Hai gã cao giai pháp sĩ khác đang ở cùng một chỗ thấp giọng nói cái gì, tựa hồ là thương nghị chuyện phá trận như thế nào.
Một lát sau thương lượng xong, một trong hai người đó thoáng lay động một cái hóa thành một đoàn thanh quang bay đến bên Hắc bào nhân.
"Thiên Khốc tiên sinh, có nên bắt đầu chưa. Tu sĩ đại trận ở đây tựa hồ so với đám trước lợi hại hơn ba phần. Hơn nữa nghe nói nơi này Nguyên Anh tu sĩ cũng không ít, sợ rằng phải mất chút thời gian." Tên Nguyên Anh pháp sĩ này mặt mang vẻ tươi cười nhìn Hắc bào nhân nói, khách khí dị thường.
"Không cần chúng ta xuất thủ trước, bọn họ đã muốn đi ra rồi. Trước tiên thử xem thần thông của tu sĩ ở đây như thế nào rồi hẵng nói đi." Hắc bào tu sĩ lắc đầu, thanh âm khàn khàn đông cứng, lại có chút hàm hồ không rõ tựa như không có lưỡi, làm cho người nghe cực kỳ không thoải mái.
Vừa nghe xong lời này, gã pháp sĩ cao gầy như cây trúc cả kinh, vội vàng hướng tới vụ hải nhìn lại, thấy tình hình đúng như Hắc bào nhân đã nói vì vậy cực kỳ tin phục.
Quả nhiên vụ hải phía dưới vổn đang yên tĩnh bất động chợt nổi lên một trận quay cuồng không thôi rồi phân tách ra, hiện ra một cái thông đạo rộng chừng mấy trượng.
Tiếp theo sau, bên trong phát ra ánh quang mang chớp động không ngừng rồi bay vụt ra bảy đạo độn quang, sau khi xoay quanh phía trên vụ hải thì hiện ra vài bóng người, đúng là đám người Hàn Lập.
Theo ý kiến của trọc mi đại hán thì lần này đi ra căn bản không mang theo thấp giai tu sĩ, ngoại trừ hai gã Kết Đan Tu Sĩ của Thiên Thai Cốc và Trùng Hư đạo sĩ đi theo.
Hàn Lập sau khi ổn định thân hình thì đưa mắt nhìn đám mây pháp sĩ phía trên đại trận, nhất là hơn mười pháp sĩ cầm đầu tự nhiên khiến cho hắn đặc biệt chú ý. Đặc biệt là tên âm sâm yêu dị Hắc bào nhân làm cho Hàn Lập vừa nhìn thấy thì ánh mắt không khỏi co rút lại.
Cảm giác đầu tiên người này làm cho hắn nhớ tới Huyền Cốt Thượng Nhân đã chết dưới tay hắn.
Chẳng lẽ đối phương chính là quỷ tu không thành? Hàn Lập trong lòng lạnh lẽo, đối với người này hết sức cảnh giác.
Huyền Cốt Thượng Nhân nọ khi chưa đoạt xá thân mình Khúc Hồn thì đồng dạng mang một thân quỷ khí sâm sâm. Nhưng người này khí tức hình như lại có chút bất đồng, chẳng qua cụ thể khác nhau như thế nào thì Hàn Lập nhất thời cũng không có cách nói rõ được.
Ngay lúc đám người Hàn Lập đang chăm chú quan sát thì phía trên pháp sĩ đại trận có một trận dao động. Tên pháp sĩ có mãng xà quấn quanh thân chợt hóa thành một đoàn cự đại hỏa cầu bay vụt xuống.
Mấy người trọc mi lão giả thấy cảnh này, tất cả đều chỉ lạnh lùng nhìn không nói năng gì. Không ai lộ ra vẻ kinh hoảng.
Tên pháp sĩ này nếu không muốn tự tử thì quyết không dám một mình chủ động động thủ.
Quả nhiên ngay lúc chúng tu sĩ đang bất thiện nhìn hắn thì cự đại hỏa cầu dừng lại cách bọn họ chừng năm sáu mươi trượng. Nhưng thứ hỏa diễm hừng hực thiêu đốt này cho dù cách xa như thế vẫn làm cho mọi người phải nhướng mày, âm thầm kinh hãi.
"Tại hạ Bái Hỏa Bộ Đại Thượng Sư Quật Diệu. Nếu các ngươi đã đi ra thì trước tiên hãy tỷ thí thần thông đã rồi hẵng nói. Các ngươi định tỷ thí như thế nào. Một chọi một hay là bất luận nhân số hỗn chiến một hồi" Bóng người mơ hồ trong hỏa cầu chớp lên vài cái rồi một âm thanh thật lớn bỗng nhiên truyền ra. Âm thanh này làm chấn động không gian phụ cận, không gian vang lên tiếng ông ông không ngừng rung động, làm cho đám người trọc mi đại hán sắc mặt khẽ biến.
"Một chọi một, sanh tử đều do thiên định." Trọc mi đại hán trừng mắt nhìn bóng người trong hỏa cầu, không cần suy nghĩ băng hàn trả lời.
"Ha ha! Tốt, điều này thực hợp ý bổn Thượng Sư. Bổn Thượng Sư chính là đối thủ trận thứ nhất của các ngươi, các ngươi người nào ra trước?" Bóng người trong hỏa cầu sau một trận cuồng tiếu thì trực tiếp không kiêng nể gì khiêu chiến.
Đám người trọc mi đại hán tự nhiên rất giận dữ, lão giả họ Mã sắc mặt trầm xuống, trên mặt hiện lên sát khí hóa thân thành bạch quang bay ra.
Đại hán họ Lục thấy vậy thì sau khi do dự một chút cũng không có lên tiếng cản lại. Tự nhiên là để cho lão giả họ Mã đấu trận đầu.
Dù sao trong lòng mọi người, trong bốn gã Nguyên Anh tu sĩ thì ngoại trừ Hàn Lập mới tiến giai ra, trong ba bọn họ thật sự cũng không dám nói ai có thần thông lớn hơn.
Quật Diệu trong hỏa cầu vừa thấy bạch quang bay ra thì không nói một lời bay lui ra phía sau, một lát sau hai người một trước một sau bay đến vị trí trung gian giữa vụ hải vàpháp sĩ đại quân, rồi cùng lúc dừng độn quang.
Ở vị trí đó thì mọi người có thể không lo sợ gì, yên tâm ra tay, không cần sợ đối phương đột nhiên có người nhúng tay vào.
"Tên Mộ Lan Đại Thượng Sư này thần thông như thế nào, có thủ đoạn gì đặc biệt không?" Trọc mi đại hán đột nhiên một xoay mặt nhìn tu sĩ mặt ngựa ngưng trọng hỏi.
"Hỏa thuộc tính công pháp, uy lực phi thường lớn, đặc biệt hỏa xà trên người hắn cực kỳ linh hoạt, căn bản khó lòng phòng bị. Một vị Kết Đan kỳ đồng đạo cùng ở Thiên Thai Cốc cũng là bị con súc sanh nọ quấn lấy thân mà hóa thành tro bụi." Tu sĩ mặt ngựa trong miệng trả lời mà trên mặt đồng thời hiện lên vẻ phẫn hận.
"Oh! Là như vậy. Cốc huynh, nếu ta nhớ không lầm thì Hạo Nhiên Các "Hạo Nhiên Chính Khí quyết" tựa hồ như thủy hỏa bất xâm, có tác dụng khắc tà ích quỷ. Nếu chống lại tên pháp sĩ này hẳn là có thể chiếm thượng phong một chút." Trọc mi đại hán chuyển hướng nhìn một bên có chút không tự tin hỏi.
"Cái này cũng thể nói trước được, nếu phổ thông hỏa thuộc tính công pháp thì Hạo Nhiên Chính Khí quyết đối phó tự nhiên không thành vấn đề. Nhưng ta xem pháp sĩ đối diện hỏa khí thấu thể, rõ ràng đã có được thiên địa linh hỏa tam vị chân đế. Sợ rằng Hạo Nhiên Chính Khí quyết cũng không thể khắc chế được. Bất quá, trong chúng ta cũng chỉ có Mã đạo hữu là thích hợp nhất đối phó người này. Hạo Nhiên Chính Khí quyết cho dù không có cách nào khắc địch, nhưng cũng không bị ma hỏa của đối phương ảnh hưởng. Lại càng không lo bị ma hỏa công tâm" Cốc Song Bồ trong mắt hiện vẻ chần chờ chậm rãi nói.
Trọc mi đại hán nghe vậy nhất thời ấn chứng với suy nghĩ trong lòng, thở phào một hơi, trên mặt lộ ra thần sắc yên tâm một chút.
Hàn Lập thấy hỏa mãng trong hỏa cầu, trong lòng vừa động, trong mắt chợt hiện lam mang thiểm động vài cái, nét mặt đột nhiên hiện ra ánh mắt cổ quái nhưng lập tức tỏ vẻ dường như không có việc gì, khôi phục như thường.
Lúc này, trên không trung, lão giả họ Mã hai tay bắt quyết, một tầng bạch quang nhu hòa hiện lên trên người, đồng thời há mồm, một đạo ngân quang cỡ hạt đào từ trong miệng phun ra, đón gió hóa thành một thanh ngân bạch giới xích.
Thanh giới xích khẻ rung lên khiến ngân quang như thiên huyễn cùng phát ra thanh âm như phượng minh cửu thiên.
Quật Diệu đối diện tỏ vẻ càn rỡ, cũng không làm ra cử động gì, chỉ khoanh hai tay đứng trong hỏa cầu lạnh lùng nhìn, trên mặt ẩn hiện vẻ châm chọc.
Lão giả họ Mã thấy cảnh này, trong lòng tức giận vô cùng, khẽ hừ lạnh một tiếng muốn động thủ trước.
Nhưng đang lúc này thì trong tai hắn truyền đến truyền âm rất nhỏ, thanh âm cơ hồ không thể nghe được nhưng lại rõ ràng dị thường.
Lão giả họ Mã thoạt tiên cả kinh rồi kinh nghi nhìn xuống phía dưới liếc mắt một cái, mục quang nhìn đám người đang quan chiến rồi rơi lên người Hàn Lập. Mặt ngay lúc đó lộ thần sắc cổ quái.
Hàn Lập thấy vậy chỉ khẽ cười.
Lão giả họ Mã trong lòng ngạc nhiên một trận sau đó nửa tin nửa ngờ ngẩng đầu nhìn hỏa mãng trên người Quật Diệu, nét mặt dần dần ngưng trọng.
"Hỏa mãng trên người ngươi không phải là linh thú phổ thông!" Lão giả họ Mã ánh mắt sau khi chớp động vài cái thì âm trầm hướng Quật Diệu đối diện hỏi.
"Ồ! ngươi cũng có vài phần nhãn lực đó. Hỏa mãng trên người ta chính là Thiên Địa Hỏa Linh ngưng hóa sinh thành. Linh thú nào có thể sánh bằng" Quật Diệu trong hỏa cầu có chút ngẩn ngơ nhưng sau đó lại nhe răng cười.
Tiếp theo thân thể chợt run lên, hỏa mãng hồng quang trên người đại phóng rồi đột nhiên phi vũ thượng thiên, trên đầu sinh ra một cái sừng, vuốt mọc thêm lợi trảo rồi hóa thân thành một con hỏa giao hồng lân lập lòe phiêu phù trên đầu Quật Diệu giương nanh múa vuốt.
"Hỏa linh biến hóa!"
Trọc mi đại hán đang quan chiến ở dưới cả kinh, không khỏi bật thốt lên lời. Cốc Song Bồ đứng bên sắc mặt cũng rất khó coi.
Lão giả họ Mã trong lòng càng lại trầm xuống. Hỏa thuộc tính công pháp của đối phương đã đến cảnh giới chí cao, lại luyện hóa được hỏa linh. Điều này cũng không phải Nguyên Anh pháp sĩ phổ thông có thể làm được, sợ rằng phải gặp một hồi ác chiến.
Nghĩ tới đây, lão giả họ Mã nguyên vốn chỉ nghĩ muốn xuất ra bảy phần thực lực đối địch, nay không dám giữ lại chút nào. Sau khi hít sâu một hơi, tay áo vung lên, nhất kiện ngũ sắc mờ ảo bao quanh một vật gì đó từ cổ tay áo bắn ra, vật này sau khi xoay quanh vài vòng thì dừng lại phía trước người vài thước, phiêu phù bất động trên không.
Nhất thời tất cả tu sĩ và pháp sĩ phía xa đều tò mò nhìn lại đây.
Phải biết rằng vô luận là bảo vật gì, một khi có thể phát ra ngũ sắc hà quang thì hơn phân nửa cũng không phải là bảo vật tầm thường.
Hàn Lập đồng dạng hai mắt híp lại, ngưng nhìn bảo vật này.
Chỉ thấy vật nọ dài nhỏ tròn xoe, đúng là một cái quyển trục dài độ vài thước màu vàng nhạt.
Quyển trục này mặt hướng về phía Quật Diệu đối diện, sau khi lão giả họ Mã thần sắc trịnh trọng đọc khẩu quyết thúc dục thì chậm rãi mở ra.
Kết quả thấy bên trong vẽ một bức tranh giống như hình bát quái đồ bình thường.
Lần này, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.
Nhưng lúc này, lão giả họ Mã dùng một đạo pháp quyết đơn giản đánh tới trên quyển trục ngũ sắc hà quang chợt đại phóng, một cổ ba động phi thường kinh người từ trong phát ra.
Quật Diệu đối diện vừa thấy động tĩnh này thì tựa hồ cũng biết không ổn, lập tức không chút nghĩ ngợi nhìn lão giả đối diện điểm một chỉ.
Hỏa giao trên đầu chợt giương cổ há to miệng.
Khôn cùng xích diễm từ trong miệng hỏa giao cuồn cuộn không dứt phun ra, trong nháy mắt đã đem lão giả họ Mã cùng Bát quái đồ nọ bao phủ trong biển lửa.