PHÀM TÂM ĐẠI ĐỘNG

Khí tức ấm áp phả qua tai.

Diệp Thanh quay đầu nhìn Trương Triệu Huyền, con ngươi đen láy mơ màng, sau đó mỉm cười, “Phải thì thế nào? Không phải thì sao? Rất quan trọng sao?”

“Đương nhiên! Nếu là như vậy…”

“Ngươi sẽ thích ta?” Diệp Thanh nở nụ cười, khóe mắt giãn ra, mang theo vài phần trào phúng, “Ngươi thích hay không, thì ra là phụ thuộc vào việc này sao?”

Trương Triệu Huyền vội vàng lắc đầu, “Vô luận thế nào, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi.”

Diệp Thanh cười cười, ngón tay xoa gò má hắn, giữa chân mày lộ ra vẻ phong tình, thấp giọng nỉ non, “Qua đêm nay, ngươi chưa chắc còn có thể nói vậy.”

“…” Trong lòng Trương Triệu Huyền khẽ động, trực giác đoán được y đang nói đến chuyện ma phấn.

Mà Diệp Thanh cũng nhận ra mình lỡ lời, đột nhiên đứng dậy, phiền não đi tới đi lui trong phòng, hắc tuyến trên mi tâm như ẩn như hiện, sát khí nặng đến dọa người.

Là do Diệp Thanh càng ngày càng khó khống chế bản thân?

Là do hiệu lực của ma phấn ngày càng yếu?

Trương Triệu Huyền nghiêng đầu nhìn thẳng Diệp Thanh, cho dù đến lúc này, cũng cảm thấy người trước mắt dung nhan như họa, tuấn mỹ vô song, là tình cảm chân thành cả đời của hắn.

Tuy rằng, người nọ có thể hận hắn tận xương.

Tuy răng, người nọ phải moi tim hắn ra ăn.

Tuy rằng, người nọ ngay cả thủ đoạn bỏ thuốc cũng đã dùng.

Nhưng thích, chính là thích, còn có cách nào khác?

Kẻ trì độn như Trương Triệu Huyền cũng nhìn ra được gần đây Diệp Thanh tính tình đại biến, sợ rằng đã sắp đến kỳ hạn thành Ma, chỉ mấy ngày nữa thôi. Hắn cũng không sợ Diệp Thanh một chưởng đâm thủng lồng ngực, chỉ sợ chia ly.

Trong lòng co rút đau đớn không ngừng.

Phải làm gì đây? Hắn lại… luyến tiếc như vậy.

Luyến tiếc phải nhắm mắt lại, không còn thấy được dung nhan tuấn tú, luyến tiếc lưu lại Diệp Thanh một mình nơi hồng trần, tiếp tục lộ ra nụ cười tịch mịch, luyến tiếc…

Thế nhưng xa cách trăm năm, đã sớm bỏ quên chuyện xưa.

Trương Triệu Huyền nhắm mắt một cái, ầm thầm thở dài một hơi, nói, “Diệp công tử, ngươi kể cho ta một chút chuyện trước kia a!”

Diệp Thanh bỗng dừng bước, quay đầu nhìn thẳng hắn, nhãn thần lấp lóe không yên.

Trương Triệu Huyền ngượng ngùng cúi đầu, nói, “Thật sự… ta cái gì cũng không nhớ rõ.”

“Đã quên liền quên đi, có cái gì không được?” Thanh âm Diệp Thanh băng lãnh, rõ ràng là đang nén giận, “Từ khi bỏ qua thân xác phàm nhân, rơi vào yêu đạo, ta đã không còn quan tâm đến quá khứ nữa. Ngươi có biết ta bây giờ là thứ gì không? Là yêu quái. Ngươi biết yêu quái là gì chứ? Thủ đoạn độc ác, lãnh khốc vô tình, để đạt được mục đích, có thể không từ thủ đoạn.”

Vừa nói chuyện vừa đi từng bước, ép tới Trương Triệu Huyền, con ngươi nặng nề âm trầm, gương mặt tuấn tú từng bước vặn vẹo, nửa mặt đều bị hắc khí nhuộm lấy.

Trương Triệu Huyền bị dọa sợ không nhẹ, nhưng vẫn cầm tay y, nhẹ nhàng gọi, “Diệp công tử…”

Diệp Thanh hất tay hắn ra.

Trương Triệu Huyền nhất thời giật mình.

Diệp Thanh cũng ngẩn ngơ, lúc này mới thấy mình thất thố, biểu tình cũng trở nên mềm mại, nắm lấy tay Trương Triệu Huyền, tiến đến bên môi hôn một cái, lẩm bẩm nói, “Xin lỗi, ta lại lên cơn với ngươi. Bộ dáng của ta bây giờ, có phải ngươi không thích không?”

Vừa nói, ngón tay liền run rẩy.

Trương Triệu Huyền dùng sức lắc đầu.

Diệp Thanh bình tĩnh nhìn hắn, như thở phào nhẹ nhõm, rũ bỏ được tâm sự nặng nề, kéo người vào trong lòng. Cách một lúc lâu mới run rẩy dừng lại, Diệp Thanh môi cười yếu ớt, khôi phục dáng vẻ ôn hòa trầm tĩnh, kéo Trương Triệu Huyền đến ngồi bên bàn, mềm giọng nói, “Lúc trước, kỳ thật ra cũng không có ý gì, nhưng nếu ngươi muốn biết, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết.”

Chân mày y hơi nhăn, nhìn có vẻ khó chịu, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng, dịu dàng, nói gì nghe nấy.

Thẳng thắn.

Trái tim Trương Triệu Huyền lập tức điên cuồng nhảy lên, vững vàng nắm chặt tay Diệp Thanh, nghe tiếng nói ôn như động lòng người của y bên tai, “Đã là chuyện xưa mấy trăm năm trước rồi, lần đầu ta gặp được ngươi, là trên ngọn núi này. Lúc đó ta lên núi hái thuốc, vừa lúc trời mưa lớn, muốn tìm một chỗ tránh mưa, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại gặp được gian nhà gỗ này.”

“A.” Trương Triệu Huyền kinh hô thành tiếng, hưng phấn không gì sánh được, “Chiếc ô thanh sắc kia là vật tín ước ta tặng ngươi?”

Diệp Thanh mặt ửng hồng, nghiêm khắc trừng hắn.

Trương Triệu Huyền không dám lên tiếng, chỉ cười hắc hắc hai tiếng, chăm chú nhìn y.

Diệp Thanh véo má hắn một cái, rồi nói tiếp, “Ngươi lúc đó và hiện tại rất giống nhau, tay chân vụng về, hồ đồ, vô tâm vô phế. Cho nên lúc ngươi nói mình là thần tiên, ta tuyệt đối không tin, chỉ mỗi ngày lên núi hái thuốc mới bớt chút thời gian rảnh rỗi trò chuyện với ngươi vài câu. Thẳng đến một ngày, khi ta trượt chân ngã khỏi sườn núi, ngươi sử dụng pháp thuật cứu ta, ta mới tin ngươi nói thật. Ngày ấy, ta sợ đến ngây người, vừa buồn bực vừa kinh ngạc vừa thống khổ.”

“Di? Vì sao?”

“Đương nhiên là vì…”Diệp Thanh quay đầu đi, nhẹ nhàng gõ một cái lên trán Trương Triệu Huyền, nói, “Ta thích ngươi a.”

Lần này đến lượt Trương Triệu Huyền đỏ mặt.

Diệp Thanh cười nhìn hắn, chậm rãi nói, “Ta vừa nhận ra tâm ý của mình, rồi lại phát hiện không hề có hi vọng, do dự mà không dám ở núi Lạc Hà nữa. Nhưng chỉ nửa tháng sau, lại không nhịn được mà chạy đến gặp ngươi, từ đó về sau cũng đưa ta một quyết định.”

Trương Triệu Huyền nắm tay y chặt hơn một chút.

Diệp Thanh cong khóe miệng, môi mỏng chậm rãi hôn qua, trong tròng mắt trong suốt, lại như chứa nhu tình vô hạn, “Ta biết không thể sống mãi, vì vậy chỉ mong có thể hầu hạ bên cạnh ngươi. Dung nhan ngươi không đổi, mà ta thì ngày càng già đi, chết rồi liền chôn trên núi Lạc Hà này, vẫn như cũ, mỗi ngày bên ngươi.”

Dừng một chút, đáy mắt đột nhiên ảm đạm đi vài phần, cười khổ nói, “Nhưng ta không ngờ được, người rời đi trước lại là ngươi.”

Trương Triệu Huyền nghẹn thở, nhìn vẻ mặt Diệp Thanh, đau đớn khó nhịn, khàn giọng hỏi, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó không phải ngươi đều biết sao? Ta hối hận không thể nói lời ra khỏi miệng, vì găp lại ngươi lần nữa, liền chọn con đường này.”

Di?

Trương Triệu Huyền ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy câu chuyện quá mức đơn giản.

Bên hoa dưới trăng đâu?

Thề non hẹn biển đâu?

Tại sao còn chưa bắt đầu đã kết thúc?

“Chờ một chút! Theo lời ngươi nói, ta căn bản cũng không phải người phụ tình?”

“Nói bậy bạ gì đó?” Diệp Thanh liếc nhìn hắn, ngạc nhiên hỏi, “Từ đầu tới cuối chỉ là ta si tâm vọng tưởng, ngươi lấy đâu ra cơ hội phụ lòng?”

“Ách, ta còn tưởng rằng…” Trương Triệu Huyền giật khóe miệng, tự thuật lại câu chuyện tình yêu mình tưởng tượng ra một lần.

Hắn cùng Diệp Thanh yêu nhau, nhưng vì thân phận xa cách nên gặp phải nhiều cản trở, cuối cùng hắn vì tu tiên mà bỏ quên Diệp Thanh, quên tất cả, vì vậy Diệp Thanh dưới cơn nóng giận liền từ một người phàm tục biến thành yêu quái như bây giờ?

Ngô, cố sự nên là như vậy mới đúng chứ?

Sự thật chỉ là… Diệp Thanh yêu đơn phương?

Diệp Thanh nghe xong suy đoán của hắn, không khỏi bật cười, nói, “Ngu ngốc! Nếu ngươi thật sự là loại người như vậy, sao ta có thể thích ngươi? Sớm đã moi tim ngươi ra…”

Lời còn chưa dứt, Trương Triệu Huyền đã biến sắc, bật thốt lên, “Moi tim a!”

“A?”

“Moi tim ta ra.” Trương Triệu Huyền đưa tay vỗ ngực mình, khẽ cười một cái, nói từng chữ, “Ăn nó, sẽ giúp ngươi thành ma.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi