Vương Tuyết Nha bĩu môi, đôi mắt đỏ hồng: "Anh ta nói mình muốn chia tay với anh ta, còn cố ý tìm lý do nói xấu anh ta... Anh ta không lăng nhăng với Thẩm Á Lệ, ngày hôm đó Thẩm Á Lệ bị đuổi việc, vì Thẩm Á Lệ từng quan tâm anh ta nên anh ta mới giúp đỡ bê đồ, an ủi vài câu. Điều nực cười hơn là, anh ta còn nhờ Thẩm Á Lệ gọi điện giải thích với mình, cậu nói xem có nực cười không?"
"Ha ha ha, anh ta còn dám nói vậy."
"Nói năng rất to mồm." Vương Tuyết Nha buồn bã: "Rõ ràng mình bị người ta cắm sừng vậy mà anh ta còn đau lòng hơn mình. Tối hôm qua uống say bét nhè còn gọi điện cho mình, khóc lóc kể lể những chuyện lúc trước..."
"Cậu tin anh ta?" Trì Nguyệt hỏi thẳng.
"Không!" Vương Tuyết Nha sụt sịt: "Mình không hiểu tại sao anh ta lại như vậy? Rõ ràng anh ta làm sai, tại sao lại bắt mình để vỏ? Còn nói có phải mình chê anh ta nghèo, chê anh ta không có năng lực nên mới đá anh ta? Còn nói mình, nói mình..."
"Nói cái gì?"
Vương Tuyết Nha cúi đầu xuống né tránh, có vẻ do dự.
"Cậu nói đi!"
"Hôm trước anh Trịnh đưa mình về, đúng lúc anh ta đang ở trong đội. Rất nhiều người đều thấy, sau đó... anh ta nói mình qua lại với anh Trịnh, nói mình thích tiền của anh Trịnh, khinh thường anh ta nên mới đòi chia tay với anh ta. Sao mình không phát hiện anh ta là một người vô lý chứ?"
"Vừa ăn cướp vừa la làng!"
"Anh ta không chịu chia tay, nói sẽ bám theo mình cả đời, anh ta không được sống tốt thì mình đừng hòng sống tốt..."
CMN!
Trì Nguyệt lạnh lùng ôm vai Vương Tuyết Nha.
"Cậu yên tâm! Mình sẽ giải quyết giúp cậu."
Hôm nay vô cùng bận rộn, Trì Nguyệt không có thời gian suy nghĩ việc dạy dỗ tên cặn bã kia giúp Vương Tuyết Nha.
Tối nay là lễ trao giải Chiến binh đến từ bầu trời, cô là nhân vật chính, nhóm thí sinh Trời Sao chỉ đến làm nền, thuận tiện tăng độ nổi tiếng.
Mười giờ sáng, giám đốc Mai vừa nhậm chức ở tổ chương trình gọi cho Trì Nguyệt, chủ yếu bàn bạc về việc quần áo và quy trình của lễ trao giải.
Đây là một vị giám đốc nam. Rút kinh nghiệm từ những vị phụ trách trước đó, anh ta rất khách sáo với Trì Nguyệt, sau khi nói chuyện xong, anh ta lập tức sắp xếp hai chuyên viên trang điểm đến phòng của cô. Sau khi gặp Trì Nguyệt, hai chuyên viên trang điểm đều nói người thật còn xinh hơn lúc lên hình, sau đó lại trao đổi về cách tạo hình của tối nay.
Đôi bên trò chuyện rất vui vẻ, sau khi hẹn thời gian trang điểm, bọn họ đều ra về.
Trưa nay Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha không đi ăn tiệc buffet do tổ chương trình sắp xếp mà đi ra ngoài ăn.
Cát Khâu là một huyện thành nghèo, địa điểm tốt nhất để tổ chức lễ trao giải là hội trường lớn của khách sạn Cát Khâu. Ngày thường trong huyện có hoạt động gì đều thuê hội trường này, vì vậy ở đây có sẵn mọi thứ. Lúc Trì Nguyệt đi xuống, cách trang trí trong hội trường đã được thay đổi hoàn toàn, ánh đèn sáng rực rỡ, âm nhạc nhẹ nhàng, nhân viên công tác bận rộn chuẩn bị, đã cảm nhận được không khí của một lễ trao giải.
Sau khi nhận được quy trình của lễ trao giải, Trì Nguyệt nghe đạo diễn giải thích về một vài điều cần chú ý, sau đó phối hợp với mọi người trình diễn trên sân khấu hai lần, diễn tập tất cả các quy trình trong lễ trao giải.
Sau khi bận rộn một lúc lâu, cô vội vàng về phòng trang điểm.
Vương Tuyết Nha đã chuẩn bị sẵn sàng, ngồi chờ với hai chuyên viên trang điểm.
Tối nay Vương Tuyết Nha cũng tham gia buổi lễ này, nhưng cô không phải nhân vật chính nên cách ăn mặc khá đơn giản, vẫn đi theo phong cách trong sáng và ngọt ngào.
Cô nàng này là một người vô tư, nếu người khác thấy Trì Nguyệt được ưu tiên như vậy, có lẽ trong lòng sẽ thấy ghen tức nhưng cô lại không thèm quan tâm, còn cùng với chuyên viên trang điểm tư vấn quần áo cho Trì Nguyệt, sau đó còn ngồi bên cạnh khen ngợi.
"Nguyệt Quang Quang, cậu sẽ là người nổi bật nhất đêm nay! Đẹp thật!"
"Mọi khi mình không đẹp sao?"
"... Dù sao cũng không đẹp bằng hôm nay."
"Cậu thử miêu tả vẻ đẹp của mình xem nào."
"Mặt dày." Vương Tuyết Nha thấy hai chuyên viên trang điểm mỉm cười thì cũng không nhịn được bật cười: "Được rồi, để mình chém thử xem. Ngày thường cậu xinh đẹp ưu nhã. Hôm nay được trang điểm kỹ càng như một nụ hoa hé nở, khiến người ta không thể rời mắt..."
"Mình hiểu rồi, cậu đang khen cách tạo hình của cậu."
Mọi người vừa nói vừa cười, một chuyên viên trang điểm nhìn hai người: "Hai cô thân thiết thật đấy, đã quen biết từ trước à?"
Trì Nguyệt: "Đúng vậy, cô ấy là bạn học kiêm bạn giường mấy năm."
Vương Tuyết Nha đẩy cô: "Cậu phắn đi!"
Trì Nguyệt giật mình nhìn vào trong gương: "Trang điểm thế này có đậm quá không?"
"Khi đứng dưới ánh đèn sân khấu sẽ có cảm giác như không trang điểm, nếu trang điểm nhẹ lại khiến mặt nhợt nhạt." Chuyên viên trang điểm nói.
"Thật sao? Tôi chưa từng trang điểm, cảm thấy không quen lắm."
Cô luôn ăn mặc nhẹ nhàng thoải mái, hôm nay ăn mặc theo phong cách khác lại xinh đẹp rạng rỡ, dù cô không cố ý tạo dáng những ánh mắt đầy tình cảm, đôi môi căng mọng vẫn thể hiện rõ vẻ quyến rũ. Cô mặc một chiếc váy dạ hội cổ chữ V để lộ lưng màu đỏ tươi...
"Dáng người của cô Trì rất đẹp, chiếc váy này rất hợp với cô."
"Đều nhờ vào tay nghề tạo hình của các cô."
"Không không không, là cô có dáng người đẹp, có khí chất..."
Chuyên viên trang điểm lại khen ngợi thêm mấy câu mới ra về.
Vương Tuyết Nha cầm điện thoại lên, không biết nhìn thấy tin tức gì, đột nhiên nhăn mặt.
Trì Nguyệt đang soi gương thấy được vẻ mặt của cô, đi qua vỗ nhẹ vào lưng cô: "Cậu ngồi ghế số mấy?"
Vương Tuyết Nha mở điện thoại kiểm tra chỗ ngồi: "Số 29 dãy 5. Cậu thì sao?"
Lúc Trì Nguyệt đi diễn tập đã kiểm tra vị trí, chỗ của cô ở hàng đầu tiên.
"Xong đời, chúng ta phải chia xa rồi!" Vương Tuyết Nha buồn bã cúi đầu: "Còn tưởng có thể ngồi cạnh cậu."
"Hội trường không rộng lắm, đâu cách quá xa..." Trì Nguyệt cười nói, đột nhiên nhìn cô chằm chằm: "Nếu lát nữa gặp Phạm Duy, cậu cứ mặc kệ anh ta. Anh ta muốn nói gì thì nói, cậu cứ coi như anh ta đang đánh rắm đi."
Vương Tuyết Nha giật mình: "Cậu thấy anh ta à?"
Đúng thế, lúc Trì Nguyệt đi diễn tập đã thấy Phạm Duy ở trong hội trường.
"Mình không muốn đi nữa." Hai ngày nay tâm trạng Vương Tuyết Nha sáng nắng chiều mưa, lúc nãy còn nói cười vui vẻ, vừa nhắc đến Phạm Duy lại bắt đầu né tránh: "Hay là mình đi xin nghỉ phép. Dù sao mình cũng chỉ đến làm nền, không ai quan tâm việc mình có đi hay không."
Trì Nguyệt lườm cô: "Chỉ vì không muốn gặp anh ta?"
Vương Tuyết Nha: "Mình khó chịu! Cứ gặp anh ta là lại thấy đau lòng."
"Trốn được mùng một sao trốn được ngày rằm? Cậu sợ cái gì? Có tin mình đánh vỡ đầu cậu không?"
"Ừ... Được rồi, mình đi là được chứ gì?"
Vương Tuyết Nha rụt cổ, cảm thấy hơi đau đầu.
[Đmm đứa nào reup sẽ bị ế chỏng chơ cả đời.]
Hai ngày nay cô bị Phạm Duy làm phiền đến phát điên. Lúc nãy anh ta còn gửi tin nhắn đến nói anh ta muốn gặp cô sau buổi lễ để nói rõ ràng chuyện của hai người. Thật ra hôm qua Vương Tuyết Nha đã kéo tài khoản Wechat, QQ của anh ta vào danh sách đen, nhưng anh ta là chuyển sang nhắn tin làm phiền.
Chẳng còn cách nào khác, Vương Tuyết Nha chặn luôn số điện thoại của anh ta.
"Mình không hiểu sao lại có loại người này."
Rõ ràng là anh ta lăng nhăng mà lại biến bản thân thành người bị hại, cứ như anh ta mới là người bị cắm sừng vậy.
"Cặn bã có cách của cặn bã, chúng ta cũng phải có cách trừng trị một tên cặn bã."