Cô điên rồi sao?" Kiều Đông Dương thay đổi sắc mặt, bàn tay đè chặt mu bàn tay đang chảy máu của cô, anh nhìn thẳng vào khuôn mặt bướng bỉnh của cô mấy giây, dù tức giận nhưng lại bó tay không nổi giận được, anh đột nhiên kích động đưa tay ra kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô: "Cô có thể nghỉ ngơi tử tế không? Có thể không hả? Tôi đã nói tôi sẽ giải quyết, vì sao cô không chịu tin tôi?"
"Vì sao tôi phải tin anh?"
Trì Nguyệt đẩy anh nhưng lại không thể đẩy ra được, ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm.
"Anh Kiều, anh là gì của tôi? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Hả?"
Anh cầm điện thoại của cô, vừa ôm vừa kéo cô, đây không phải hành động mà một người bình thường, thậm chí là một người bạn bình thường có thể làm được...
Kiều Đông Dương bị cô hỏi đến ngạc nhiên, hai tay cứng đờ.
Trước lúc này, anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, ít nhất còn chưa nghiêm túc suy nghĩ.
"Trì Nguyệt." Anh buông tay ra, chậm rãi thả cô ra khỏi vòng tay của mình, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của cô, đôi môi mấp máy nhưng lại không nói được câu nào.
Trì Nguyệt cười lạnh, chậm rãi rời khỏi vòng tay anh, thờ ơ chỉnh lại quần áo của mình: "Anh Kiều không thể nói ra được sao? Anh cần một thí sinh ưu tú hay cần một cô bạn gái? Nếu chỉ cần một thí sinh ưu tú thì anh quan tâm quá nhiều chuyện. Nếu cần một cô bạn gái, có phải anh nên nhận được sự đồng ý của tôi, rồi mới động tay động chân với tôi không?"
Đúng là người tàn nhẫn! Cô lại có thể nói thẳng ra như vậy.
Kiều Đông Dương bất ngờ, anh không thể che giấu cảm xúc của mình trước ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Trì Nguyệt.
"Tôi nghĩ..." Anh nuốt nước bọt, yết hầu hơi chuyển động: "Tôi nghĩ, có một cô bạn gái ở bên cạnh cũng rất tốt, phải không?"
"..." Câu hỏi vặn lại hay lắm.
Lần này đến lượt Trì Nguyệt thấy ngạc nhiên. Với tính cách của Kiều Đông Dương, dù cô có đánh chết anh thì anh cũng không trả lời như vậy.
Lúc này đã là đêm khuya, căn phòng điều trị chật hẹp được ánh đèn ban đêm chiếu sáng có vẻ hơi mờ mịt, ánh đèn lúc sáng lúc tối chiếu xuống khuôn mặt của hai người, khiến những cảm xúc bí ẩn không có chỗ che giấu.
Là cảm giác xấu hổ... Hoặc là sự rung động trong lòng.
"Đến lượt cô nói rồi đấy."
Kiều Đông Dương không định buông tha cho cô, anh cứ như một thầy phù thủy mở chiếc hộp Pandora, anh vứt bỏ mọi sự dè dặt và kiêu ngạo, chỉ nhìn chằm chằm Trì Nguyệt, không muốn bỏ lỡ bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nào của cô: "Nói cho tôi biết, cô nghĩ như thế nào?"
Trái tim Trì Nguyệt hơi lỡ nhịp, lỗ tai ù đi, trong đầu chỉ còn lại giọng nói của Kiều Đông Dương, trong thoáng chốc đó cô cảm thấy dù giọng nói kia rất êm tai nhưng thật ra còn xen lẫn vẻ ngây ngô.
Anh không phóng khoáng như suy nghĩ của cô, thậm chí còn hơi xấu hổ, vẻ ngang ngược mà anh đang thể hiện ra cũng chỉ để che giấu trái tim đang hoảng loạn mà thôi...
Trì Nguyệt mấp máy môi, bàn tay nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve gối đầu, cô nhìn chằm chằm vào ngón tay, không quan tâm đến ánh mắt nóng bỏng của anh: "Tôi không nghĩ gì cả."
Kiều Đông Dương không nói câu nào, hô hấp trở nên nặng nề hơn.
Ánh mắt trên đỉnh đầu càng lúc càng nóng bỏng, Trì Nguyệt cảm thấy có lẽ anh đã bị chọc tức đến nghiến răng rồi.
Vừa nghĩ đến điều này, tâm trạng của cô lại kích động đến mức kỳ lạ. Đây không phải lần đầu tiên cô được người ta tỏ tình, nhưng đây là lần đầu tiên trái tim cô loạn nhịp.
"Trì Nguyệt, có phải cô bị thiểu năng không hả?" Kiều Đông Dương thật sự tức giận, giọng nói cũng cao hơn mấy tông.
"Tôi làm sao?" Trì Nguyệt ngẩng đầu, cố gắng bình tĩnh nhìn về phía anh.
"Cô không hiểu sao?"
"Hiểu cái gì?"
"Tôi đang hỏi cô."
"Hỏi tôi cái gì?"
"Hỏi cô..." Kiều Đông Dương nói được một nửa đột nhiên im bặt ngước nhìn trần nhà.
Trong cuộc đời anh chưa từng có lúc nào bối rối như vậy, càng không ngờ sẽ có một ngày bị một người phụ nữ coi thường như thế.
Thật ra cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa hiểu tại sao mình lại nói ra những lời thế này. Thế nhưng trong suốt quá trình anh nhìn Trì Nguyệt tham gia thi đấu Chiến binh đến từ bầu trời, thấy khuôn mặt trắng bệch của cô khi ngồi trên ghế xoay, thấy dáng vẻ kiên trì và bướng bỉnh của cô khi đứng trên vòng lăn cố định, trong lòng anh như bùng lên một ngọn lửa, không có cách nào để giải tỏa, cũng khó có thể kiềm chế.
Là tác dụng của hormone quá lớn khiến anh nói ra điều này sao?
"Được, tôi sẽ nói lại một lần nữa. Cô Trì, cô nghe kỹ cho tôi."
Kiều Đông Dương đứng lên, nghiêm túc nhìn thẳng vào cô, hai tay siết chặt lấy bả vai cô, thấy cô không chịu phối hợp, anh lại nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào mình, lúc này mới thể hiện ra dáng vẻ của một chàng lãng tử, mỉm cười hỏi cô.
"Tôi hỏi em có cần một người bạn trai không? Ừ, là loại có thể dẫn em lên trời ấy?" 5
Đôi mắt Trì Nguyệt hơi thay đổi, trái tim đập loạn nhịp.
"Anh là Kiều Đông Dương sao?"
"?"
"Không phải ảo giác chứ?"
"Hay là chỗ này của anh..." Trì Nguyệt chỉ vào đầu: "Bị hỏng rồi?"
"Cô! Trì! Tôi rất nghiêm túc!" Kiều Đông Dương nghiến răng.
"Ồ." Trì Nguyệt bị ép ngửa đầu ra sau, khó khăn hít sâu một hơi rồi mới chậm rãi hỏi anh: "Tôi rất tò mò, là điều gì đã thay đổi anh?"
Kiều Đông Dương nắm lấy cằm nâng mặt cô lên: "Em muốn nói cái gì? Hả?"
Trì Nguyệt: "Tôi nhớ có một tên khốn đã từng nói, dù bị đánh chết cũng không coi trọng loại người như tôi."
Trong lòng Kiều Đông Dương hơi căng thẳng.
Anh cau mày suy nghĩ một lúc: "Không thể nào? Em nói cho tôi biết tên khốn kia là ai, tôi đánh chết hắn!" ?
"Là anh. Kiều đại nhân! Là anh! Kiều đại nhân! Là anh!" Thiên Cẩu đứng ở sau lưng nhìn một lúc lâu, dường như đã giải quyết được một bài toán phức tạp, cuối cùng đã hiểu rõ hai người kia đang nói cái gì, hai bàn chân lớn không ngừng giẫm qua giẫm lại: "Loài người các anh quá xấu xa! Kiều đại nhân là tên lừa đảo, Kiều đại nhân lừa người, Kiều đại nhân là người xấu!"
Dáng vẻ giậm chân của người máy nhỏ quá đáng yêu.
Trì Nguyệt ngẩn ngơ một lúc mới đẩy tay Kiều Đông Dương ra, nằm trên gối bật cười.
Kiều Đông Dương: "..."
"Chương trình của cái tên này lại bị rối loạn à?" Kiều Đông Dương ấn vào nút kiểm soát, lập tức giải quyết Thiên Cẩu.
"Tạm biệt chủ nhân thân yêu. Xin anh đừng quên tôi, tôi luôn chờ anh gọi..."
Thiên Cẩu đã ngủ đông.