Trì Nguyệt yên lặng nhìn bóng lưng anh, sau đó vùi đầu vào trong gối để che giấu vẻ mất bình tĩnh trên mặt. Nhưng che mặt đi lại khiến cảm giác trên người càng trở nên rõ ràng hơn, vừa luống cuống vừa rối loạn, cô rất khó miêu tả đây là cảm giác gì...
Ngọt ngào? Chua xót? Không chua cũng không ngọt.
Thật kỳ lạ, ngay cả hô hấp cũng trở nên nóng bỏng khác thường...
Trong không khí còn vương vấn mùi hương của anh, dù cô đang nhắm mắt nhưng vẫn như nhìn thấy vẻ mặt như cười như không của anh.
Ừ! Kiều Đông Dương đã tỏ tình với cô, điều này thật sự không chân thật.
Từ sau khi Trì Nguyệt vào Học viện Hàng Không, cô đã nghe thấy cái tên Kiều Đông Dương này nghìn lần vạn lần. Cô không bao giờ nghĩ rằng anh và cô sẽ liên quan với nhau, cùng Vương Tuyết Nha đến "Người Đi Dưới Trời Sao", lại đến lượt cô quyết định tham gia thi đấu Chiến binh đến từ bầu trời. Cô tự bước đi từng bước một, không liên hệ bản thân và Kiều Đông Dương với nhau.
Nhưng sau ngày hôm nay, có lẽ sẽ khác?
Trì Nguyệt buồn bã suy nghĩ, buồn bã ngẩn người, sợ mất điều gì đó, lại sợ nhận được điều gì đó...
Kiều Đông Dương nhanh chóng quay về với y tá. Trì Nguyệt tự mình rút kim tiêm, lại phải làm phiền y tá cắm lại. Cô thấy có lỗi nên rất ngoan ngoãn ngồi dậy, ngoại trừ khuôn mặt hơi đỏ, cô đã khôi phục thái độ bình thường, vẻ ngoài bình tĩnh đã che giấu kỹ tính cách sĩ diện của cô.
Rõ ràng cô là một cô gái mạnh mẽ vô địch, sao đột nhiên lại biến thành một bức tượng bằng bùn nhỏ bé đáng thương trong mắt Kiều Đông Dương chứ?
"Chậm thôi, cô chậm thôi!" Kiều Đông Dương khom lưng nhìn y tá đang cắm lại kim tiêm, dáng vẻ căng thẳng khiến cô y tá cũng căng thẳng theo.
Rõ ràng cô ta đã làm rất nhẹ, rất chậm...
Y tá tức giận nhưng không dám nói gì.
Kiều Đông Dương như biến thành một nhân viên y tế chuyên nghiệp: "Cô xem, vừa nãy đã đâm kim vào chỗ này rồi, vì sao cô không chuyển sang chỗ khác? Mạch máu của cô ấy rất mảnh, rất khó tìm, cô đâm chuẩn một chút..."
Nếu anh không phải là Kiều Đông Dương, e rằng cô y tá này đã đâm kim lên người anh rồi.
"Sắp xong rồi, anh Kiều, anh đừng vội..." Cô y tá yếu ớt giải thích.
"Tôi không sao!" Trì Nguyệt cũng không chịu nổi Kiều Đông Dương, cô thản nhiên nhìn lên trần nhà: "Cô cứ đâm tùy ý."
"Em bị ngốc à? Sao có thể đâm tùy ý?"
"Da tôi rất dày!"
"Có thể đục như cốt thép sao? Có thể cứng như bê tông không?"
Y tá nghẹn họng. Chỉ là một cây kim thôi mà! Vì sao nghe cuộc nói chuyện của bọn họ cứ như đang lên chiến trường vậy?
"Được rồi, được rồi, không sao đâu. Cô thả lỏng tay ra." Cô y tá nhẹ nhàng làm xong cho cô, còn quan tâm chỉnh lại chăn rồi mới đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh vì còn lại hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ.
Trước đây tình trạng này không có vấn đề gì, dù hai người bọn họ lấy lý do để cãi nhau cũng có thể cãi nhau theo cách khác lạ. Nhưng hôm nay có đoạn "tỏ tình" trước đó làm nền, dường như bầu không khí hơi thay đổi, chỉ hơi mất tập trung sẽ trở nên lúng túng.
Trì Nguyệt hắng giọng, nghiêng đầu nhìn Thiên Cẩu, nói một câu không liên quan.
"Sau khi Thiên Cẩu ngủ đông, phải làm thế nào để nó tỉnh lại?"
Kiều Đông Dương dần rời mắt khỏi khuôn mặt cô để liếc nhìn Thiên Cẩu: "Bây giờ nó không còn giá trị sống nữa."
Trì Nguyệt: "..."
Xong đời! Lại sắp cãi nhau đến nơi rồi.
Trì Nguyệt lạnh lùng lườm anh: "Nếu người máy có tình cảm, nó sẽ thất vọng đau lòng đến mức nào chứ?"
"Em quan tâm một người máy như vậy cũng khiến tôi cảm thấy thất vọng đau lòng."
Trì Nguyệt nhìn anh như đang nhìn người bị bệnh thần kinh: "Anh nghiêm túc sao?"
"Tôi nghiêm túc, dù sao tôi cũng không phải mối tình đầu của em."
Dáng vẻ của Kiều Đông Dương rất nghiêm túc, trong giọng nói cũng không có vẻ đùa giỡn. Trì Nguyệt nghiêm túc quan sát anh một lúc lâu, không nhịn được nói: "Kiều Đông Dương, chắc là anh đã được người nhà cưng chiều từ nhỏ đến lớn nhỉ?"
Vốn dĩ câu nói này không có vấn đề gì, nhưng sau khi Kiều Đông Dương nghe thấy, vẻ mặt sáng sủa lập tức trở nên tối tăm, giọng nói cũng trở nên nặng nề: "Sao lại nói vậy?"
Trì Nguyệt nhướn mày: "Nếu không được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, sao lại có dáng vẻ ngang ngược thế này chứ? Người bên cạnh đều phải chạy xung quanh anh, chỉ cần người và vật không hợp ý anh, tất cả đều bị diệt trừ..."
Kiều Đông Dương mấp máy môi, mỉm cười xấu xa: "Biết thì tốt, em phải nghe lời đấy, trẫm rất khó dỗ."
"Ha ha!" Trì Nguyệt nhìn anh: "Tôi không quen ai có tật xấu."
Cô nói xong liền xua tay, khẽ ngáp một cái khiến nước mắt suýt trào ra: "Lui ra đi, bản cung mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."
Mặt mũi lớn thật!
Nhưng ai bảo Kiều Đông Dương lại thấy hưởng thụ chứ?
Anh thở dài đứng lên: "Em nghỉ ngơi đi, tôi biết bây giờ em cảm thấy rất xấu hổ khi đối mặt với tôi."
Thật ra vừa nãy Trì Nguyệt đã bình tĩnh lại, có thể nói chuyện và cãi cọ bình thường với anh, nhưng lúc anh nói chuyện nghiêm túc lại khiến cô nhớ lại những lời vừa nãy. Lần đầu tiên có mối quan hệ mờ ám với một người đàn ông khiến lỗ tai cô vô thức đỏ bừng. Trong đôi mắt anh như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trái tim cô, khiến cổ họng cô khô khốc, dường như đây không phải là ý thức và suy nghĩ của cô...
Cô nghĩ, có lẽ đây là cảm giác yêu một ai đó?
Đây đúng là việc có thể xóa sạch lý trí và làm rối loạn IQ!
Chẳng trách Vương Tuyết Nha lại làm ra nhiều việc khó tin như vậy.
Trì Nguyệt vừa nghĩ đến Vương Tuyết Nha lại che mặt, chìa tay về phía anh: "Trả điện thoại đây."
"Không trả."
"Tại sao?"
"Tôi sợ huyết áp của em lên cao, sẽ không chịu nổi."
Phụt! Trì Nguyệt bị anh chọc cười.
"Yên tâm! Có thêm một trăm người như anh chọc giận tôi, tôi cũng có thể chịu được..."
"Thật sao?" Đôi mắt Kiều Đông Dương sáng bừng lên, giọng nói xen lẫn ý cười ngả ngớn: "Thêm một trăm người như tôi mà em cũng chịu được... Em đúng là người cứng rắn như sắt thép."
Đồ đen tối!
Trì Nguyệt nhìn anh: "Tôi rất thành thạo việc giải quyết những người như anh, thêm một trăm người cũng không thành vấn đề. Nhanh lên, đưa điện thoại cho tôi đi. Yên tâm đi, tôi chỉ gọi điện thoại cho mẹ tôi và Tiểu Ô Nha, có lẽ bọn họ đang lo lắng cho tôi..."
"E rằng còn phải liên lạc với Thiệu Chi Hành nữa nhỉ?" Kiều Đông Dương chậm rãi lấy điện thoại ra, đầu ngón tay vuốt ve điện thoại, giọng điệu vô cùng chua xót, nhưng anh không hề do dự đặt điện thoại vào lòng bàn tay cô: "Vừa nãy tên kia lại gọi điện thoại cho em, tôi không nghe."
Trì Nguyệt nghi ngờ nhìn cuộc gọi nhỡ, lại ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt vui buồn thất thường của Kiều Đông Dương... Trông rất giống một ông chồng ghen tuông.
Trì Nguyệt cong môi: "Được. Tôi sẽ gọi lại cho anh ấy, anh đi làm việc đi."
Đuổi anh đi sao? Sắc mặt Kiều Đông Dương tối tăm, mùi chua lè của giấm sắp tràn ngập trong phòng bệnh: "Em đúng là rất to gan. Ngay ngày đầu tiên đã dám đối xử với người yêu như vậy."
"Ai là người yêu của anh?" Trì Nguyệt vô thức cong môi, trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt đầy ý cười: "Anh Kiều đừng quên, anh vẫn còn trong thời gian khảo sát... Nếu max là 100 điểm thì trong lòng tôi, bây giờ anh chỉ được 50 điểm thôi. Số điểm này không cao cũng chẳng thấp, chẳng lẽ anh không muốn nhanh chóng đạt đủ điểm sao?"
"Coi như em giỏi!"
Kiều Đông Dương chỉ ngón tay vào cô, sau đó lại đút tay vào túi quần tạo dáng khá đẹp trai.
"Tôi đi đây."
"... Ngoan quá." Trì Nguyệt thấy buồn cười.
"Anh Kiều của em rất bận, đâu rảnh ngồi cãi cọ với em chứ?"
Hôm nay Kiều Đông Dương mặc một bộ quần áo thường ngày, dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái, vẻ mặt lười biếng, thoạt nhìn hơi cợt nhả không đứng đắn, ánh mắt của anh thêm chút tình cảm, lại bớt đi vẻ lạnh lùng, thật sự hấp dẫn hơn dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng mọi khi. Hoặc phải nói là anh đã chân thực hơn, giống một người đàn ông bình thường.