[PHẦN 1] BÁO ĐỘNG PHÍA TRƯỚC CÓ NĂNG LƯỢNG CAO!!!



[Trò chơi kết thúc]
[Chúc mừng người chơi Phương Hoa Nhất Tiếu Da Da Hạ Một Người Ca Sĩ thành công hoàn thành trò chơi.]
• Nhiệm vụ: [Xe Buýt Khủng Bố]
• Nhiệm vụ khen thưởng: 3 điểm sinh tồn.

• Khoảng cách thời gian trò chơi lần sau: Đếm ngược 30 ngày.

Nhìn đến hàng chữ cuối cùng, nữ sinh sắc mặt trắng bệch, sợ tới mức mềm chân khuỵu gối quỳ trên mặt đất.

Vẫn, vẫn còn Trò Chơi Tử Vong tiếp theo đang chờ cô sao...!
*
Sau khi trở lại hiện thực, Hạ Nhạc Thiên lập tức xem xét điểm sin tồn của mình.

Trò chơi lần này có thể nói là khá khủng bố, phải biết rằng lần này đồng thời xuất hiện hai lệ quỷ, những người chơi suýt nữa diệt đoàn, nếu không phải hai người mới kia nguyện ý tin tưởng mình, chỉ sợ lúc này ngoại trừ cậu ra, tất cả người chơi đều chết hết.

Hạ Nhạc Thiên lướt qua tin tức trò chơi, trực tiếp nhảy xuống dưới đọc.

• Nhiệm vụ khen thưởng: 3 điểm sinh tồn.

Nhìn số điểm không đủ nhét kẽ răng, Hạ Nhạc Thiên nhịn không được thở dài, quả nhiên ít đến đáng thương.

Điểm còn không cao bằng giải quyết sự kiện thần quái ngoài thế giới thật.

Đáng tiếc là, mặc dù Trò Chơi Tử Vong cho điểm bọt bèo, nhưng trò chơi này đã trói định trên người mình, trừ phi vượt ải trò chơi có được khen thưởng cuối cùng, còn không thì cậu vĩnh viễn không thể thoát khỏi loại sinh hoạt lấp lửng, ăn bữa nay lo bữa mai như thế này.

Con đường phía trước rất dài, còn rất nhiều nguy hiểm đang đợi cậu tiếp tục khiêu chiến.

Chỉ mong nữ sinh kia sau khi trải qua trò chơi [Xe Buýt Khủng Bố], có thể tiếp tục sống sót chuẩn bị tâm lý chờ đợi lượt chơi tiếp theo.

Lúc Hạ Nhạc Thiên chuẩn bị thả di động xuống đi rửa mặt, Trò Chơi Tử Vong lại nhảy ra dòng nhắc nhở có tin nhắn.

Lúc này không phải nữ sinh kia nhắn tới, mà là thanh niên một lòng muốn chết kia.

ID Một Người Ca Sĩ

[Một Người Ca Sĩ]: Ăn sinh cơ hoàn thật sự có thể mọc ra phần cơ thể khiếm khuyết và trị bệnh được sao?
Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ, lập tức trả lời đối phương.

[Da Da Hạ]: Phải, chính mắt tôi nhìn thấy có người chơi chỉ còn dư lại một hơi thở, sau khi ăn thứ này xong lập tức chữa lành vết thương sống lại.

[Một Người Ca Sĩ]: Cảm ơn, cảm ơn anh, nếu không phải anh nói cho tôi chuyện này, nhất định tôi đã sớm không muốn sống nữa.

[Da Da Hạ]: Không có việc gì, cậu cố gắng tích cóp điểm sinh tồn, sớm ngày đổi được sinh cơ hoàn.

Đối phương lại cảm ơn một lần nữa, lúc này hai người mới tạm biệt nhau.

Hạ Nhạc Thiên ngồi tại chỗ, qua một lúc lâu mới thở hắt ra.

Trong khoảnh khắc, cậu còn có suy nghĩ hình như Trò Chơi Tử Vong không muốn để người chơi phải chết, nếu không phải trong cửa hàng có sinh cơ hoàn, có lẽ trên thế giới này lại xuất hiện thêm một người chết vì bệnh hiểm nghèo.

Quan trọng nhất là, ít nhất Trò Chơi Tử Vong cũng cho người chơi năng lực chống cự lại lệ quỷ.

Tuy rằng loại năng lực này phải đặt cược tính mạng.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, giao dịch kiểu này cũng rất công bằng.

Hạ Nhạc Thiên không ngừng siết chặt tay, cảm nhận được nguồn sức mạnh trong cơ thể một lần so với một lần càng mạnh hơn.

Không phải loại cảm giác sức khỏe tăng lên bình thường, mà trực giác mách bảo lần này cậu có thể một quyền đấm ngất quỷ.

Mỗi lần trải qua một Trò Chơi Tử Vong, thể năng và sức mạnh của cậu sẽ dần dần tăng lên, thậm chí có thể đối đầu với lệ quỷ ở thế giới thật.

Cho dù năng lực này vẫn chưa đủ để giết chết quỷ trong thế giới thật.

Nhưng ít nhất mỗi khi gặp nguy hiểm không nhất định phải sử dụng bùa vàng.

Thời tiết nóng như muốn đốt người, đặc biệt là ký túc xá càng nóng dữ dội, Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể vọt vào phòng tắm nước lạnh, sau đó nằm trên giường mặc niệm tâm tịnh thì sẽ tự mát...!
Quạt điện nhỏ còn đang liều mạng quay quay, thổi ra làn gió mỏng manh đến không cảm nhận được gì.


Qua nửa giờ, những người khác lục tục trở về ký túc xá, cùng nhau mang cơm hộp đặt lên bàn, thúc giục Hạ Nhạc Thiên: "Lão tam, mau xuống ăn cơm."
Hạ Nhạc Thiên đáp lại một tiếng, xoay người xuống giường lấp bụng.

Đường Quốc Phi nghịch điện thoại, trong chốc lát lại bắt đầu thở ngắn than dài.

Hạ Nhạc Thiên nghe vậy ngẩng đầu, "Sao vậy?"
Đường Quốc Phi hữu khí vô lực nói: "Có thể làm sao, còn không phải tên Ngô Gia Minh kia, người vừa keo kiệt lại tính toán chi li như cậu ta, thế nhưng lại có bạn gái!"
Nói tới đây, hắn ngồi thẳng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bạn gái của nó còn đặc biệt đẹp, cũng không biết coi trọng nó chỗ nào, ông trời thật không có mắt mà."
Đường Quốc Phi hu hu nằm phịch xuống, có vẻ như bị đả kích lớn.

Hạ Nhạc Thiên bất đắc dĩ lắc đầu.

*
Lại qua mấy ngày, Đường Quốc Phi thò đầu qua: "Còn nhớ Ngô Gia Minh lúc trước tớ kể cho cậu không?"
Hạ Nhạc Thiên buông cọ vẽ, bất đắc dĩ hỏi: "Nhớ rõ, sao vậy?"
Nói thật thì cậu đối với chuyện yêu đương của Ngô Gia Minh không hề có chút tò mò nào, chẳng qua Đường Quốc Phi và Ngô Gia Minh vẫn luôn là oan gia của nhau.

Nếu cậu không phụ họa theo Đường Quốc Phi, có khi bị tên này nhai đi nhai lại chuyện này hết vài ngày.

Vì để lỗ tai được thanh tịnh, cậu chỉ có thể nghe Đường Quốc Phi kể lể.

Đường Quốc Phi nói: " Mấy ngày trước Ngô Gia Minh còn khoe bạn gái với tớ, nhưng hai ngày này cậu ta lại nói......" Giọng nói hắn khựng lại, ánh mắt mang theo chút sợ hãi: "Cậu ta nói hình như mình bị quỷ ám!"
Hạ Nhạc Thiên lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: "Cậu ta gặp chuyện gì?"
Đường Quốc Phi nhớ lại lời nhắn trong WeChat của Ngô Gia Minh, ban ngày ban mặt cũng nhịn không được nổi da gà, "Cậu ta nói bạn gái mỗi ngày đều mời cậu ta đến nhà chơi, Ngô Gia Minh đương nhiên muốn đi ngay lập tức, nhưng lại cảm thấy mình chỉ vừa mới yêu đương cùng con gái nhà người ta, nên có hơi ngại đồng ý."
Sau khi nghe Đường Quốc Phi kể lại, Hạ Nhạc Thiên đại khái biết đã xảy ra chuyện gì.

Ngô Gia Minh làm người vừa keo kiệt lại tính toán chi li, đã từng có một người bạn gái, nhưng Ngô Gia Minh không chỉ keo kiệt với bản thân, ngay cả bạn gái cũng keo kiệt.

Son môi hơn 200 tệ hai đã tiếc tiền mua, thậm chí bảng màu son môi nhỏ chỉ 60 tệ cũng tiếc, nói với bạn gái là chỉ thích cô ấy để mặt mộc, ngày lễ chỉ biết dẫn bạn gái đi chơi ở công viên không cần vé vào cửa.

Làm bạn gái trước của cậu ta tức đến vẫy cờ trắng đầu hàng đòi chia tay.

Ngô Gia Minh nói bạn gái hiện tại của cậu ta chẳng những mặt xinh mà dáng người cũng đẹp, cùng với Ngô Gia Minh quả thật là người của hai thế giới, một bộ quần áo trên người cô ấy bằng hai ba tháng tiền sinh hoạt của Ngô Gia Minh.


Căn bản không cần Ngô Gia Minh cho tiền.

Hai người cứ như vậy thuận lợi nói chuyện yêu đương, cho đến khi cô bạn gái này nổi giận đùng đùng nói nếu Ngô Gia Minh còn không tới nhà mình, hai người dứt khoát chia tay.

Ngô Gia Minh cũng không dám ngượng ngùng nữa, trực tiếp đến nhà bạn gái, làm một ít chuyện cấm trẻ em dưới 18 tuổi.

Ngày hôm sau, Ngô Gia Minh thỏa mãn tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên đường quốc lộ, cậu ta vội vàng bò dậy, không hiểu chuyện gì xảy ra gọi điện thoại cho bạn gái.

Bạn gái nói Ngô Gia Minh mộng du, sống chết muốn ra ngoài.

Ngô Gia Minh cảm thấy lý do của đối phương không đúng lắm, nhưng thật sự không rõ vì sao mình lại nằm trên đường, vì thế cậu ta cuốc bộ hơn nửa tiếng đồng hồ mới bắt được xe về trường học.

Chiều tới, cô bạn gái kia lại mời Ngô Gia Minh một lần nữa, Ngô Gia Minh chống cự không được được lại đi qua, mà hôm sau, cậu ta không nằm trên đường như lần trước nữa, mà nằm trong một ruộng bắp.

Cậu ta càng cảm thấy không thích hợp.

Mà cô gái kia vẫn khăng khăng Ngô Gia Minh bị mộng du, hơn nửa đêm chạy ra ngoài.

Ngô Gia Minh theo bản năng hỏi đối phương vì sao không cản mình lại, đối phương lại nói vì lúc ấy mình ngủ tương đối sâu.

Lý do này không làm Ngô Gia Minh tiêu tan nghi ngờ, vì thế cậu ta ngủ ở ký túc xá trường học không đi qua nhà của bạn gái nữa, đến ngày hôm sau tỉnh lại, cậu ta phát hiện mình vẫn yên lành nằm trên giường ký túc xá.

Lúc này cậu ta mới hoảng sợ, cảm thấy rất có thể mình đã gặp quỷ?
Ngô Gia Minh bị tình yêu che mờ lý trí, rốt cuộc sau khi bình tĩnh lại cũng phát hiện cô gái này có rất nhiều chỗ quỷ dị.

Ví dụ như trước nay cô ấy chưa từng cùng mình đi ra ngoài vào ban ngày, nửa đêm lại mặc một bộ váy đỏ rực, lúc trước cảm thấy đối phương mặc kiểu này vô cùng diễm lệ, nhưng bây giờ nhớ tới gương mặt trắng bệch và môi đỏ chót của cô ấy, cực kỳ giống lệ quỷ.

Cậu ta không dám tiếp tục liên lạc với bạn gái, thậm chí còn chủ động xóa kết bạn.

Hạ Nhạc Thiên nghe rất nghiêm túc, tiếp tục hỏi Đường Quốc Phi: "Sau đó thì sao?"
Đường Quốc Phi nhún vai, "Không có, cậu ta mới vừa xóa bạn tốt trên WeChat, sau đó mới nói chuyện này với tớ."
Hạ Nhạc Thiên suy nghĩ một chút, nói: "Đi, dẫn tớ đi tìm cậu ấy."
Trong thời gian gần đây, nếu cô gái kia thật sự là quỷ, chỉ sợ không phải lệ quỷ bình thường.

Nữ quỷ mặc váy đỏ, xưa nay đều không dễ chọc.

Hơn nữa, cậu cần phải tham gia nhiều sự kiện thần quái để kiếm điểm, điểm càng nhiều cậu càng tự tin.

Đương nhiên, quan trọng nhất là, cậu muốn thử xem thực lực hiện tại của mình đã tới mức nào.


Đường Quốc Phi nghe vậy lập tức khẩn trương, "Chẳng lẽ cậu ta thật sự gặp quỷ?"
Hạ Nhạc Thiên không dám nói quá nhiều, "Không biết, trước tiên đi xem tình huống rồi nói."
Đường Quốc Phi gật đầu, tuy hắn cùng Ngô Gia Minh luôn đối đầu, cả ngày nhìn nhau không vừa mắt, nhưng khi đối phương thật sự gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, tất nhiên hắn sẽ theo bản năng lo lắng cho đối phương.

Hắn còn chưa đánh mất lương tâm đến nỗi hận đối phương nhanh chết đi, vội vàng dẫn Hạ Nhạc Thiên đi ký túc xá của Ngô Gia Minh, lúc này Ngô Gia Minh đang ngồi ở mép giường phát ngốc.

Là bạn cùng phòng khác mở cửa để hai người Hạ Nhạc Thiên đi vào.

"Đồ chó con Ngô Gia Minh, ngẩn người làm gì?" Đường Quốc Phi thấy thế, độc mồm độc miệng nói.

Ngô Gia Minh hoảng hốt một lúc mới quay đầu, lúc này mới phản ứng lại: "Sao ông lại ở đây?"
Sắc mặt Ngô Gia Minh thoạt nhìn có chút vàng vọt, đáy mắt xanh xao.

Nói dễ nghe thì bộ dạng lúc này của đối phương cứ như ba ngày ba đêm không ngủ.

Nói không dễ nghe, dáng vẻ hiện tại của cậu ta.....!thật đúng là giống như gặp quỷ.

"Ông......không sao chứ?" Đường Quốc Phi do dự vài giây, cẩn thận hỏi.

Ngô Gia Minh miễn cưỡng cười cười, cũng không còn tâm trạng chọc ghẹo Đường Quốc Phi giống như bình thường: "Tôi không sao."
Hạ Nhạc Thiên nghiêm túc đánh giá Ngô Gia Minh, không biết có phải ảo giác hay không, trên mặt Ngô Gia Minh hình như có hơi tối tăm, giống như có một bóng ma nằm trên mặt đối phương.

Cậu chớp chớp mắt.

Luồng khí đen kia biến mất, phảng phất như chưa bao giờ tồn tại.

Nhưng điện thoại vẫn luôn an tĩnh, vào thời điểm này lại đột ngột đinh một tiếng.

Hạ Nhạc Thiên biết ngay có biến, cậu chờ Đường Quốc Phi cùng Ngô Gia Minh nói chuyện xong mới ra hiệu Đường Quốc Phi về với mình.

Sau khi ra ngoài, Đường Quốc Phi vội vàng hỏi: "Thế nào, nhìn ra được gì không?"
Hạ Nhạc Thiên không muốn Đường Quốc Phi liên lụy vào sự kiện thần quái, vì thế nói: "Không có việc gì, cậu ta là do không ngủ đủ giấc nên bị dọa, chúng ta trở về thôi."
Không biết Đường Quốc Phi tin hay không tin, chỉ là gật gật đầu, mỗi bước cứ lưu luyến nhìn về cửa ký túc xá.

Chờ sau khi trở lại phòng mình, Hạ Nhạc Thiên lập tức lấy di động ra, quen tay mở Trò Chơi Tử Vong, phía trên quả nhiên nhảy ra tin tức về nhiệm vụ.

*****.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi