PHÀM NHÂN TU TIÊN

Nhưng những điều đó còn chưa đáng nói, dưới ánh nhìn chăm chú của hai người Nam Lũng Hầu, từ cổ trên thân thể mất đầu của Hỏa Thiềm thú tản ra những tia sáng màu đỏ, phần đầu đang phiêu phù ở bên cạnh cũng có hiện tượng tương tự như vậy.

Hai phiến hào quang không ngừng đan xen, dần dần tiếp cận với nhau.

"Bất diệt chi thế! Hỏa Thiềm thú này lại có thiên phú thần thông loại này ư?" Nhìn cảnh tượng trước mặt, Nam Lũng Hầu thất thanh kêu lên.

Thần sắc của Lỗ Vệ Anh cũng lộ ra vẻ cả kinh.

"Bất diệt? Trên đời này thực sự có thứ bất diệt chân chính hay sao? Chỉ là sinh mệnh lực so với yêu thú phổ thông cường đại hơn một chút mà thôi."

Đã đọc qua rất nhiều điển tịch nên Hàn Lập tự nhiên biết cái gì gọi là "Bất diệt chi thể". Khi hắn liếc nhìn chân truớc bị chém đứt kia, thấy được sự khác thường, trong lòng hoài nghi nên đã ngăn cản hành động khai mở cấm chế của Nam Lũng Hầu.

Vạn nhất Hỏa Thiềm thú chớp lấy cơ hội đào thoát thì công sức của mình trở thành công cốc sao.

Nhưng lúc này Hàn Lập cười lạnh một tiếng, điểm chỉ về phía cự kiếm.

Cự kiếm đột nhiên phân thành hai, hóa thành hai đạo kim quang đồng thời trảm xuống.

Một mảng lam quang chớp lóe, "ầm, ầm" hai tiếng thanh thúy vang lên.

Đầu và thân thể của Hỏa Thiềm thú bị băng diễm trên thân kiếm đông kết thành tượng băng, phong bế hồng quang vào trong, tiếp theo liền bị phi kiếm công kích vỡ vụn, hóa thành từng điểm tinh quang, bay múa ngập trời.

Ở chỗ thân thể bị phá hủy có một viên cầu màu đỏ rực đang phiêu phù. Đó chính là yêu đan của Hỏa Thiềm thú.

Vừa thấy yêu đan xuất hiện, Nam Lũng Hầu và Lỗ Vệ Anh nhìn nhau, cả hai đều thấy được một tia động tâm trong mắt đối phương.

Dù sao đấy cũng là yêu đan của cổ thú có bất diệt chi thể, nói không chừng còn có hiệu quả đặc thù gì đó.

Nhưng vừa nghĩ đến thần thông mà Hàn Lập thi triển cùng với danh tiếng như sấm ngang tai gần đây của hắn, hai người đành phải bỏ đi ý nghĩ dao động.

Dù sao hai người cũng rất rõ ràng một điều rằng thần thông của Hàn Lập đều trên bọn họ, cho dù liên thủ với nhau, phỏng chừng khi đánh nhau, xác suất thắng lợi của mỗi bên cũng chỉ là 5: 5 mà thôi.

Vì một viên yêu đan không rõ tác dụng mà trở mặt, điều này thực không đáng.

Suy cho cùng thì cơ hội trong Trụy Ma Cốc này vẫn còn rất nhiều.

Hàn Lập tuy không có lòng tham nhưng tâm tư bọn người Nam Lũng Hầu, hắn sao lại không biết.

Trong lúc đấu với Hỏa Thiềm thú, hai người tuy là tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhưng rõ ràng đã không xuất hết toàn lực, cơ hồ đều dựa vào thần thông của hắn để tiêu diệt yêu thú.

Vì thế sau khi giết chết Hỏa Thiềm thú, ngoài mặt Hàn Lập làm ra vẻ như thường nhưng trên thực tế, trong lòng đã sớm tăng cao cảnh giác đối với hai người kia để đề phòng bọn họ thấy lợi mờ mắt, làm ra những hành động ngu ngốc.

Hiện tại thấy sắc mặt hai người thay đổi nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường, Hàn Lập liền thở phào một hơi.

Tuy hắn chẳng sợ gì bọn họ nhưng không động tay động chân thì vẫn tốt hơn.

Hàn Lập lập tức đưa tay phất về phía thủy mạc, "vù" một tiếng, viên yêu đan kia bay vào trong lòng bàn tay hắn.

Tiếp theo hai thanh phi kiếm tự động phân giải, hóa thành hơn mười thanh tiểu kiếm, phi xạ bay trở về tay áo, biến mất vô ảnh vô tung.

Hàn Lập cúi đầu nhìn viên yêu đan màu đỏ rực trong tay, thở phào một hơi. Cuối cùng hắn đã đạt được một trong các mục đích của chuyến đi vào Trụy Ma Cốc.

Lúc này Nam Lũng Hầu đột nhiên cười nói:

"Lần này việc diệt sát Hỏa Thiềm thú đã khiến Hàn đạo hữu cực khổ rồi. Tuy nhiên hiện tại chúng ta cũng nên tiến vào sào huyệt của nó xem xét thử. Chắc Hàn huynh cũng cảm thấy hứng thú đối với bảo vật của bộ hài cốt kia."

"Chắc chắn là vậy!" Hàn Lập thu lấy yêu đan rồi thản nhiên gật đầu nói.

Lỗ Vệ Anh nghe thế, sắc mặt tự nhiên lộ ra vẻ vui mừng.

Sau đó ba người liền thu thập pháp trận lại rồi trực tiếp đi về phía sào huyệt nơi chân núi.

Lần này không phải Hàn Lập không muốn âm thầm ra lệnh cho Ngân Nguyệt đột nhập vào trong động để tìm bảo vật như lần trước mà do hai người kia cũng là loại giảo hoạt thành tinh, luôn luôn chú ý đến hành động của hắn, hơn nữa pháp lực của bọn họ cao hơn hắn một bậc. Nếu không có cái gì yểm hộ mà đưa Ngân Nguyệt ra thì tám chín phần là không qua mặt được. Hơn nữa bộ hài cốt kia có điều cổ quái nên Hàn Lập cũng có chỗ kiêng kỵ. Sau khi suy nghĩ hắn liền bỏ đi chủ ý này.

Ba người hóa thành ba đạo hào quang, trong nháy mắt đã đến trước cửa động, sau đó không chút do dự đi vào trong.

Vừa thấy hồ dung nham, hai người Nam Lũng Hầu ngẩn ra nhưng lập tức khôi phục lại vẻ bình thường, ngó nghiêng bốn phía xung quanh.

Nhưng hai người chỉ nhìn thoáng qua quanh hồ một cái rồi ánh mắt rơi xuống bộ hài cốt của cổ tu sĩ đang nằm trên thạch thai.

Thần sắc hai người trở nên vui mừng.

"Xem ra kia chính là di hài mà Thương Khôn thượng nhân đề cập đến. Hai vị đạo hữu, chúng ta cùng qua đi." Nam Lũng Hầu thu lại nụ cười, bảo trì trấn định nói.

Hàn Lập cùng lão giả tự nhiên sẽ không cự tuyệt, ba người lập tức bay qua hồ dung nham, trực tiếp đáp xuống trước thạch thai.

Đứng ở chỗ cách thạch thai ba, bốn trương, Hàn Lập đánh giá bộ hài cốt thêm một lần nữa, trên mặt lộ ra vẻ nhẫn nhịn.

Nam Lũng Hầu và Lỗ Vệ Anh lại không chút khách khí, vừa mới ổn định thân hình liền lập tức dùng thần thức tra xét để tìm kiếm vị trí cụ thể của bảo vật.

Hàn Lập thấy thế, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ như cười như không, im lặng không nói gì.

Hắn sớm đã biết kiện cổ bào kia có điều quái dị nhưng nhắc nhở để hai người kia tự cảm nhận.

Quả nhiên thần thức Nam Lũng Hầu và Lỗ Vệ Anh vừa mới tiến tới bộ hài cốt thì quang hoa trên thanh bào (áo xanh) đột nhiên đại thịnh, thần thức của bọn họ bị phản xạ lại.

Vì cả hai chưa gặp phải trường hợp này nên không nhịn được cả kinh, kêu lên một tiếng.

"Di! Thanh bào kia có chút cổ quái!" Trên mặt Lỗ Vệ Anh lộ ra vẻ ngoài ý muốn, lẩm bẩm nói.

"Không có gì! Đó chỉ là một kiện Thanh Tàm bào mà thôi. Loại áo này được dệt từ một loại tơ tằm cổ xưa, có thể ngăn cản thần thức tu sĩ dò xét. Hiện tại là bảo vật hi hãn trong Tu tiên giới nhưng nghe nói ở thời thượng cổ thì chỉ là vật bình thường." Nam Lũng Hầu khôi phục vẻ bình thường, lạnh lùng nói. Sau đó hắn đưa tay chộp về phía trước.

Thanh bào rung lên, lập tức hóa thành một đạo thanh quang trực tiếp thoát khỏi hài cốt, bay vào trong tay Nam Lũng Hầu.

Do đó bộ hài cốt đã lộ ra một cách rõ ràng, ở trên hông của nó có buộc một cái túi da màu đen tinh xảo.

"Quả nhiên có túi trữ vật!" Lão giả họ Lỗ hoan hỉ nói. Nam Lũng Hầu cũng hưng phấn, vất thanh bào qua một bên, nhìn chòng chọc túi trữ vật màu đen kia, mắt không chớp lấy một cái.

Mà thần sắc Hàn Lập nguyên bản vẫn thản nhiên nhưng khi nghe thanh âm rơi xuống của thanh bào, vẻ mặt khẽ biến rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

"Hai vị đạo hữu nếu an tâm thì để bản hầu đi qua xem xét bảo vật. Không biết ý tứ hai vị ra sao?" Trong lúc bầu không khí đang căng thẳng, Nam Lũng Hầu liền cười cười với Hàn Lập và Lỗ Vệ Anh, mở miệng đề xuất.

"Đương nhiên là được. Vậy Nam Lũng huynh hãy đi qua xem xét đi." Hàn Lập nhìn túi da, cười khẽ đáp ứng.

Tu sĩ họ Lỗ trù trừ một chút rồi cũng gật đầu.

Vì thế Nam Lũng Hầu liền tiến lên trước vài bước, cẩn thẩn gỡ lấy túi trữ vật, sau đó dùng thần thức tra xét, trên mặt không lộ ra vẻ gì.

"Nam Lũng huynh, trong đó có gì vậy? Không bằng đổ ra để cho chúng ta xem xem." Lỗ Vệ Anh thấy thế, không nhịn được nói.

Nam Lũng Hầu nghe vậy, gật gật đầu, sau đó lật tay, hướng miệng túi xuống dưới, một mảng bạch quang bay ra.

Sau đó có một số thứ xuất hiện trên mặt đất.

"Đây là cái quỷ gì vậy?" Vừa thấy những thứ trước mặt, lão giả họ Lỗ không nhịn được cả kinh nói.

Trên mặt đất phần lớn là những khối sát màu đỏ tỏa ra hồng quang, mỗi cái nhìn đều rất nóng, xem ra không phải là vật thường. Ngoại trừ chúng ra thì còn có vài kiện đồ vật khác cũng rất bắt mắt.

Một cái hộp ngọc màu trắng, một cái kính màu tím, một tiểu kiếm màu vàng, một bộ phi châm màu xanh lục, hai cái bình màu đen.

Sau khi nhìn thấy thế, Hàn Lập liền nhíu mày, thần sắc khẽ động.

Mấy thứ đó ngoại trừ hộp ngọc và dược bình ra thì toàn là loại cổ bảo không tầm thường.

Về phần đồ vật trong hộp ngọc và dược bình, tự nhiên càng hấp dẫn sự chú ý của Hàn Lập bởi vì không biết hai thứ kia do gì chế thành mà vừa rồi khi hắn không thể dùng thần thức tra xét được.

"Không rõ, ta chưa từng nhìn thấy loại tài liệu này. Hình như là loại bán thành phẩm đã qua tế luyện." Hàn Lập nhíu máy, có chút không quá khẳng định nói.

"Nói là bán thành phẩm cũng không sai. Nếu ta đoán đúng thì những khối sắt kia chính là "linh liệu" trong truyền thuyết mà cổ tu sĩ dùng để luyện chế cổ bảo. Nghe nói phương pháp luyện chế có chút đặc thù, phần lớn là dùng một ít tài liệu trân quý, kết hợp với thiên địa chi lực tạo thành. Chắc cổ tu sĩ này muốn luyện chế cổ bảo Hỏa thuộc tính mới mang theo số lượng nhiều như thế." Có chút ngoài ý liệu, Nam Lũng Hầu sau khi ngẫm nghĩ liền nói ra nguồn gốc của khối sắt kia.

"Linh liệu!"

Vừa nghe thế, Hàn Lập liền nhớ đến một danh tự đã được đề cập đến trên một bản điển tịch cổ xưa, thấy giống như Nam Lũng Hầu nói. Chúng đích xác là một loại tài liệu dùng để luyện chế cổ bảo. Dường như nếu dùng nó thì uy lực của cổ bảo sẽ không tầm thường.

Lỗ Vệ Anh nghe lời giải thích của Nam Lũng Hầu, sắc mặt liền lộ ra vẻ không hứng thú. Ánh mắt hắn liền di chuyển qua những loại bảo vật khác, cuối cùng rơi xuống hộp ngọc và dược bình.

Lúc này Nam Lũng Hầu liền khoát tay, đem túi trữ vật ném qua.

Hàn Lập vô ý chụp lấy, ban đầu là ngẩn ra nhưng sau đó liền minh bạch dụng ý của đối phương. Hắn không chút khách khí gật gật đầu, nhanh chóng dùng thần thức tra xét bên trong rồi ném qua cho Lỗ Vệ Anh.

Lão giả cũng tra xét qua loa, gật gật đầu ra biểu thị không có vấn đề gì, sau đó ném túi trữ vật xuống đất.

"Chúng ta sẽ phân chia bảo vật này ra sao đây? Chẳng lẽ một người lấy hai kiện?" Lỗ Vệ Anh mở miệng, hỏi vấn đề trọng tâm nhất, sắc mặt mang theo vẻ ngưng trọng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi