[PHẦN 1] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

Lúc nhận được điện thoại của Kiều Đông Dương, Trì Nguyệt đang ăn cơm với ba người Vương Tuyết Nha, Mạnh Giai Nghi và Lưu Vân.

Chiều nay Mạnh Giai Nghi và Lưu Vân sẽ rời khỏi Cát Khâu, cô đến "hầu hạ" ba người này, nghe bọn họ cười đùa trò chuyện.

Lúc Trì Nguyệt nhận được tin tức cũng không thấy bất ngờ, chỉ nói với Kiều Đông Dương: "Tôi sẽ đến ngay."

"Cần tôi đón em không?"

"Không cần."

Trì Nguyệt cất điện thoại đi, vừa ngẩng lên đã thấy ba đôi mắt hóng hớt.

"Ai vậy? Chị Trì Nguyệt... Ánh mắt này của chị hơi bị mờ ám đấy." Lưu Vân trêu chọc cô.

Trì Nguyệt lườm cô ta: "Tôi có việc phải đi trước, mọi người ăn đi."

Hiển nhiên ba người không hề hài lòng: "Tối hôm qua không đi thì thôi, hôm nay lại đi nữa? Tụt hứng."

"Thật sự có việc gấp mà." Trì Nguyệt suy nghĩ rồi nói thật cho bọn họ biết: "Vì chuyện xảy ra tối qua, bây giờ tôi phải đến đồn cảnh sát xem sao."


Vừa nãy mọi người đã nhắc đến chuyện này, nhất trí cho rằng kẻ giật dây là Thẩm Á Lệ, bây giờ nhận được đáp án chắc chắn của Trì Nguyệt, ba người tức giận chửi vài câu nhưng không ép cô ở lại nữa, chỉ dặn cô đi đường cẩn thận.

"Lát nữa vào nhóm trò chuyện."

"Gặp trong nhóm năm người đẹp nhất châu Á."

"Năm người đẹp châu Á! Cố gắng lên!"

Trì Nguyệt mỉm cười vẫy tay, đi thanh toán hóa đơn xong mới rời đi.

Lần thứ hai đến đồn cảnh sát, Trì Nguyệt cười gượng nhìn huy hiệu cảnh sát.

Đi ngoài hành lang đã nghe rõ tiếng khóc tu tu vang lên trong phòng hòa giải, cô bước nhanh hơn.

"Xin chào." Cô gõ cửa đi vào.

Trong phòng, ngoại trừ hai anh cảnh sát còn có Trịnh Tây Nguyên, trợ lý Hầu cùng một nam một nữ. Người đang khóc đến đứt cả hơi là một cô bé, thoạt nhìn cũng khá trẻ trung, dáng người cao ráo thon thả, cô đoán cô ta là cô nhân viên giẫm vào váy của cô. Tên đàn ông lạ mặt kia vẫn đang bảo vệ cho cô ta, chắc là người thân hoặc là bạn trai của cô ta.


Trì Nguyệt nhìn thoáng qua không thấy Kiều Đông Dương đâu, chủ động đi về phía cảnh sát.

"Tôi là người bị hại."

Cảnh sát kiểm tra thẻ căn cước của cô để xác nhận thân phận, sau đó vừa đi ra ngoài vừa chỉ vào căn phòng bên cạnh: "Cô đi cùng tôi, chúng ta sang bên kia lấy lời khai."

Trì Nguyệt: "Được."

Cô biết rõ mọi người phải chia ra lấy lời khai riêng, đang định đi theo anh cảnh sát ra ngoài, không ngờ tên đàn ông xa lạ kia đột nhiên đi về phía cô, chỉ vào mặt cô: "Cô là Trì Nguyệt?"

Trì Nguyệt thấy rõ trên mu bàn tay của anh ta có một hình xăm.

"Là tôi." Cô lạnh lùng nhìn anh ta: "Có việc gì sao?"

"Là cô!" Tên đàn ông cười lạnh, đột nhiên kéo ghế ra, dữ tợn nhìn cô chằm chằm: "Cô là con nhãi nói Manh Manh giẫm vào váy của cô?"

Đây không phải giọng điệu của người muốn hòa giải trong hòa bình.


Trì Nguyệt hừ lạnh: "Một con nhãi giẫm váy mà còn muốn nói lý?"

"Không phải chỉ giẫm vào váy của cô một cái sao? Cô còn muốn so đo như thế, hại cô ấy bị mất việc còn chưa đủ, bây giờ còn muốn thế nào?"

"Đây không phải vấn đề giẫm váy, cô ta cố ý gây thương tích."

"Cô nói láo! Tôi thấy cô không có ý tốt..."

Trì Nguyệt cười lạnh, xoay người rời đi. Cô tưởng tên đàn ông kia thấy tức giận nên muốn cãi cọ với cô, nào ngờ anh ta đột nhiên lao tới túm lấy tay của cô: "Nào, nếu cô tức giận thì cứ việc giẫm lại! Muốn giẫm chỗ nào thì giẫm, cô giẫm xong rồi thì làm sáng tỏ chuyện này đi!".

Trì Nguyệt không hề đề phòng bị anh ta nắm chặt cổ tay, sắc mặt lập tức thay đổi, phản ứng của cơ thể còn nhanh hơn sự tưởng tượng của cô, gần như không có cách nào chịu đựng nổi, cả người nổi da gà, dạ dày sôi trào như vừa ăn phải một con ruồi...
"Cút đi!" Cô giằng tay về, giơ chân đá.

Tên đàn ông không tránh, cũng không buông tay, sau khi bị cô đá xong còn gào ầm lên: "Cảnh sát, mau đến xem cô ta đánh người... Cô ta đá tôi, có phải việc này còn nghiêm trọng hơn việc giẫm váy không, cảnh sát, các anh phải thi hành luật một cách công bằng!"

Trì Nguyệt cảm thấy rất ghê tởm khi phải tiếp xúc với cơ thể đàn ông, nhưng tên đàn ông này lại như giòi bọ quấn lấy cô không chịu buông ra.

Mặc kệ cô đấm đá thế nào, anh ta không chỉ không buông tay lại còn chơi xỏ lá, một tên đàn ông to xác lại quỳ bò ở trên mặt đất, túm chặt lấy cô không chịu buông ra...

"Anh xem cô gái này đi, có phải cô ta là kẻ điện không! Cảnh sát, các anh nhanh đến xem đi!"

Chuyện này xảy ra quá nhanh khiến người ta không biết phải làm thế nào.

Đây là lần đầu tiên Trì Nguyệt gặp phải một kẻ lưu manh vô lý như thế, cảm giác tiếp xúc cơ thể khiến đầu óc cô choáng váng, vành mắt đỏ bừng, cảm giác ghê tởm như bị một con rắn độc quấn lấy khiến cô vô thức đá anh ta.
"Cảnh sát! Nhanh nhìn đi, cô ta vừa đấm vừa đá thế này có khác gì con mụ đánh đá! Các anh nhìn con mụ đanh đá này đi! Tại sao lại là Manh Manh nhà tôi làm sai? Manh Manh giẫm váy cô ta là phạm pháp, vậy cô ta đấm đá tôi thế này thì là gì?"

Mấy anh cảnh sát phản ứng rất nhanh, lao đến kéo anh ta ra, nhưng tên đàn ông này sống chết không chịu buông.

"Đánh đi! Cô đánh chết tôi đi... Con mụ điện này, con mụ đanh đá..."

Trong phòng hòa giải hỗn loạn, cảnh sát dùng mọi cách cũng không kéo người ra được, trợ lý hầu và Trịnh Tây Nguyên cũng không kéo được, tên đàn ông này lại chỉ chịu đánh không hề đánh trả, thoạt nhìn Trì Nguyệt là người hành hung, anh ta mới là người bị hại.

Anh cảnh sát tức giận: "Dừng tay hết cho tôi, đây là đồn cảnh sát!"

Trì Nguyệt đá đến mỏi cả chân, tức giận thở hổn hển: "Anh ta đang cố ý chọc giận tôi!"
Cảnh sát dở khóc dở cười: "Cô biết anh ta muốn chọc giận cô mà cô còn đánh anh ta..."

"Anh bảo anh ta buông tôi ra, tôi sẽ không đánh nữa! Nếu không tôi sẽ đá tiếp."

Tên đàn ông cười ha ha: "Anh cảnh sát, anh nghe thấy chưa? Cô ta thừa nhận cô ta đang đánh người, còn uy hiếp sẽ tiếp tục đánh đến chết. Các anh nói xem cô ta có phạm pháp không, có phải không..."

"Anh buông tay ra!" Anh cảnh sát nổi giận: "Hôm nay tôi gọi các anh các chị đến để hòa giải, không phải cung cấp chỗ đánh nhau!"

"Anh cảnh sát, đây không phải đánh nhau, là tôi bị đánh." Tên đàn ông này dứt khoát gây chuyện đến cùng, nằm xuống đất ôm hai chân Trì Nguyệt...

Trì Nguyệt buồn nôn muốn chết, trên chân như có giòi bọ đang bò, cô càng đạp mạnh hơn, đôi mắt cô đỏ ngầu.

Không ai biết cô đang suy nghĩ điều gì, Trịnh Tây Nguyên và trợ lý Hầu thấy dáng vẻ của cô cũng ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ chưa từng thấy Trì Nguyệt mất lý trí như vậy, cứ như đột nhiên biến thành một người khác...
"Dừng tay cho tôi, dừng tay!"

Anh cảnh sát kéo mãi không được, tức giận đến mức cầm gậy cảnh sát lên nhưng cũng không dám ra tay thật.

Trong chốc lát, trong phòng vô cùng hỗn loạn.

Trì Nguyệt tức giận không thèm quan tâm điều gì hết, chỉ muốn đá văng con giòi bọ này ra.

"Để tôi!"

Kiều Đông Dương khẽ quát một tiếng, lao vào trong phòng. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi