[PHẦN 1] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

Vừa nãy Kiều Đông Dương còn cảm thấy dẫn theo Thiên Cẩu là một sai lầm, bây giờ đột nhiên nghe được câu nói của nó, anh có cảm giác vui mừng quái dị. Có người máy làm bạn vẫn tốt hơn, dù sao cũng không cần bực bội một mình.

"Cái này gọi là trễ hẹn, sai hẹn! Thả bồ câu!" Anh sửa lại.

"Trễ hẹn, sai hẹn... Tại sao phải thả bồ câu?"

"Bồ câu là một loài chim, trễ hẹn và sai hẹn là hoạt động của con người. Kiều đại nhân, tôi không hiểu..."

Kiều Đông Dương chỉ vào đầu rồi liếc nhìn nó một cái, sau đó cầm điện thoại, phân vân giữa việc gọi hay không gọi khoảng mười giây, rồi đột nhiên đứng lên định rời đi.

Trì Nguyệt mời anh đi ăn, nếu cô đã trễ hẹn mà anh còn gọi điện thoại hỏi cô, vậy đâu còn mặt mũi nữa chứ?

Kiều Đông Dương khó chịu mở cửa ra, lại hơi ngẩn ngơ.


"Xin lỗi, tôi đến muộn!"

Trì Nguyệt đang đứng ở cửa ra vào, cô đã thay quần áo, mái tóc dài xõa tung, đội mũ lưỡi trai, trên mặt đeo khẩu trang và kính râm... Rõ ràng không nhìn rõ khuôn mặt nhưng khí chất của cô vẫn trang nhã lạnh lùng như một đóa Tuyết Liên nở trong núi băng, khiến người ta không thể rời mắt.

Kiều Đông Dương còn đang tức giận, vốn không muốn để ý đến cô, nhưng chỉ nhìn lướt qua thì cơn giận lại gần như biến mất.

"Cô Trì, cô biết mấy giờ rồi không?"

Trì Nguyệt hơi cúi đầu: "Tôi ngủ say quá, đồng hồ báo thức cũng không đánh thức được tôi."

Kiểu ghi hình ma quỷ của Chiến binh đến từ bầu trời khiến cô vô cùng mệt mỏi. Cô quay về khách sạn, nằm trên chiếc giường êm ái, vừa đặt đầu xuống gối là ngủ thiếp đi, thật sự không thể trách cô được.


Kiều Đông Dương đã tìm cho cô một lý do rất hay, cũng không nỡ trách móc nặng nề nữa.

"Vào đi."

Anh tránh sang bên cạnh, Trì Nguyệt lại hơi do dự.

"Anh vẫn chờ ở đây sao?"

"Ừm."

"Sao anh không gọi điện thoại cho tôi?" Trì Nguyệt ngồi xuống, tháo khẩu trang ra để lộ từng vết sưng đỏ và vết thương dưới ánh đèn.

Kiều Đông Dương chỉ liếc nhìn qua, giọng nói đã ôn hòa hơn: "Tôi biết cô buồn ngủ, dù sao tôi cũng không có việc gì, không bằng để cô ngủ thêm một lát."

Trì Nguyệt nhướn mày: "Anh tốt bụng như thế sao?"

Kiều Đông Dương: "Tất nhiên rồi, chứ sao tôi lại cứu cô?"

Trì Nguyệt nở nụ cười, cầm menu ở trên bàn lên: "Anh gọi đồ ăn đi, tối nay bà chủ Trì mời khách! Muốn ăn gì cứ tùy tiện gọi, tôi không thiếu tiền!"

Kiều Đông Dương trợn mắt nhìn cô, dù tùy tiện gọi đồ trong quán cháo thì cũng ăn được bao nhiêu chứ?


Anh khẽ hừ một tiếng, cầm menu lên.

Trì Nguyệt chỉ chớp mắt, nhìn về phía Thiên Cẩu đang ngoan ngoãn đứng trên bàn: "Hello, đã lâu không gặp."

Đôi mắt màu xanh của Thiên Cẩu quét qua Trì Nguyệt: "Hello, tôi là Thiên Cẩu thú cưng AI của Kiều đại nhân, rất hân hạnh được biết cô. Xin chào chị gái nhỏ!"

Trì Nguyệt khẽ giật mình, nó không quen cô sao?

"Thiên Cẩu, mày biết tao là ai không?"

Thiên Cẩu lắc đầu: "... Cô là ai?"

Trì Nguyệt: "..."

Vậy là xong, nâng cấp hệ thống đến mức hỏng đầu rồi.

Cô mỉm cười: "Tôi là Trì Nguyệt."

Thiên Cẩu: "Chị gái nhỏ Trì Nguyệt, chào CÔ."

Trì Nguyệt: "... Chào."

Cách trò chuyện này rất kỳ quái, tuy Kiều Đông Dương rất hài lòng với biểu hiện của Thiên Cẩu nhưng anh vẫn tỏ vẻ "thật xin lỗi" rồi giải thích với Trì Nguyệt: "Ngại quá, cô Trì, sau khi Thiên Cầu nâng cấp hệ thống xong có một vài tài liệu bị hư hỏng, có lẽ không nhận ra cô nữa, sau này tiếp xúc thêm mấy lần là được thôi."
Tiếp xúc thêm mấy lần sao?

Cô cứ cảm thấy câu này hơi kỳ lạ.

Cô "ồ" một tiếng, vừa định nói chuyện, Thiên Cẩu đột nhiên phát ra một tràng cười "Ha ha ha ha", cái đầu to cũng lắc lư vì cười: "Chị gái nhỏ Trì Nguyệt, chẳng lẽ cô không nhận ra tôi đang trêu chọc cô sao?"

Trì Nguyệt ngơ ngác.

Thiên Cẩu cử động đôi chân ngắn nhủ: "Chị gái nhỏ, cô nói xem tôi có phải người máy nhỏ đáng yêu nhất thế giới không?"

Trì Nguyệt không nhịn được bật cười: "Đúng vậy! Chắc chắn là vậy."

Thiên Cẩu: "Vậy tôi có phải là người mà cô yêu nhất không?"

Trì Nguyệt: "..."

Cái quỷ gì đây?

Thiên Cẩu: "Chẳng lẽ cô đã quên rồi sao? Chúng ta đã nói sẽ lập nhóm nói chuyện yêu đương?"

Trì Nguyệt phát hiện sắc mặt của Kiều Đông Dương rất xấu, cô làm mặt quỷ với Thiên Cẩu: "Được, lát nữa chúng ta lại liên lạc riêng."
Thiên Cẩu: "Được, được!" Nói xong, nó lại hơi buồn bực: "Thế nhưng tôi không có số điện thoại! Phải làm sao bây giờ?"

Nó còn tưởng là thật sao?

Trì Nguyệt cười như không cười nhìn sang Kiều Đông Dương: "Để Kiều đại nhân nhà mày mua cho mày một cái đi?"

"Khụ khụ!" Kiều Đông Dương rời mắt khỏi tờ menu, đúng lúc gọi nhân viên phục vụ đi vào lấy menu cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, sau đó anh đan hai tay vào nhau, đánh giá Trì Nguyệt ngồi bên kia bàn: "Sao khuôn mặt của cô lại trở nên xấu xí như vậy?"

...

Còn có thể nói chuyện nữa không đây? Vết thương bị sưng lên, tất nhiên sẽ xấu xí rồi. Trì Nguyệt nhìn khuôn mặt "chân thành" của anh, lại không nói được câu nào.

"Hình như gần đây anh Kiều rất rảnh rỗi nhỉ?"

"Tôi luôn rảnh rỗi."

"Tôi thấy rất lạ, mấy vị Tổng giám đốc bá đạo như các anh không cần phải làm việc sao? Sao anh lại có thời gian đi lung tung thế?"
Kiều Đông Dương hừ lạnh: "Có một vài người vì năng lực làm việc quá kém nên ngày nào cũng cần tốn rất nhiều thời gian để xử lý công việc, thoạt nhìn rất chăm chỉ nhưng hiệu suất quá thấp, làm việc rườm rà, lặp đi lặp lại, làm nhiều ăn ít. Còn một vài người có năng lực làm việc mạnh, hiệu suất cao, không cần dồn tất cả thời gian vào công việc, tất nhiên cuộc sống sẽ thoải mái hơn."

Trì Nguyệt: "Nói vậy, anh Kiều là loại người thứ hai sao?"

Kiều Đông Dương kiêu ngạo nhìn cô.

Trì Nguyệt thấy hơi buồn cười, cố hết sức để kìm lại, tiếp tục nghiêm túc nói: "Vậy tôi lại càng không hiểu. Vì sao anh có năng suất làm việc mạnh như vậy mà thành tích lúc đi học lại bết bát như thế chứ?" Cô hơi nghiêng người về phía trước, cố ý nói nhỏ: "Tôi nhớ tôi từng thấy bảng thành tích của anh ở trên mạng, đúng là... khiến người ta thấy xấu hổ! Tôi lớn đến thế này rồi, đây là lần đầu tiên thấy có người có thành tích kém cỏi như vậy. Tôi thấy rất tò mò, anh Kiều đã thay đổi ngoạn mục như thế nào vậy?"
Không mở bình thì ai biết trong bình có gì, cô đang cố ý.

Sao Kiều Đông Dương lại không hiểu suy nghĩ của cô chứ? Người phụ nữ này không chèn ép anh sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng anh có thể có được như ý sao?

Kiều Đông Dương lười biếng cười: "Xem ra cô Trì rất quan tâm đến tôi, còn cố ý kiểm tra thành tích của tôi."

Trì Nguyệt mỉm cười: "Anh Kiều có rất nhiều fan hâm mộ, tôi không cần cố tình quan tâm cũng có thể nghe được tin tức của anh."

"Được rồi, đó là vì tôi không muốn học..." Kiều Đông Dương im lặng một lúc, thản nhiên nhìn vào mắt cô: "Tôi cố ý đấy."

Trì Nguyệt tỏ vẻ chợt hiểu ra: "Còn có loại hành động lưu manh thế này sao? Tôi đã nói rồi, anh Kiều có thể dựa vào bản lĩnh để trượt tất cả các môn, chắc chắn có thể dựa vào bản lĩnh để viết ra những lý luận học thuật đó, chắc chắn anh sẽ không bỏ tiền thuê người làm hộ."
Lời đáp trả này thật mượt mà.

Kiều Đông Dương hừ một tiếng, mỉm cười: "Cô Trì, tôi từng đắc tội với cô sao?"

Trì Nguyệt: "Không hề."

Kiều Đông Dương thản nhiên nói: "Người đi nhầm đường phải biết quay đầu, có một người đàn ông ưu tú đứng ở trước mặt cô, cô không những không biết trân trọng anh ta, còn cố hết sức đả kích anh ta, mỉa mai anh ta... Đừng chờ đến lúc mất đi mới thấy hối hận..."

Thiên Cẩu lại nói tiếp: "Nếu trời cao cho cô một cơ hội nữa, tôi sẽ nói gì với người đàn ông đó?"

Kiều Đông Dương nhìn nó: "Im miệng!"

Thiên Cẩu: "Vâng, Kiều đại nhân, tôi sẽ nói với người đàn ông kia ba chữ: Tôi yêu anh."

Kiều Đông Dương: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi