[PHẦN 1] BÁO ĐỘNG PHÍA TRƯỚC CÓ NĂNG LƯỢNG CAO!!!



Hạ Nhạc Thiên đi về phía ngôi nhà được chỉ, không được bao lâu đã nghe được âm thanh quen thuộc truyền ra từ bên trong.

Trong nháy mắt Hạ Nhạc Thiên đẩy cửa vào, ba người chơi bên trong đều đồng loạt nhìn về phía cửa, ngay sau đó lộ ra biểu tình nhẹ nhõm.

Mi Xuyên lộ ra chút kinh ngạc.

Có hơi không hiểu vì sao Vương Tiểu Minh là hạng nhất Bảng Xếp Hạng, mà còn tới muộn hơn những người chơi ở đây?
Không phải là vì không nghĩ ra đường sống nên mới đến muộn chứ?
Nhưng Mi Xuyên lại phủ định phỏng đoán này.

Bởi vì Vương Tiểu Minh là hạng nhất Bảng Xếp Hạng, các phương diện thực lực tất nhiên mạnh hơn nhiều so với hắn và những người chơi khác.

Có lẽ đối phương gặp chuyện gì trì hoãn giữa đường chăng?
Hai người chơi còn lại cũng nghĩ như vậy, không ai tin rằng đệ nhất Bảng Xếp Hạng sẽ ngu ngốc hơn người chơi bình thường, ngay cả vòng thứ nhất cũng không qua được.

Ánh mắt Hạ Nhạc Thiên rơi nhẹ xuống đùi Bạch Tử Thu, trên đó dính vết máu tươi rất rõ, nhìn miệng vết thương không giống như bị móng vuốt quỷ cào ra.

Ngược lại càng giống tự mình cố ý cào xé.

Hạ Nhạc Thiên trầm mặc trong chốc lát, nói: "Cô có cần Povidone và băng gạc không?"
Bạch Tử Thu ngoài ý muốn nhìn Hạ Nhạc Thiên, chậm rãi lắc đầu, "Không cần, đau đớn có thể giúp tôi thanh tỉnh hơn."
Hạ Nhạc Thiên không nói nữa.

Nếu đối phương không muốn, cậu cũng không cần nhắc mãi.
Bất quá, Hạ Nhạc Thiên bản thân cũng đã so Mi Xuyên chờ mấy cái người chơi đều tới muộn, như vậy đến bây giờ đều còn chậm chạp chưa tới Vương Thúy Phân, chỉ sợ đã khủng tao bất trắc.

Tất cả người chơi, bao gồm Tôn Đông Khang chỉ trải qua một lần trò chơi, đều ăn ý bỏ qua sự tồn tại của Vương Thúy Phân, ngược lại đề cập đến tình huống mà từng người gặp phải ở vòng một, mượn chuyện này để phân tích đường sống ở vòng chơi tiếp theo.

Đây là chuyện mỗi người chơi lâu năm sẽ làm.

Ánh mắt Mi Xuyên lập tức rơi xuống người Hạ Nhạc Thiên, muốn nghe Hạ Nhạc Thiên làm thế nào để phá giải đề bài trước tiên.


Hạ Nhạc Thiên cũng không từ chối, hai ba câu nói rõ việc mình đã từng nhìn thấy loại đề logic tương tự ở trên mạng, nên có thể nghĩ ra đường sống.

Sau khi cậu phân tích ra đáp án, lập tức gõ Quan Tài để xin "Người" giúp đỡ, sau đó được người này dẫn tới đây.

Mi Xuyên nghe xong cũng gật đầu: "Đại lão, thật sự rất trùng hợp, tôi cũng đã nhìn thấy đề logic kia trên mạng nên mới nghĩ ra đường sống chính xác."
Hạ Nhạc Thiên hỏi: "Sau đó thì sao?"
Mi Xuyên nói: "Tiếp đó tôi dựa theo quy tắc trò chơi để xin giúp đỡ, sau đó có người giúp tôi mở nắp Quan Tài ra, là người đó dẫn tôi tới chỗ này để hội hợp với mọi người."
Sau khi nói xong, Mi Xuyên lại nhìn về phía Bạch Tử Thu, dè dặt hỏi: "Bạch tiểu thư, cô cũng vậy sao?"
Bạch Tử Thu gật nhẹ: "Ừ."
Đến lượt Tôn Đông Khang, ông lắp bắp nói: "Công việc ngày thường của tôi rất bận, cũng không, cũng không có thời gian lên mạng, cho nên tôi vẫn chưa xem qua đề logic mà mọi người nói."
Mọi người lập tức nhìn về phía Tôn Đông Khang.

Tôn Đông Khang có hơi tự ti, không muốn nói nhiều về mình, nhưng vẫn cố gắng kể lại quá trình mình vượt qua vòng thứ nhất.

Tuy không tận mắt chứng kiến, nhưng từ những lời kể của Tôn Đông Khang, Mi Xuyên có thể cảm nhận được không khí căng thẳng đáng sợ, nếu thật sự xui xẻo chọn sai Quan Tài, chỉ sợ kết quả cũng chẳng khác gì Vương Thúy Phân.

"Vận khí của ông còn tốt hơn cả tôi." Mi Xuyên cảm khái.

Tôn Đông Khang ngượng ngùng lắc đầu, đến bây giờ nhớ lại lúc nằm trong Quan Tài, ông vẫn cảm thấy rét lạnh từng cơn.

"Đều là bên trái." Bạch Tử Thu bỗng nhiên một câu.

Hạ Nhạc Thiên lập tức nhìn về phía Bạch Tử Thu, "Đúng vậy, đây không phải là trùng hợp."
Nghe hai người nói chuyện không đầu không đuôi, Mi Xuyên cùng Tôn Đông Khang đều cảm thấy khó hiểu, vô cùng mờ mịt.

"Đại lão! Các người đang nói gì vậy? Có thể nói dễ hiểu hơn được không?" Mi Xuyên khiêm tốn hỏi.

Có thể đề tên lên Bảng Xếp Hạng, tuyệt đối không đơn giản như vậy, mà người xếp hạng đệ nhất, tất nhiên chính là kẻ mạnh trong kẻ mạnh.

Mi Xuyên tự biết tuy mình không yếu, nhưng trước mặt các vị đại lão chỉ sợ không đủ để bọn họ liếc nhìn, cho nên hắn muốn thừa dịp chung đội với đại lão, học hỏi kinh nghiệm nhiều hơn

Huống chi, vị đại lão này thoạt nhìn rất dễ ở chung, nói chuyện rất bình dị gần gũi.

Hạ Nhạc Thiên dĩ nhiên sẽ không bủn xỉn giữ riêng đường sống cho mình, bèn kiên nhẫn giải thích cho Mi Xuyên: "Anh không phát hiện chúng ta đều lựa chọn Quan Tài bên phải sao?"
Mi Xuyên ngẩn người, "Hình như đúng vậy thật...!Nói cách khác, Quan Tài bên trái đều là quỷ?"
Hắn cũng không ngốc, trực tiếp hiểu ra gì đó.

Chỉ có Tôn Đông Khang vẫn ngơ ngác không rõ chuyện này có gì phải đại kinh tiểu quái(*), có lẽ không phải trùng hợp, nhưng chuyện này giúp gì được cho vòng chơi tiếp theo?
(*)Đại kinh tiểu quái: sợ lớn hãi nhỏ, chuyện bé xé ra to, chẳng có gì kì lạ.

Nhưng ông không dám hỏi.

Ông chỉ có thể ngậm miệng nghe những người chơi lâu năm nói, từ đó hấp thụ kinh nghiệm, tranh thủ sống lâu hơn một chút.

Dù sao người chơi lâu năm nói gì cũng đúng, ông chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được.

Hạ Nhạc Thiên suy nghĩ vài giây, hỏi Bạch Tử Thu, "Từ chỗ Quan Tài đến đây, có phát hiện chuyện gì lạ hay không?"
Bạch Tử Thu không sợ chết, nhưng cũng không muốn bị trò chơi lau đi, nên lúc này cũng phối hợp trả lời: "Người dẫn đường nói hắn là người địa phương."
Hơi dừng một chút, cô lại nói: "Giữa đường đi tôi có thấy một khoảng sân, bên trong để ba cái Quan Tài, nhưng người dẫn đường không muốn tôi chú ý đến nó, vẫn luôn thúc giục tôi đi nhanh, tôi cho rằng trong đó nhất định có ẩn giấu bí mật."
"Quan Tài?!!" Tôn Đông Khang sợ tới mức cất cao giọng, sau đó lại xấu hổ nhỏ tiếng xuống, dè dặt hỏi: "Chẳng lẽ trong Quan Tài kia cũng có quỷ?"
Bạch Tử Thu không trả lời.

Cô đã nói hết tất cả những gì mình biết cho người tên Vương Tiểu Minh này.

Tôn Đông Khang theo bản năng nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên bất đắc dĩ nói: "Có lẽ bên trong có quỷ, cũng có thể không có, dọc đường tôi đến đây cũng thấy Quan Tài hai lần, vừa lúc đặt song song ba cái, nhưng lúc đầu tôi lại nghĩ rằng nó liên quan đến các người."
Tôn Đông Khang gật đầu: "Nhưng đại lão ngài tới muộn hơn chúng tôi, chúng tôi đã sớm đến đây, nên Quan Tài mà ngài nhìn thấy có lẽ không liên quan gì đến chúng tôi!"
Hạ Nhạc Thiên nói: "Đúng vậy."
Nếu vậy thì vì sao lại đặt những Quan Tài kia ở đó, điều này có liên quan gì đến manh mối trong vòng tiếp theo hay không?

Mi Xuyên nhớ tới chuyện mình không thể gửi tin nhắn khi ở trong Quan Tài, liền hỏi mấy người Hạ Nhạc Thiên: "Mọi người cũng vậy sao?"
Hạ Nhạc Thiên nói: "Trò chơi lần này là hình thức đơn lẻ, chỉ sợ vòng tiếp theo chúng ta vẫn bị tách ra để hoàn thành nhiệm vụ một mình."
Vừa dứt lời, sắc mặt Mi Xuyên cùng Tôn Đông Khang nháy mắt trở nên khó coi, người chơi đi lẻ rất dễ bị lệ quỷ tấn công, trừ khi người này có thực lực mạnh mẽ, nếu không, tuyệt đối là người lãnh cơm hộp trước tiên.

Bọn họ không thể liên lạc với người chơi khác, nên không thể hợp tác với nhau, tỉ lệ sống sót sẽ hạ thấp rất nhiều.

Mi Xuyên miễn cưỡng cười cười, nhưng nhìn còn tuyệt vọng hơn cả khóc, "Làm không tốt thì chúng ta đều phải chết ở đây, nhưng nhất định không bao gồm đại lão như ngài."
Hạ Nhạc Thiên xoa trán, có chút bối rối.

Nói thật thì đến bây giờ cậu vẫn chưa thích ứng được, từ một người vô danh trong trò chơi, sau một đêm bỗng nhiên quét sạch Bảng Xếp Hạng, tất cả người chơi đều biết ID của mình.

Đặc biệt là Mi Xuyên, động một chút là nhìn cậu bằng ánh mắt sùng bái.

Đối với chuyện mình là hạng nhất Bảng Xếp Hạng, kỳ thật cậu cũng cảm thấy khó tin.

"Không cần gọi như vậy, anh có kêu tên của tôi." Hạ Nhạc Thiên nhắc nhở hắn sửa miệng.

Mi Xuyên có hơi thất vọng, nhưng vẫn sửa lời: "Thôi được, Vương Tiểu Minh."
Hạ Nhạc Thiên thở phào trong bụng.

Đang lúc Hạ Nhạc Thiên chuẩn bị nói gì đó, từ không trung lại vang lên tiếng gõ chiêng đinh tai nhức óc.

Khác lần trước ở chỗ, tiếng gõ chiêng lúc này xuất hiện hai lần!
Hạ Nhạc Thiên khẽ biến sắc, lập tức nhìn mọi người, đặc biệt là Tôn Đông Khang và Mi Xuyên: "Nhớ kỹ tuyệt đối đừng hỏi loạn."
Hai người mê mang nhìn Hạ Nhạc Thiên, vội vàng hô: "Đại lão, ngài nói lại lần nữa đi, tôi không nghe --"
Không biết vì sao, theo tiếng gõ chiêng vang lên, không khí xung quanh như biến thành thế giới chân không, giọng nói của người đối diện không thể truyền đến tai hai người.

Bọn họ chỉ thấy miệng Hạ Nhạc Thiên đóng mở mấp máy, giống như đang dặn dò chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng cố tình bọn họ hoàn toàn không nghe được!
Không!
Mi Xuyên đột nhiên mở to mắt, không đợi hắn chạy tới gần Hạ Nhạc Thiên, thế giới trước mắt lại lâm vào bóng tối một lần nữa.

Trong bóng tối đen ngòm, thứ duy nhất có thể nghe được, chỉ có tiếng thở phì phò của mình.

Hắn lại bị nhốt vào Quan Tài!
Mi Xuyên vừa gấp vừa tức siết chặt nắm tay, rất muốn đập nát Quan Tài đang nhốt mình, nhưng lại sợ kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ, đành cắn răng nhịn xuống.


Hạ Nhạc Thiên không biết hai người kia có nghe được lời mình nói hay không, nhưng lúc này cậu đã không rảnh bận tâm đến chuyện này nữa, phải dồn hết sự chú ý lên Quan Tài trước mắt.

Lúc trước vì cẩn thận để không kích phát điều kiện tử vong nên cậu không làm kí hiệu gì lên Quan Tài, nhưng trước khi rời đi, cậu vẫn cố ý không thu hồi đèn pin.

Hạ Nhạc Thiên sờ vào một góc theo trí nhớ, nơi đó rỗng tuếch không có bất kỳ thứ gì.

Hiển nhiên đây không phải Quan Tài đã nhốt cậu ở vòng đầu tiên.

Hạ Nhạc Thiên nhớ lại ba cái Quan Tài lúc trước mình nhìn thấy trong sân nhà, trong lòng đã có suy đoán.

Chợt, từ điện thoại truyền đến âm thanh nhắc nhở.

Hạ Nhạc Thiên lập tức mở app trò chơi, cẩn thận xem nhiệm vụ.

[Quy tắc của vòng thứ hai như sau:
-- Người chơi chỉ được hỏi ba vấn đề.

Quy tắc giống như vòng đầu tiên, ngài phải hỏi ba vấn đề để xác nhận Quan Tài nào là người, Quan Tài nào là quỷ, hơn nữa gõ ba lần vào Quan Tài có người để xin giúp đỡ, chạy thoát khỏi Quan Tài.

- Nếu đối tượng xin giúp đỡ là người, phán định vòng chơi thứ hai thành công.

- Nếu là quỷ mở Quan Tài của ngài, phán định trò chơi thất bại.

Nhanh! Chạt thoát khỏi Quan Tài đi, ngài chỉ có nửa giờ!
• Đếm ngược: 30 phút]
Sau khi Hạ Nhạc Thiên đọc xong dòng chữ cuối cùng, thời gian lập tức bắt đầu đếm ngược.

.

truyện teen hay
Hạ Nhạc Thiên đọc lại quy tắc trò chơi một lần nữa, sau đó lấy đèn pin từ Không Gian Bao Vây ra, dựng đứng trong một góc.

Lúc này, cậu mới bắt đầu suy nghĩ về đường sống của vòng chơi thứ hai.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi