tuy rằng vẫn thỉnh thoảng xem bệnh cho đám đệ tử một số loại bệnh nhỏ nhặt như thương hàn cảm cúm, nhưng kỳ thật y thuật của lão thật sự cao mình, đối tượng chủ yếu được xem bệnh của lão lại là tầng lớp cao tầng trong môn nội, chủ yếu là đường chủ, trưởng lão. Còn lại lượng lớn đệ tử trên núi là tìm các đại phu khác để xem bệnh.

Bởi vậy ngay từ đầu, mấy vị trưởng lão cũng không để Hàn Lập ngay lập tức tiếp nhận vị trí của Mặc đại phu. Mà cho hắn chuẩn, trị bệnh cho các đệ tử cấp thấp trước, định kiểm tra khả năng thực sự của Hàn Lập thế nào.

Hàn Lập cũng không thèm để ý đến sự hoài nghi của tầng lớp cao tầng trong môn phái dành cho hắn, hắn cũng không tỏ thái độ gì cả. Sở dĩ hắn muốn tiếp nhận công việc của Mặc đại phu là do hắn vốn coi trọng sự tĩnh lặng của Thần thủ cốc và dược viên trong cốc.

Nếu như có thể tiếp tục sống trong cốc, nắm trong tay quyền khống chế cả sơn cốc thì hắn có thể thoải mái sử dụng cái bình thần bí, tạo ra một lượng lớn dược tài mà không sợ người ngoài nhòm ngó, để ý dẫn tới bị bại lộ bí mật.

Tạm thời cho đến hôm nay, thần thủ cốc vẫn chỉ có mình hắn sử dụng. Nhưng là, thời gian dài Mặc đại phu không có trở lại, ai biết môn chủ hay các vị trưởng lão có hay không có ý định thu hồi lại Thần thủ cốc.

Bởi vậy, để thể hiện y thuật cao minh của mình, khi xem bệnh cho đám đệ tử, Hàn Lập phá lệ ra sức, không tiếc lượng lớn dược tài quý giá mang ra sử dụng. Vì vậy, với y thuật không kém của hắn cộng với tác dụng của dược tài quý hiếm, hắn cơ hồ tạo ra một kỳ tích trong giới y sư.

Cứ thế, theo sự tính toán của hắn, danh tiếng diệu thủ hồi xuân của hắn giống như tiếng sấm ngang trời, nhanh chóng vang động cả Thất huyền môn, mọi người trong môn phái đều biết trong cốc vừa mới xuất hiện thêm một vị thần y trẻ tuổi. Vị thần y này y thuật cao thâm khó lường, cũng có thể nói là thần kỳ. Dưới sự chữa trị của hắn, vô luận là nội thương hay ngoại thương hay là các chứng bệnh nan y khó chữa, nhiều nhất là ba đến năm ngày là đã hoàn toàn khang phục. So với Mặc đại phu trước đây, y thuật của hắn chỉ có thể nói là cao hơn, chứ không thấp hơn được.

Kỳ thật, y thuật của Hàn Lập còn kém Mặc đại phu rất nhiều. Nhưng là Mặc đại phu không thể có lượng lớn dược tài trân quý mà mang ra sử dụng tùy ý. Cho nên từ hiệu quả trị bệnh mà nói, đương nhiên còn xa mới theo kịp Hàn Lập.

Cứ như vậy, Hàn Lập liên tục trị thương cho các đệ tử, mà thời gian khang phục lại rất ngắn. Các nhân vật thượng tầng lúc này đã không còn ngồi yên được nữa, chỉ sau mấy ngày đã sai người tới mời Hàn Lập.

Lần gặp mặt này, chính là Mã phó môn chủ đứng ra thực hiện, là người mà Hàn Lập đã từng có duyên gặp mặt tại luyện cốt nhai khi hắn mới nhập môn.

Vị Mã phó môn chủ này hiển nhiên đã sớm quên mất Hàn Lập, một tên đệ tử ký danh. Bởi vậy, khi hắn tỏ vẻ nguyện ý đồng ý để Hàn Lập kế thừa công việc của Mặc đại phu nhưng cũng không có cho Hàn Lập hưởng hết những đặc quyền mà trước đây Mặc đại phu được hưởng. Đương nhiên cung phụng danh hiệu cũng không thể đem cho hắn được, bởi vì Hàn Lập lúc này thực sự còn quá trẻ, mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi mà thôi. Thật sự nếu cho hắn danh hiệu đó, các cung phụng khác sẽ không thoải mái được. Bất quá, bổng lộc hàng tháng của hắn vẫn dựa theo cung phụng tiêu chí mà nhận được.

Cuối cùng Mã phó môn chủ còn nói, nếu Hàn Lập còn chỗ nào chưa hài lòng thì cứ đưa ra, bọn họ sẽ cố gắng xử lý tốt cho Hàn Lập.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi