PHÀM NHÂN TU TIÊN

Đại môn mật thất của Hàn Lập suốt mấy tháng không có mở ra, thời gian này Ngân Nguyệt thay Hàn Lập lưu ý tình hình bên ngoài của động phủ, nhằm tránh khả năng Hàn Lập bỏ lỡ thời cơ tiến vào Trụy Ma cốc.

Theo chướng khí ngày càng mỏng manh của sơn mạch, tu tiên giả phụ cận Vạn Lĩnh sơn bỗng tăng hẳn lên. Hơn nữa phần lớn đều tụ tập tại một khu vực bên cạnh Hiệp hoa thành, bởi vì để tiến vào sơn mạch thì khu vực này gần hơn những nơi khác cả nửa lộ trình.

Các tông phái nhận được Lệnh bài thâm nhập trụy ma cốc đều để các tu tiên giả lục tục tiến tới. Cũng có rất nhiều người lập động phủ tạm thời giống Hàn Lập để cư trú.

Hàn Lập bố trí pháp trận tại bên ngoài động phủ cũng không phải đỉnh cấp cấm chế gì đó. Có không ít tu sĩ tu vi cao thâm đều phát hiện được động phủ của Hàn Lập, Thậm chí còn có người đến đây để bái phỏng một chút.

Kết quả vô luận loại truyền âm phù nào ném vào bên trong cấm chế thì đều không có chút hồi âm nào.

Từ đó đám tu sĩ này sĩ cũng hiểu được chủ nhân động phủ không muốn gặp khách từ bên ngoại đến.

Mặc dù có một ít tu sĩ cảm thấy không cao hứng nhưng do không thể biết rõ ràng chủ nhân là người phương nào nên cũng không dám lỗ mãng xông thẳng vào, nhằm tránh mạo muội rồi kết hạ cừu gia lợi hại.

Bất quá kiểu bế quan không tiếp khách như Hàn Lập cũng không phải chuyện quá lạ lung gì, đám tu tiên giả vô luận lúc đầu tâm cao khí ngạo thế nào thì khi chuẩn bị vào đệ nhất hung địa của Thiên Nam cũng đều phải cẩn thận vô cùng. Hơn nữa trước khi tiến vào Trụy Ma cốc họ đều cố gắng kéo bè kéo cánh, hoặc tập hợp dăm ba người thành một đội, hoặc kết bằng hữu nhiều thêm. Vì vậy hang loạt đoàn thể lớn nhỏ khác nhau được hình thành.

Mặc dù không thể nói nhiều người thì chiếm nhiều tiện nghi trong khi tìm bảo vậti, nhưng nhiều người khi gặp nguy hiểm thì tỉ lệ giữ mạng đích xác cao hơn những người đi đơn độc khá nhiều.

Ôm ý nghĩ này, cho nên dù các tu sĩ trước đây vẫn thường thích độc lai độc vãng ở đoạn thời gian này cũng bắt đầu không kiêng nể mà kết giao thêm một ít bằng hữu.

Lúc này. Mắt thấy chướng khí trong núi dần dần rút đi, Ngân Nguyệt đang bảo vệ động phủ rốt cuộc cân nhắc rồi gọi Hàn Lập từ mật thất ra, cho nên cuối cùng đại môn mật thất rốt cuộc mở ra.

Hàn Lập từ bên trong không chút hoang mang đi ra ngoài.

Trải qua hơn tháng bế quan luyện chế, Hàn Lập trước sau luyện chế thành hơn ba mươi Khôi Lỗi. Quy hình cùng Hổ yêu khôi lỗi mỗi thứ đều chiếm một nửa. May mắn Hàn Lập lúc đầu tại loạn tinh hải thu được đại lượng tinh hồn của cao giai yêu thú cho nên mới có thể thuận lợi như thế. Nếu không cho dù tài liệu đầy đủ không có nhiều tinh hồn cao giai yêu thú thì cũng vứt mà thôi.

Kết quả. Cho dù kẻ nghiên cứu khôi lỗi thuật hàng đầu là Đại Diễn thần quân sau khi thấy Hàn Lập lấy ra từng cái, từng cái cao giai yêu hồn cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc kêu một tiếng "Tiểu quái vật" rồi sau đó mới ngậm miệng không dám nói nữa.

Các tài liệu còn lại mặc dù còn thừa để luyện chế thêm một ít nhưng Hàn Lập tính ra thời gian không đủ, mà dù có luyện chế cũng chỉ thêm được ba bốn con nữa thôi, cũng không có tác dụng quá lớn, vì thế hắn mới từ mật thất đi ra.

Ngân Nguyệt hướng Hàn Lập bẩm báo một ít chuyện phát sinh bên ngoài khi hắn luyện chế Khôi Lỗi.

Sau khi Hàn Lập cẩn thận nghe xong cũng chỉ là gật gật đầu mà không có nói thêm cái gì.

Sau hắn hắn đi sang một gian mật thất khác để quan sát khối Thiên ma sát thi.

Khối ma thi hết thảy đều bình thường thì Hàn Lập mới hài lòng đem nó thu hồi lại, sau đó lại đem yêu hồ Ngân Nguyệt thu vào trong tay áo rồi mới ra khỏi động phủ.

Hàn Lập vẫn chưa lập tức phi độn rời đi nơi đây ngay mà là đứng trên đỉnh núi gần động phủ, khoanh chân ngồi xuống đem thần thức thả ra, chậm rãi quét qua vị trí các tu sĩ tụ tập cùng các động phủ lớn nhỏ tại phụ cận.

Lấy thần thức cường đại của Hàn Lập, cho dù các lão quái vật nguyên anh sơ kì cũng đều không cách nào nhận thấy sự dò xét từ thần thức của Hàn Lập.

Kết quả ngoài một số hơi thở đặc biệt cường đại cùng một ít nơi có cấm chế ra thì hết thảy động tĩnh tại phương viên trăm dặm đều được Hàn Lập nắm lấy.

Một lát sau, Hàn Lập mở hai mắt ra, nhướng mày khẽ lắc đầu.

Hắn vẫn chưa tìm được người muốn tìm, sau một lúc suy nghĩ, rồi linh quang quanh than chợt khởi, hóa thân thành một đạo thanh hồng sắc, hướng tòa phường thị tại phụ cận mà độn đi.

Lấy tình huống hiện nay, ở đó chắc chắn sẽ cho hắn ít tin tức quan trọng.

Phường thị cũng ở gần động phủ, ngay bên cạnh toà Vạn Lĩnh sơn mạch. Đây là một phường thị do một gia tộc tu tiên ở Đông Dụ quốc tự mở ra, gia tộc này ở đây cũng đã lâu cho nên khi thấy có nhiều người tìm đến Trụy Ma cốc để tầm bảo vật nên rất nhanh nhậy, tự mở một phường thị cung cấp nguyên vật liệu, tin tức hữu dụng.

Kết quả là họ cũng chẳng quan tâm tới việc tiến vào Vạn Lĩnh sơn mạch để tầm bảo mà hoàn toàn tập trung vào sinh ý. Những cao giai tu sĩ tiến được vào bên trong cũng như số lớn tu sĩ phổ thông thừa dịp chướng khí bắt đầu mỏng manh, đã ở bên ngoài sơn mạch thu hoạch được chút đỉnh.

Hiện tại một tiệm thuốc đơn sơ trong phường thị, Một đôi nam nữ tu sĩ mặc bạch y đang chỉ chỉ vào một loại chu linh dược, sau đó họ cùng chưởng quỹ bàn với nhau cái gì đó.

Một lát sau, có vẻ song phương đàm thoại việc giao dịch xong, đôi nam nữ tu sĩ trả một số linh thạch rồi mang sắc mặt vui mừng cầm lấy linh dược này ra khỏi tiệm thuốc.

"Viên sư muội, lần này chúng ta vận khí thật không tệ. Mới vừa đến phường thị này không lâu đã mua được Kim Linh tử này. Linh dược này muội cũng tìm khá lâu, cho tới bây giờ muội đã có thể bắt đầu luyện chế loại đan dược đó rồi." Thanh niên tướng mạo nho nhã, giờ phút này đi trên con đường lớn của phường thị, Vẻ mặt tươi cười dướn người đến bên cô gái bên cạnh, nói.

"Đây cũng là nhờ bạch sư huynh cho mượn linh thạch. Nếu không muội cũng sẽ bỏ lỡ cơ hội hiếm có này mất." Nữ tử bạch sam tướng mạo bình thường, nhưng đôi mắt lại ẩn chứa tầng nước long lanh, tựa hồ có vài phần mị hoặc trả lời.

"Chuyện của sư muội chính là chuyện của vi huynh, Điểm linh thạch ấy có tính là gì đâu." bạch y thanh niên mặc dù đau lòng vì mới vừa rồi tiêu phí khá nhiều linh thạch, nhưng biểu hiện lại giống như chẳng quan tâm hòng mang lại niềm vui cho nữ tử bên cạnh.

Đôi môi hoa đào đỏ mọng của Bạch y nữ tử cười cười, đang muốn nói cái gì đó thì đối diện đã có một người đón đầu hai người, hắn vung tay, một đạo hoàng mang trực tiếp bắn về phía hai người.

Nam tu sĩ bị dọa cho phát sợ, trong tay bạch quang chớp động, tiềm thức dùng một tay che trước mặt nhằm chặn hoàng mang lại, nhưng lúc này mới phát hiện đó chỉ là một cái lệnh bài mầu vàng mà thôi.

"Thiên cực lệnh? Người là Hàn tiền bối?" Thanh niên vừa nhìn thấy lệnh bài thì lấy làm kinh hãi, sau đó ngẩng đầu nhìn kĩ người nọ, rồi không khỏi kinh hãi thốt lên lên một tiếng.

Người mặc thanh bào phía đối diện thần sắc lạnh nhạt, hóa ra đây đúng là Hàn Lập vừa vô thanh vô tức xuất hiện trong phường thị.

Mà tên thanh niên kia lại chính là đệ tử của Thiên Cực Môn – Bạch Thư Quân mà năm đó từng gặp Hàn Lập. Hàn Lập vừa đến phường thị liền lập tức dụng thần thức phát hiện ra người này, trong lòng không khỏi vui vẻ.

Có người này, hẳn là hắn có thể liên lạc được với sư phụ hắn, vị Lỗ Vệ Anh của Thiên Cực Môn kia.

Bất quá hắn cũng chẳng có ấn tượng quá tốt với thanh niên này nên cũng chỉ biểu lộ vẻ lạnh lùng mà thôi.

"Ta có chuyện muốn gặp lệnh sư. Bạch đạo hữu hãy mang ta đi gặp luôn chứ?" Hàn Lập không khách khí nói thẳng, trong lời nói tràn ngập sự áp đặt, không cho đối phương chút ý tứ phản đối nào.

"Tiền bối, muốn gặp gia sư. Chuyện này. được rồi. Ta sẽ dẫn đường cho tiền bối." Thanh niên nghe xong lời đó của Hàn Lập đầu tiên là ngẩn ngơ, nhưng sau đó kiểm tra cẩn thận lại lệnh bài trong tay thì miệng lập tức cung kính đáp ứng.

Hàn Lập trước mặt này không còn là một người vừa tiến giai thành nguyên anh sơ kì như năm đó nữa, mà đã là tồn tại kinh khủng, chỉ dưới tam đại tu sĩ. Vị Bạch Thư Quân này đã sớm vì cử chỉ liều lĩnh của mình năm đó mà hối hận, hiện giờ vừa thấy lệnh bài, tự nhiên mở miệng đáp ứng ngay. Hy vọng từ đó có thể cải thiện một chút ấn tượng trong lòng vị Hàn tiền bối này.

Nữ tu sĩ ở bên cạnh lúc này có chút ngạc nhiên mà đánh giá Hàn Lập, ánh mắt chớp động vài cái, nhưng không có nói cái gì.

Ngay lập tức dưới sự dẫn đường của Bạch Thư Quân, ba người nhanh chóng rời khỏi phường thị. Hóa thành ba đạo độn quang hướng nơi nào đó mà phi độn đi.

Một đường hướng đông bay đi, su một khắc phi hành, Bạch Thư Quân mới mang Hàn Lập hướng Vạn Lĩnh sơn mạch. Sau khi xâm nhập hơn mười dặm, tại trước một toà núi nhỏ ngừng lại.

Ánh mắt Hàn Lập đảo qua, phát hiện nơi này đích xác tương đối bí ẩn, đỉnh núi tuy nhỏ nhưng được vài ngọn núi cao của dãy núi vây quanh, thật sự khó có thể bị ngoại nhân phát hiện.

Lam quang nhàn nhạt từ trong mắt hắn lóe ra rồi tắt, ánh mắt Hàn Lập nhìn chăm chú vách núi phía trước, nhưng lại lộ ra vẻ đăm chiêu.

Lúc này Bạch Thư Quân từ trong áo móc ra một cái truyền âm phù, hướng không trung ném đi, lập tức phù hóa thành một đạo hỏa quang bắn về phía thạch bích. Kết quả sau một trận sóng gợn nhấp nhô, hỏa quang trong nháy mắt chui vào trong đó, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Mà thanh niên ở một bên có chút ân cần giải thích cho Hàn Lập:

"Nơi này là chỗ ở tạm thời của gia sư, bình thường dùng một tiểu cấm pháp che lấp. Gia sư từng phân phó qua với mấy tên đệ tử chúgn ta rằng nếu không có việc quan trọng, không nên đến quấy rầy lão nhân gia. Chính là lỗ sư muội, đoạn thời gian này cũng không dễ dàng để nhìn thấy lão nhân gia. Bất quá hàn tiền bối nếu tìm đến gia sư, tự nhiên không phải chuyện thông thường, Gia sư nhất định sẽ không trách cứ vãn bối đâu."

Nữ tử Thiên Cực Môn vừa nghe lời thanh niên nói như vậy, khẽ hừ một tiếng, trên mặt lộ ra chút mất hứng. Nhưng thấy Hàn Lập nên cũng không dám nói lời trách mắng Bạch Thư Quân. Nàng này đã đoán được thân phận của Hàn Lập, mặc dù bản thân là Hậu bối của Lỗ Vệ Anh nhưng nàng cũng không dám có chút bất kình gì trước mặt Hàn Lập.

"Ồ, vị đạo hữu này cũng họ Lỗ, là hậu nhân của Lỗ đạo hữu sao?" Hàn Lập nhìn bên cạnh, liếc nữ tử một cái rồi tùy ý hỏi một câu.

"Lỗ trưởng lão là thúc tổ của vãn bối, Thật sự vãn bối từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh của tiền bối." Nữ tử này thản nhiên cười, hướng Hàn Lập quyến rũ nói.

Hàn Lập lạnh nhạt cười, cũng không tiếp lời nói cái gì. Bởi vì thạch bích trước mắt thanh quang chớp động, đột nhiên hiện ra một tảng đá cao hai trượng, hơn nữa bên trong truyền đến vài câu đàm thoại.

"Aa! Hàn đạo hữu, Ngươi rốt cuộc đã tìm tới rồi. Nếu là đạo hữu không hiện thân thif lão phu chỉ sợ cũng phải dùng thần thức để tự đi tìm đạo hữu mà thôi. Đạo hữu, mời vào. Lão phu trong đại sảnh đợi đạo hữu giá lâm."

Hàn Lập cười khẽ một tiếng, không nói hai lời mà đi nhanh hướng cửa đá.

Bạch Thư Quân cùng nữ tử họ Lỗ chần chờ một chút, định đi vào thì chợt truyền đến thanh âm phân phó của Lỗ Vệ Anh từ bên trong.

"Hai người các ngươi không được vào, Ta muốn cùng Hàn đạo hữu bàn luận với nhau. Công việc của các ngươi còn bề bộn nên tốt nhất đi làm tốt đi." Vị trưởng lão Thiên Cực Môn này không hề có chút khách khí nào, đem môn hạ đệ tử cùng hậu nhân của chính mình đuổi đi. Hai người này mặc dù có chút ngạc nhiên, nhưng lại không dám trái mệnh, kính cẩn ứng tiếng rồi phá không bay đi.

Mà sau khi bóng dáng Hàn Lập vừa bị che ở sau cửa đá, bên ngoài thanh quang chợt lóe, cửa đá lúc đó biến mất, lại hiện ra một thạch bích như trước.

Tung tích Hàn Lập nhất thời hoàn toàn biến mất.

( Tam Tiên DCTV.DCCT50a)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi