[PHẦN 1] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

Tất cả mọi người đều rất kiên trì. Lưu Nhược Nam là người có trạng thái tệ nhất, cảm giác buồn nôn và chóng mặt như rắn độc cắn nuốt ý chí của cô ta. Trong bóng tối, cô ta cảm nhận được thế giới đang quay cuồng, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh... Nhưng cô ta cắn chặt răng kiên trì, không để bản thân nôn ra, nhưng răng môi không ngừng run rẩy, dường như đang kề cận cái chết. 

"Nhắc lại một lần nữa! Thí sinh có thể từ bỏ thi đấu bất cứ lúc nào!"

Trước đó huấn luyện viên đã giải thích rõ ràng các vấn đề liên quan với thí sinh, Lưu Nhược Nam hiểu rất rõ điều này, hiểu rõ mình kém hơn người khác, cô ta không phải là Chiến binh đến từ bầu trời, nhưng cô ta không muốn từ bỏ, không muốn dừng lại!

"Đã xấu còn đi ra ngoài dọa người", "Kẻ xấu xí toàn làm điều quái dị", "Các nhan khống* cảm thấy rất khó chịu khi xem Lưu Nhược Nam, có thể đừng truyền bá cảnh quay của cô ta được không"... Những lời nói bình thản nhẹ nhàng kia như chất độc ngấm vào tận tim, ăn mòn lòng tự trọng của cô ta, khiến cô ta tình nguyện lựa chọn cái chết cũng không muốn lựa chọn dừng lại.


(*) Ý chỉ những người chỉ thích nhìn những khuôn mặt xinh đẹp.

Không phải vì thi đấu mà vì lòng tự trọng, thể nhưng cơ thể con người có thể hoàn toàn chịu sự khống chế của bản thân sao?

3 phút 58 giây, Lưu Nhược Nam "ke" một tiếng nôn ra một đống chất bẩn, đầu rũ xuống dưới.

"Số ba dừng!" Trong tiếng kêu gào của huấn luyện viên, các nhân viên công tác lập tức dừng ghế xoay, các nhân viên y tế đã chuẩn bị sẵn sàng lập tức xông lên, cởi đai an toàn rồi đỡ Lưu Nhược Nam xuống khỏi ghế, sau khi sơ cứu xong mới đặt lên cáng cứu thương.

Toàn bộ quá trình đều được phát sóng trực tiếp, Lưu Nhược Nam không còn sức sống, bàn tay mềm nhũn rũ xuống, đã rơi vào trạng thái hôn mê.

Dáng vẻ của cô ta đổi lấy lòng thương hại của một vài người tốt bụng, thấy đau lòng vì cô ta liều mạng và cố gắng như vậy, đều lo lắng cho sức khỏe của cô ta. Thế nhưng còn có nhiều "lời nói lý trí" hơn, bọn họ phân tích lợi và hại, mắng cô ta "Tự làm tự chịu", "Không biết suy nghĩ", "Không hiểu rõ bản thân", "Bản thân đã muốn chết thì không cần thông cảm", "Lãng phí thời gian của nhân viên công tác", "Nếu chết thì cũng thôi, còn sống chỉ lãng phí không khí"...


Internet như khu vực nằm ngoài vòng pháp luật, không biết bắt đầu từ lúc nào, thế giới này càng ngày càng để ý đến khuôn mặt...

Cũng may Lưu Nhược Nam không nhìn thấy, Trì Nguyệt cũng không nhìn thấy.

Vòng xoay đã vận chuyển tốc độ cao được năm phút, yêu cầu đạt tiêu chuẩn của các phi công cũng chỉ có bốn phút.

Năm phút là cực hạn mà Trì Nguyệt có thể đạt đến, cô bắt đầu ù tai, có cảm giác buồn nôn.

Trong phòng huấn luyện yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, mỗi người đều căng thẳng chuẩn bị, chỉ cần thí sinh từ bỏ hoặc xảy ra chuyện sẽ lao đến sơ cứu ngay lập tức.

Trì Nguyệt đã vô cùng buồn nôn, cô rất muốn nôn ra nhưng vẫn chịu đựng không làm như thế. Bởi vì nôn mửa trên ghế xoay sẽ để lại một ký ức nhất định cho cơ thể, lần sau ngồi lên sẽ theo phản xạ có điều kiện cảm thấy chóng mặt, buồn nôn, cũng như những người bị say tàu xe nghiêm trọng, chỉ cần ngồi lên xe là có cảm giác buồn nôn, điều này cũng liên quan đến việc tuần hoàn não...


"Nhắc nhở: Thí sinh có thể lựa chọn từ bỏ bất cứ lúc nào."

Huấn luyện viên căng thẳng đến mức đổ mồ hôi, siết chặt nắm đấm, anh ta sợ các cô không nghe được, lại lớn tiếng lặp lại một lần nữa.

Trì Nguyệt đã nghe thấy, cả người cô ướt sũng mồ hôi, cảm giác hơi tung bay như đã thoát khỏi giới hạn của bản thân, cô có thể tưởng tượng được sắc mặt của mình tệ đến mức nào.

Bên cạnh ngón tay có một cái nút, chỉ cần ấn vào đó, sự tra tấn đau khổ phi nhân loại này sẽ kết thúc.

Cô mím môi thật chặt, không hề nhúc nhích, muốn đổi sang một vài ký ức khác để mình quên mất ghế xoay... Thời gian dần trôi qua, cuối cùng cô không nghe thấy giọng nói của bất kỳ ai nữa, càng không biết thí sinh Thẩm Lam kia còn ngồi ở bên cạnh cô hay không...

Cả thế giới đều trở nên mơ hồ.
"... Từ bỏ đi!"

Suy nghĩ này chợt hiện lên trong đầu cô, cứ như ác ma đang nhắc nhở cô, nếu đã không thể đi đến đích, vậy tất cả những đau khổ mà cô phải chịu sẽ rất nực cười.

"Cô Trì rất ưu tú."

"Tôi tin tưởng mắt nhìn của mình."

"Mạng sống của con người có hạn, bí mật trong vũ trụ lại là vô hạn, mục tiêu theo đuổi cả đời của tôi là niềm vui thú khi đi khám phá thế giới, khám phá các ranh giới của vũ trụ."

"Trì Nguyệt, cô chắc chắn làm được..."

"Tham gia thi đấu đi, cô chắc chắn là nhân tài hàng không vũ trụ ưu tú nhất!"

Chắc chắn làm được, chắc chắn làm được... Có một giọng nói không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Trì Nguyệt hít sâu một hơi, cô nghiến chặt răng, sẽ có ý nghĩa, tất cả điều cô đã làm đều có ý nghĩa!

Chỉ cần kiên trì sẽ có thể xây dựng lại và cải tạo Nguyệt Lượng Ố, một khi cô thất bại, dừng lại ở đây, Kiều Đông Dương sẽ tiếp tục đầu tư sao?
Trong đầu Trì Nguyệt trống rỗng, dường như ý thức đã tiến vào một thế giới hỗn loạn. Nước trong hồ Nguyệt Lượng trong vắt, bầu trời của Nguyệt Lượng Ổ trong xanh... Bài đồng dao do mẹ dạy thuở còn thơ bé khẽ vang lên bên tai.

Một con con trâu lúc lắc cái đuôi đứng bên rìa hồ Nguyệt Lượng

Nó giơ chân lên kêu ùm... Bò...

Tiên nữ rơi xuống nước

Xuống nước

"Bảy phút!"

Khuôn mặt huấn luyện viên bình tĩnh, giọng nói lại hơi căng thẳng.

Mỗi người đều có chức năng tuần hoàn não cố định, đó là nền tảng bẩm sinh, nhưng các phi hành gia phải trải qua việc huấn luyện mới có thể đạt tiêu chuẩn. Trì Nguyệt và Thẩm Lam đều đến từ Học viện Hàng Không, là những thí sinh khá chuyên nghiệp, nhưng yêu cầu huấn luyện của Học viện Hàng Không cách biệt quá xa với nhân viên hàng không vũ trụ, không ai ngờ các cô có thể kiên trì đến phút thứ bảy.
Khuôn mặt Trì Nguyệt đã trắng bệch không còn chút máu nào, Thẩm Lam cũng giống vậy, nhưng hai người không hề từ bỏ thi đấu.

Chiếc ghế xoay... vẫn đang xoay chuyển vù vù.

Tất cả mọi người đều căng thẳng... Một giây trôi qua dài như một năm.

Lúc này Kiều Đông Dương đang ở trong Thành phố hàng không vũ trụ Trời Sao, cách Trì Nguyệt chưa đến một trăm mét.

Nhưng anh chưa từng xuất hiện ở địa điểm thi đấu mà lựa chọn ngồi trong phòng làm việc của tổ đạo diễn, quan sát phát sóng trực tiếp.

"Này! Có phải đã được tám phút rồi không?" Trịnh Tây Nguyên ngồi bên cạnh Kiều Đông Dương: "Lòng bàn tay của em ướt sũng mồ hôi rồi, hai người đang ngồi trên ghế xoay thật đáng sợ!"

Kiều Đông Dương khẽ nhíu mày lại, không nói một câu nào.

Trì Nguyệt có thể kiên trì đến lúc này cũng nằm trong phạm vi hợp lý mà anh có thể hiểu được, nhưng Thẩm Lam thật sự khiến anh thấy hơi bất ngờ.
"Oa! Mau nhìn kìa, Thẩm Lam hành động..."

Trịnh Tây Nguyên đứng bật dậy kêu lên một tiếng.

Mấy nhân viên công tác đều ngồi không yên, đồng loạt đứng dậy nhìn vào màn hình.

Trong màn hình có một cái đồng hồ, liên tục chạy: "8 phút 32 giây, 33 giây, 34 giây..."

Bầu không khí đã căng thẳng đến cực điểm, mỗi người đều nín thở nhìn chằm chằm vào màn hình.

Trong màn hình, Thẩm Lam chậm rãi di chuyển ngón tay, ngón tay gần như đã ấn vào cái nút kia... 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi