[PHẦN 1] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

Điều này, điều này... Người buôn bán giấy tờ giả đúng là không gì không làm được.

Kiều Đông Dương không cãi lại được, người bình thường rất sợ hãi căn bệnh nan y này. Những người bị bệnh AIDS sẽ bị xã hội kỳ thị chứ đừng nói lúc ấy trên người Trì Nguyệt toàn là vết thương... Trong mắt những tên ngu ngốc đó, cô chính là một quả bom hẹn giờ biết đi.

"Chẳng trách!"

Nếu không có cái này, khả năng một cô gái như cô có thể thoát khỏi mấy tên đàn ông quá mong manh.

Kiều Đông Dương nghe cô kể lại xong muốn cười thật to, lại cảm thấy không đúng lúc, khóe miệng co giật mấy lần, biểu cảm hơi quái dị.

"Anh cười đủ chưa?"

"Không buồn cười, không hề buồn cười."

Trì Nguyệt nhìn nụ cười không thể giấu được ở khóe môi anh, không nhịn được hừ lạnh một tiếng: "Nghe việc đau lòng của người khác còn có thể hài lòng đến mức này, anh Kiều cũng được coi là người hiếm thấy. Thế nhưng dù không có hồ sơ bệnh án giả này, bọn chúng cũng đừng hóng kiếm được lợi lộc gì. Có một tên khốn, có lẽ đã bị tôi đã đến bất lực. Còn có một tên..."


Giọng nói của Trì Nguyệt đột nhiên trở nên nặng nề, cơ thể cứng đờ.

"Bị tôi đâm dao vào eo, không biết có nguy hiểm đến mạng sống hay không."

Kiều Đông Dương ngạc nhiên.

"Lúc ấy quá hỗn loạn, tôi không kịp nhìn rõ. Nếu tôi gϊếŧ người trong tình huống đó, có được tính là phòng vệ chính đáng không?"

Trái tim Kiều Đông Dương nhảy lên tận cổ họng, một lúc lâu sau mới hạ xuống: "Tính, đương nhiên là tính rồi. Thế nhưng... nữ anh hùng Trì Nguyệt của chúng ta, vì sao vừa nãy cô không nói?"

Đối phương đã dùng đến dao... Đã dùng đến dao, vậy mà cô lại nói nhẹ nhàng như vậy?

Chỉ cần không hỏi cô sẽ không nói, nói ra sẽ dọa chết người, hơn nữa việc sau còn đáng sợ hơn việc trước.

Kiều Đông Dương cảm thấy đầu đau âm ỉ, chắc chắn đã bị cô chọc tức.

"Cô Trì, cô đúng là khiến người ta bất ngờ!"


Trì Nguyệt cong môi: "Bất ngờ thì tốt, trẫm rất hài lòng."

Kiều Đông Dương: "..."

"Sợ không? Lúc ấy, cô có sợ không?" Một lúc sau, anh mới hỏi.

Trì Nguyệt không biết vì sao tối nay anh lại trở nên nhiều chuyện như thế, không nhẹ không nặng "Ừ" một tiếng: "Sợ."

Hiếm khi nào thấy cô thể hiện ra sự yếu ớt, trong lòng Kiều Đông Dương thấy vui vẻ, cảm giác vui vẻ rất xấu xa: "Biết sợ thì tốt, cô là phụ nữ chứ không phải Spider Man, cũng không phải Ultraman. Sau này đừng thể hiện nữa, không thể báo cảnh sát trước rồi hãy đi cứu người sao?"

Trì Nguyệt: "Không kịp."

Yên lặng một lúc, cô đột nhiên ngoảnh lại: "La Thiền đã được cứu chưa?"

Kiều Đông Dương: "Không ngờ cô còn biết quan tâm người khác?"

Trì Nguyệt: "Tôi sợ lãng phí thời gian lại tốn công vô ích, đây không phải phong cách của tôi."


Cô mạnh miệng nhưng mềm lòng.

Kiều Đông Dương bắt đầu hiểu rõ người phụ nữ có trái tim làm bằng đá này.

Anh cầm tăm bông bôi thuốc lên vết thương sưng đỏ của cô, đôi mắt nhìn chằm chằm vào vết thương trên làn da trắng nõn như tuyết, giọng điệu vô thức trở nên dịu dàng hơn: "Cô ta sẽ không sao. Thế nhưng, Trì Nguyệt, cô thật sự rất được... Tôi quyết định từ hôm nay trở đi sẽ không coi thường cô nữa, người đàn ông cứng rắn!"

Lại bị nhầm lẫn giới tính nữa hả?

Sống lưng Trì Nguyệt run lên: "Vốn dĩ mục tiêu của bọn chúng không phải La Thiền."

Kiều Đông Dương nhìn cô như có điều suy nghĩ: "Có thù oán với cô sao?"

Trì Nguyệt: "Có thù với chúng ta."

Kiều Đông Dương: "..."

Trì Nguyệt: "Lần trước chúng ta đi tuyên truyền công ích khiến bọn chúng tổn thất rất lớn... Bọn chúng đã xây dựng một dây chuyền sản xuất hoàn thiện ở Cát Khâu, thậm chí là toàn bộ khu vực này, biết bao nhiêu người dựa vào việc này để nuôi sống gia đình... Kết quả của việc cảnh sát triệt phá là những người này không có nguồn kinh tế. Bọn chúng đều là những kẻ rất xấu xa, không kiếm được tiền chắc chắn sẽ đi gây chuyện khắp nơi."
Kiều Đông Dương: "Cái nơi chết tiệt này... Đúng là đám người ngu ngốc ở vùng khỉ ho cò gáy."

Trì Nguyệt: "Ừm."

Kiều Đông Dương thấy hơi bất ngờ: "Cô bị ngu rồi à? Cãi lại đi!"

Trì Nguyệt liếc nhìn anh: "Tối nay tôi tha cho anh, người ở nơi chết tiệt này thật sự rất ngu ngốc. Anh đã bôi thuốc cho tôi xong chưa?"

Kiều Đông Dương "ồ" một tiếng, không nói tiếp nữa.

Trì Nguyệt: "Tôi đang hỏi anh đấy."

Kiều Đông Dương cầm tăm bông chọc vào vai cô: "Sắp xong rồi, nhanh quay lưng lại đi."

Trì Nguyệt mất kiên nhẫn: "Anh có thể nhanh lên không?"

Kiều Đông Dương: "Cô giục cái gì chứ? Cô không thấy đau khi bôi quá nhanh sao?"

Trì Nguyệt ngoảnh lại nhìn anh, thấy anh đang nghiêm túc cúi đầu bôi thuốc giúp cô thì da đầu hơi run rẩy, rõ ràng cảm thấy lời này hơi kỳ lạ, lại không tiện nói nhiều.
Kiều Đông Dương nhướn mày: "Cô nhìn cái gì? Cô cứ trợn to mắt nhìn tôi, sao tôi có thể bôi thuốc được? Tôi còn tưởng cô đang muốn dụ dỗ tôi đấy."

Trì Nguyệt: "...".

Cô không nói câu nào chỉ xoay người lại, trong xe ô tô yên lặng một lúc, bầu không khí lại trở nên kỳ quái.

"Kiều Đông Dương."

Một lúc lâu sau, Trì Nguyệt lại gọi anh: "Bôi qua loa thôi là được."

"Không vội!" Kiều Đông Dương rất kiên nhẫn.

"Tôi vội, bọn họ đang chờ tôi."

"Cô vội cũng vô dụng, cô đang ở trong tay tôi, tôi muốn làm gì thì làm, muốn bôi thì bôi!"

"..." Trì Nguyệt im lặng một lúc lâu, không nghe anh giải thích thì đột nhiên lên tiếng: "Có phải đám đàn ông các anh đều dùng nửa người dưới để suy nghĩ hay không?"

Kiều Đông Dương: "..."

Anh vừa nói cái gì nhỉ? Anh không nói gì mà. Không đúng, vì sao anh lại nói như thế chứ? Đầu Kiều Đông Dương... lại càng đau hơn.
"Nếu tôi nói tôi không có ý đó, chắc cô không tin nhỉ?"

Nói nhảm! Đương nhiên là không tin rồi.

Trì Nguyệt: "Tôi nhớ tôi đã cảnh cáo anh rồi nhỉ? Đừng thích tôi, cũng đừng có suy nghĩ gì không nên có... Nếu không, anh sẽ phải hối hận."

Kiều Đông Dương nói sai một câu, tim, gan, dạ dày, lá lách và thận đều đang run rẩy, có cảm giác cứ như trên người mình cũng có những vết thương như trên người Trì Nguyệt, cả người đều mất tự nhiên, lại không thể không cố gắng chống đỡ: "Quá tự yêu bản thân cũng là bệnh. Cô Trì, cô cần phải đi chữa bệnh."

Trì Nguyệt chỉ ậm ừ không nói một câu nào.

Hai người đều yên lặng, anh có thể cảm nhận được phản ứng của cơ thể cô, cô có thể nghe thấy sự thay đổi trong nhịp thở của anh, có một vài cảm xúc ngầm phun trào xoay vòng giữa hai người, đây là điều mà bất kỳ một cặp nam nữ trẻ tuổi nào cũng có thể dựa vào bản năng để cảm nhận được...
Thế nhưng, hiển nhiên Kiều Đông Dương không bình thường.

Anh bôi thuốc xong lại tỏ vẻ "mệt muốn chết", còn lắc cánh tay tê mỏi: "Cuối cùng đã bôi xong, cô còn chỗ nào cần bôi giúp không?"

Trì Nguyệt lắc đầu: "Cảm ơn, tôi không còn nữa. Làm phiền anh Kiều ra ngoài một lát, tôi phải mặc quần áo."

Kiều Đông Dương nhìn sống lưng thẳng tắp của cô, đứng đắn "" một tiếng rồi đột nhiên nghiêng người về phía trước, hơi thở phả thẳng vào cần cổ của cô: "Nếu cô cần, tôi cũng có thể mặc quần áo giúp cô."

...

Trì Nguyệt yên lặng ngoảnh lại nhìn anh, ánh đèn mờ mịt yên tĩnh như ánh mắt anh, không mang theo du͙ƈ vọиɠ, không thể phân biệt thật giả, chỉ có đôi môi đang mím chặt như đang muốn nói điều gì đó... Nói về sự kích động của đêm nay.

Trì Nguyệt đột nhiên cười: "Nếu tôi cần, anh cũng có thể lấy thân báo đáp sao?"
"..."

Sắc mặt Kiều Đông Dương hơi tối, nhìn cô không chớp mắt.

"Đúng là Trì Nguyệt, to gan thật."

Anh đột nhiên nâng cằm cô lên, cúi đầu nghiêm túc ngắm nhìn một lúc, tay còn lại chọc thật mạnh vào giữa hàng lông mày của cô: "Cô tự làm đi!"

Anh nói xong liền xuống xe, mở cốp sau tìm một bộ quần áo sạch sẽ rồi ném vào trong xe: "Có thể thay thì thay hết đi."

Cửa xe đóng lại, Trì Nguyệt bình tĩnh nhìn người đàn ông đang đứng quay lưng ở bên ngoài cửa xe. Cô chậm rãi nhắm mắt, gần như mềm nhũn dựa vào ghế.

"Cái tên mắc bệnh thần kinh này! Làm

mình sợ muốn chết!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi