[PHẦN 1] BÁO ĐỘNG PHÍA TRƯỚC CÓ NĂNG LƯỢNG CAO!!!



Người chơi khác cũng rất lưỡng lự với mấy ngón tay này.

Cho dù là người chơi đồng tình với hắn, cũng không muốn giúp hắn nhặt lên.

Cổ Lăng nhìn Lưu Lợi Minh vẫn chậm chạp không nhặt, thậm chí còn hy vọng xa vời người chơi khác giúp hắn, lập tức lạnh lùng nói: "Anh đã làm sai còn muốn người chơi khác chùi đít cho anh sao?"
Chung Thế Vĩ cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng hắn biết sẽ không có ai giúp mình, chỉ có thể tự mình nhặt lên.

Hắn còn biết, nếu mình không nhặt lên, nhất định sẽ bị người phụ nữ tên Cổ Lăng bài xích, mà những tân nhân khác sẽ vì thái độ của Cổ Lăng mà theo bản năng bài xích hắn.

Nếu như vậy, một tân nhân như hắn, làm sao sống nổi trong trò chơi này?
Cho nên hắn cần phải nhặt thứ đó lên.

Gốc ngón tay mơ hồ còn thấy một chút vết máu, hắn căng da đầu nhặt hết lên bỏ vào hộp, sau đó đậy nắp lại.

Sau đó đem những thứ này bỏ vào ngăn đông của ướp lạnh.

Dĩ nhiên, mấy hộp cơm dưới lầu một cũng đều bỏ vào tủ đông ướp lạnh.

Chung Thế Vĩ vội vàng chạy vào buồng vệ sinh, liều mạng chà rửa hai tay, bọt xà phòng che kín toàn bộ bàn tay, nhưng hắn vẫn cảm thấy trên tay còn sót lại máu tươi.

Lại nhớ đến cảm xúc lạnh buốt cứng đờ khi chạm vào mấy ngón tay, hắn ghê tởm muốn nôn khan.

Hắn mạnh mẽ đè xuống cảm giác không khoẻ, như điên rồi mà liều mạng chà hai tay, thẳng đến khi trên tay truyền đến cơn đau, hắn mới không thể không dừng lại hành vi tự ngược này.

Nếu còn chà tiếp, chỉ sợ chà tới bệnh viện băng bó luôn.

Hắn dùng nước rửa sạch bọt xà phòng, nhìn vết thương bị cào vỡ trên tay, những cảm xúc phức tạp vào lúc này đột nhiên phóng đại một cách vô hạn.

Hắn nhịn không được đỏ hốc mắt, liều mạng nghẹn trở về.

Hắn nhất định phải sống sót, sống đến cuối cùng, chút đau khổ lúc này tính làm gì.

Chung Thế Vĩ không ngừng tự an ủi, cảm xúc cũng chậm rãi bình tĩnh lại, hắn ra khỏi buồng vệ sinh, người chơi khác nghe tiếng bước chân Chung Thế Vĩ thì quay đầu lại nhìn, sau đó lại quay đi chỗ khác.

Lúc này Hạ Nhạc Thiên đang tìm kiếm manh mối trong phòng, cũng không tìm được cái gì đó tương tự như bản đồ, rơi vào đường cùng cậu chỉ có thể quay lại phòng khách lầu một, ánh mắt nhìn thấy Thích Lệ Phi đứng một mình một góc.

Hơn nữa Thích Lệ Phi còn đang uống cà phê, đồng thời còn đang nghiêm túc nhìn thứ gì.

Đám người Cổ Lăng ngồi trên sô pha, thương lượng về chuyện cơm hộp.

Hạ Nhạc Thiên rất tò mò Thích Lệ Phi đang nhìn cái gì, chờ cậu đi qua nhìn rõ ràng thứ kia là cái gì, vẻ mặt trong nháy mắt lộ ra một chút kinh ngạc.


Là bản đồ.

Ánh mắt Hạ Nhạc Thiên lập tức thay đổi.

Thích Lệ Phi tìm đâu ra bản đồ vậy?
Tựa hồ đoán được Hạ Nhạc Thiên đang nghĩ cái gì, Thích Lệ Phi ngẩng đầu, đưa bản đồ cho Hạ Nhạc Thiên: "Cho cậu.

"
Hạ Nhạc Thiên sửng sốt, "Cho tôi?"
Thích Lệ Phi nói: "Tôi đã nhớ kỹ bản đồ, thứ này vô dụng rồi.

"
Hạ Nhạc Thiên nhận bản đồ, có chút ngoài ý muốn nhìn Thích Lệ Phi.

Từ trò chơi lần trước, cậu liền nhận ra người như Thích Lệ Phi có hơi thù dai, cũng không giống với người chơi khác.

Thích Lệ Phi là người rất kỳ quái, đồng thời hình như có năng lực giết chết lệ quỷ.

Nhưng quan trọng nhất là, thân phận của hắn vẫn là bí ẩn.

Nhưng mặc kệ thế nào, trong trò chơi lần trước Thích Lệ Phi chưa bao giờ chủ động làm bị thương bất kỳ người chơi nào, thậm chí còn giúp Hạ Nhạc Thiên chạy trốn.

Hạ Nhạc Thiên nhỏ giọng nói cảm ơn, không gặn hỏi Thích Lệ Phi lấy bản đồ ở đâu, cậu nhanh chóng trải bản đồ ra trên quầy, sau đó cẩn thận quan sát địa điểm phân bố phía trên.

Bản đồ này chỉ có một thành thị, nhưng lại viết là bản đồ thế giới.

Hơn nữa, nhìn bề ngoài thành phố này cực kỳ giống! một cái quan tài hình chữ nhật.

Nhưng mấy tuyến đường trên quá nhiều quá phức tạp, Hạ Nhạc Thiên không thể nhớ kỹ hết, chỉ có thể dùng điện thoại chụp lại tỉ mỉ, sau đó đem bản đồ trả lại cho Thích Lệ Phi, "Cảm ơn anh, nhưng thứ này vẫn nên đưa lại cho anh.

"
Thích Lệ Phi ừ một tiếng, cầm bản đồ về.

Hạ Nhạc Thiên vốn dĩ còn tính toán giữ khoảng cách với Thích Lệ Phi, mà khi Thích Lệ Phi đem bản đồ cho mình mượn, Hạ Nhạc Thiên đột nhiên có chút áy náy, có vẻ như Thích Lệ Phi cũng không keo kiệt giống cậu tưởng tượng.

Có lẽ cậu có thể thử giao lưu kết bạn với Thích Lệ Phi, nói không chừng hai người có thể giúp đỡ nhau sớm hoàn thành trò chơi.

Hạ Nhạc Thiên ho khan hai tiếng, trong lòng cổ vũ mình cố lên: "Vậy! anh có ý kiến gì đối với trò chơi lần này không?"
Thích Lệ Phi có chút kinh ngạc nhìn Hạ Nhạc Thiên, hình như ngoài ý muốn việc Hạ Nhạc Thiên sẽ chủ động trao đổi với hắn, hắn trầm mặc vài giây mới nói: "Không có, nhưng mà, trò chơi lần này sẽ rất nguy hiểm.

"
Hạ Nhạc Thiên nghe vậy ngẩn ra, tuy rằng cậu không biết trò chơi này nguy hiểm ở chỗ nào, nhưng cậu không thể bỏ qua lời khuyên của Thích Lệ Phi.


Bởi vì, Thích Lệ Phi không giống người chơi khác.

Trên đầu của hắn treo ba dấu chấm hỏi thần bí, tràn ngập hơi thở Boss cuối.

Bất quá nói đến chuyện này, Hạ Nhạc Thiên vô thức nhớ tới một chuyện, chính là bàn tay vàng của mình không còn nhắc nhở mình giống như trước kia nữa.

Chuyện này khiến cậu bắt đầu hoài nghi gã shipper kia rất có thể là người.

Lúc này đã là buổi trưa 12:59.

Thích Lệ Phi đột nhiên ngẩng đầu nhìn cửa, giống như có thể xuyên thấu qua cánh cửa thật dày nhìn ra bên ngoài.

Hạ Nhạc Thiên cũng theo bản năng nhìn về phía cửa, nhưng không nhìn ra cái gì.

Một phút sau, then cửa bỗng dưng chuyển động, phát ra âm thanh tinh tế.

Hạ Nhạc Thiên lập tức đứng lên, trong lòng tự hỏi lúc này là ai đến?
Có lẽ không phải quỷ.

Bởi vì nhắc nhở [Báo Động Phía Trước Năng Lượng Cao!!!] không có xuất hiện.

Giờ phút này, các người chơi vốn đang thảo cũng nghe được động tĩnh, chợt im miệng lại, đồng loạt nhìn về phía cửa.

Cửa lớn chậm rãi bị đẩy ra, thấp thoáng hiện lên áo khoác màu đỏ dày nặng, đầu đội mũ bảo hiểm nhìn không thấy mặt, gã shipper kì quái đang đứng ở nơi đó, chậm rãi giơ bàn tay có mang bao tay, tiếp tục đẩy cửa về đi phía, cho đến khi đủ rộng để nó có thể tiến vào.

Cổ Lăng lập tức tái mét, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng hoảng sợ.

Người chơi khác vẫn không hiểu ra sao, nhưng trong lòng cũng không sợ hãi gã shipper quái dị này, bởi vì hiển nhiên, shipper chỉ là đến để lấy cơm hộp.

Nghĩ đến đây, tân nhân đột nhiên cũng trắng bệch cả mặt, khủng hoảng loạn thành một đoàn.

Bởi vì bọn họ nhớ ra, hai túi cơm hộp căn bản không ở trong phòng!!!!
Mà là bị bọn họ để trong tủ đông.

Ai mà ngờ gã shipper này lại còn đến lấy cơm hộp lúc giữa trưa chứ.

Shipper chậm rãi bước về phía căn phòng có cơm hộp ở lầu một, tay chân hình như có chút quái dị.

Cổ Lăng vội vàng quát: "Mau lấy cơm hộp ra! Nhanh lên!!"
Người chơi khác lúc này mới phản ứng lại, nhưng không chờ bọn họ chạy tới, đã có người trước khi Cổ Lăng hô lên câu nói kia, đem cơm hộp trong tủ đông lấy ra.


Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của các người chơi, người đó lại nhanh chóng chạy vào trong căn phòng kia.

Bọn họ nhận ra người chơi đó.

Là Vương Tiểu Minh!!
Tim Cổ Lăng không ngừng đập phanh phanh phanh, bị doạ đến hồn vía bay hơn phân nửa.

Chỉ thiếu chút nữa, có lẽ sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra.

Cũng may nguy cơ hiểm đã giải trừ.

Hạ Nhạc Thiên buông cơm hộp xuống, xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng, nhưng ngay sau đó lại khựng ngay tại chỗ.

Bởi vì -- gã shipper kia đã đi tới cửa.

Hạ Nhạc Thiên giật mình, rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh.

Hạ Nhạc Thiên chậm rãi lui về phía sau, thẳng đến sau lưng dán vào vách tường.

Cũng đúng là vào lúc này, Hạ Nhạc Thiên đột nhiên phát hiện gã shipper thoạt nhìn thật sự rất quái dị.

Trời nóng như thiêu đốt thế mà mặc kín mít, nhìn không được chút da thịt nào lộ ra, quan trọng nhất là, tốc độ gã đi đường vô cùng thong thả, thật giống như! ! tay chân cứng đờ của người chết.

Người chơi khác khẩn trương nhìn cửa phòng, không biết Vương Tiểu Minh ở bên trong thế nào rồi.

Lưu Lợi Minh nghĩ mà sợ, lúc này hắn mới phát hiện cả người ướt nhẹp mồ hôi lạnh.

Shipper chậm rãi khom lưng, cầm túi cơm hộp từ từ rời khỏi phòng, toàn bộ quá trình đều không liếc qua Hạ Nhạc Thiên, cuối cùng nó rời khỏi chung cư dưới đủ mọi ánh mắt của người chơi.

Hạ Nhạc Thiên thấy thế nhanh chóng chạy ra chung cư, cậu muốn biết gã shipper kia rời đi như thế nào.

Shipper chậm rãi đem túi cơm đặt vào thùng giữ nhiệt phía sau, sau đó nhấc chân ngồi lên xe máy, rồ vài lần tay ga, tiếng gầm rú thật lớn vang lên, phảng phất như là pháo nổ giữa đường, làm Hạ Nhạc Thiên giật thót.

Shipper thả ga phóng vút như tên lửa, bóng dáng biến mất ở cuối đường.

Hạ Nhạc Thiên lộ ra biểu tình suy tư.

Không biết có phải trùng hợp hay là cái gì khác, tuy Hạ Nhạc Thiên đứng ở cửa, nhưng dựa vào thị lực cực tốt nhìn thấy trong thùng giữ nhiệt căn bản không có hộp cơm nào khác.

Nói cách khác, nhiệm vụ của gã shipper này, gần như là giao cơm cho con quỷ kia.

Hạ Nhạc Thiên thu hồi ánh mắt quay lại phòng khách.

Cổ Lăng lúc này mới nói: "Lần này cậu làm rất tốt, nếu không phải cậu phản ứng, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện đáng sợ.

"
Hạ Nhạc Thiên ừ một tiếng.

Cổ Lăng thu hồi ánh mắt, gọi mọi người đang vây quanh phòng khách ngồi xuống ghế sô pha, sau đó nói: "Lát nữa mọi người đều nghỉ ngơi cho tốt đi, Chung Thế Vĩ, một lát anh đem túi cơm lấy ra để lại lầu hai.


Được rồi, mọi người tản ra đi.

"
Các người chơi có chút ngơ ngác, nhưng vẫn gật đầu tản ra.

Buổi chiều, hình như Cổ Lăng về phòng, mà Lưu Lợi Minh cũng không thấy đâu.

Các người chơi đều không dám về phòng ngồi, từng người ở phòng khách nói chuyện phiếm với nhau, mà có người thử dùng dữ liệu di động để lên mạng, không ngờ lại thuận lợi kết nối internet.

Có người chơi lập tức thử liên hệ với bạn tốt ngoài thế giới Hiện Thực, lại phát hiện tin nhắn hiện lên nhắc nhở không thể gửi đi, lập tức hiểu ra cái gì, có chút thất vọng gục đầu xuống.

Mà có người chơi tìm tòi tin tức liên quan đến thế giới Hiện Thực, ngạc nhiên phát hiện có thể xem thông tin ở thế giới Hiện Thực.

Bọn họ không thể liên hệ với người ở thế giới Hiện Thực, phảng phất như bị thế giới Hiện Thực bài xích, nhưng lại có thể lên mạng xem video hoặc chương trình ở thế giới Hiện Thực.

Cuối cùng cũng có chuyện giúp bọn họ giết thời gian.

Lúc này.

Hạ Nhạc Thiên kinh ngạc nhìn Thích Lệ Phi liên tục uống ba ly cà phê, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Anh không sợ uống nhiều quá buổi tối ngủ không được sao?"
Thích Lệ Phi nghe vậy, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc, sau khi tự hỏi vài giây hắn quyết đoán buông ly cà phê xuống.

Nhưng trong ánh mắt vẫn mơ hồ hiện lên chút tiếc nuối.

Hạ Nhạc Thiên thấy thế có chút buồn cười: "Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên anh uống thứ này sao?"
Thích Lệ Phi im lặng không nói.

Hạ Nhạc Thiên lập tức thức thời nói sang chuyện khác: "Bây giờ tôi đã hiểu lúc trước anh nói không ý nghĩa là có ý gì rồi.

"
Lúc trước, Hạ Nhạc Thiên đã từng hỏi Thích Lệ Phi muốn lên lầu hai xem hay không, nhưng đối phương lại nói không có ý nghĩa.

Bởi vì, nguy hiểm chân chính trong trò chơi, cũng không phải là túi cơm trên lầu hai bị rơi xuống đất.

Ba hộp cơm kia, càng không phải bùa hộ mệnh bảo vệ người chơi không bị quỷ tập kích trong ba ngày!
Nếu cậu đoán không sai!
Ba hộp cơm này, rất có thể chỉ là đạo cụ để người chơi tranh thủ trốn đi.

Nếu là vậy, ngày hôm sau, quỷ rất có thể sẽ đại khai sát giới với người chơi, bởi vì phần giới thiệu trò chơi đã nói rất rõ ràng.

[Người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn đói đến hoảng!
Mà "Nó" cũng giống vậy.

]
Quan trọng nhất là, con người ăn ba bữa trong một ngày.

Vậy quỷ thì sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi