[PHẦN 1] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

Người dân trong thôn Nguyệt Lượng bắt đầu một ngày mới.

Từ tờ mờ sáng bọn họ đã dậy rũ cát trên chăn chiếu, quét sân, múc nước vào chậu sứ để rửa mặt, sau khi rửa mặt xong lại đổ vào trong lu để dành cho gia súc uống hoặc là giặt quần áo. Nước là nguồn tài nguyên quý giá nhất ở Nguyệt Lượng Ổ, chỉ lãng phí một giọt cũng sẽ cảm thấy tội lỗi, mọi người đều đã quen với việc này.

Ngày hôm nay không khác với mọi khi, nhưng vẻ mặt mọi người đều thay đổi.

Ông chủ lớn đến thôn bọn họ đầu tư, bản vẽ quy hoạch được treo trong Ủy ban mang đến hy vọng mới.

Lúc Trì Nguyệt bước ra khỏi nhà, mới sáng sớm đã thấy mọi người vui vẻ nói cười, ngay cả sa mạc rộng lớn ngoài thôn cũng đáng yêu hơn nhiều.

Kiều Đông Dương ở riêng trong một lều vải rộng lớn trên sân Ủy ban.


Căn nhà gạch ba gian của Ủy ban đã được sắp xếp xong, một gian dùng làm văn phòng và cất giữ tài liệu, hai gian còn lại để mấy vị chuyên gia lớn tuổi ở, đám thanh niên trong tổ dự án đều lựa chọn ở trong lều vải, tầm hai ba người ở chung một lều. Bây giờ còn chưa xây dựng khu nhà tạm nên cuộc sống khá bất tiện.

Lần này Trì Nguyệt thấy khá bất ngờ vì Kiều Đông Dương không tỏ ra khó tính nữa.

Thật ra cô không thể hiểu nổi Kiều Đông Dương. Cuộc sống ăn chơi trác táng ở thành phố lớn tốt biết bao? Ông chủ chỉ có nhiệm vụ gây quỹ và bỏ tiền, cứ giao hết chuyện còn lại cho cấp dưới làm là được, tại sao anh còn đến đây chịu khổ?

"Trì Nguyệt đến rồi à?" Du Vinh đi ra rót nước, vừa thấy Trì Nguyệt vời mỉm cười chào hỏi.

Anh ta là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, tổ trưởng kiêm giám đốc dự án chịu trách nhiệm chính trong dự án cải tạo Nguyệt Lượng Ô. Anh ta vừa rửa mặt xong, có lẽ chưa quen với cuộc sống ở thôn nhỏ trong sa mạc, rửa mặt xong vẫn cảm thấy trên mặt có cát, đưa tay xoa mặt lại phun "phì phì" mấy cái.


"Vào đi, chúng ta bàn về vấn đề công việc."

Nơi ở kiêm văn phòng của Du Vinh nằm ngay bên cạnh lều Kiều Đông Dương.

Trong lều vải khá đơn sơ chỉ có một cái bàn xếp được đặt bên cạnh giường nhỏ.

Trì Nguyệt im lặng ngồi xuống.

Du Vinh mỉm cười nhìn cô, sau đó cầm một tờ thông tin ở trên bàn, đây là tờ sơ yếu lý lịch mà Trì Nguyệt đã điền khi đến nộp hồ sơ vào hôm qua.

"Cô còn chưa tốt nghiệp đại học à?" Du Vinh hỏi.

"Vâng." Trì Nguyệt bình tĩnh đặt tay trên đầu gối.

"Không có kinh nghiệm với các công việc liên quan sao?"

"Không có." Trì Nguyệt nói đúng sự thật.

Ánh mắt Du Vinh hơi kỳ lạ: "Chuyên ngành mà cô theo học không liên quan đến dự án của chúng tôi. Nhưng cô lại có ngoại hình và khí chất rất tốt, tôi cân nhắc đến việc sau này Nguyệt Lượng Ô sẽ xây dựng khu du lịch sinh thái trong sa mạc, không phải bây giờ đang thịnh hành việc tìm người làm đại sứ hình tượng khu du lịch sao? Cô rất thích hợp với việc này."


Trì Nguyệt giật mình: "Không còn công việc nào khác sao?"

Du Vinh lúng túng cười: "Không phải vậy, tuy chuyên ngành mà cô theo học là bay trên trời, nhưng cô cũng có thể làm rất nhiều việc dưới mặt đất. Có điều bây giờ dự án mới tiến hành giai đoạn đầu, không có việc nào liên quan đến chuyên ngành của cô, phần lớn chỉ có một vài công việc lặt vặt nặng nhọc."

Trì Nguyệt: "Tôi có thể làm việc vặt."

Du Vinh mỉm cười: "Vậy không hay lắm, cô là đàn em của anh Kiều, sao có thể để cô làm những việc đó..."

Trì Nguyệt: "Giám đốc Du, anh cứ việc sắp xếp. Tôi lớn lên ở Nguyệt Lượng Ố, có lợi thế nhất định khi làm một vài công việc vặt. Chỉ cần là những việc không quá chuyên nghiệp mà các anh lại không tiện ra mặt, đều có thể giao cho tôi làm."

"Vậy... được." Du Vinh hơi do dự: "Nếu vậy thì bây giờ có một việc phù hợp với cô."
Trì Nguyệt hằng giọng: "Anh nói đi."

Du Vinh ngước mắt lên: "Anh Kiều đang cần một vị trợ lý."

Trợ lý? Trì Nguyệt ngơ ngác: "Không phải anh ấy có trợ lý Hầu rồi sao?"

"Không không không, hai chức vị này không giống nhau." Du Vinh mỉm cười xua tay, giải thích với cô: "Trợ lý Hầu là trợ lý chính, anh ấy có rất nhiều công việc phải xử lý, phụ trách phòng thư ký hành chính trong tập đoàn, phải quan tâm tất cả mọi việc, thời gian có hạn. Vì vậy anh Kiều cần một vị trợ lý đặc biệt hiểu rõ tình hình ở Cát Khẩu, giúp đỡ xử lý một vài công việc liên quan."

Trì Nguyệt cau mày.

Du Vinh nhìn cô, tiếp tục giải thích: "Nói cách khác, vị trí trợ lý đặc biệt này chỉ cần phụ trách dự án Nguyệt Lượng Ô, không liên quan đến các nghiệp vụ khác của công ty."

Thật ra Trì Nguyệt đã hiểu, ngay từ lúc nghe thấy câu đầu tiên đã hiểu.
Có điều... Nếu cô làm trợ lý đặc biệt cho Kiều Đông Dương, không phải ngày nào cũng ở cạnh anh sao?

Du Vinh quan sát vẻ mặt cô, hơi lo lắng không yên.

Anh ta đã đến độ tuổi này rồi, đương nhiên năng lực nhìn người rất tốt, cũng có tiêu chuẩn riêng, chỉ nói chuyện mấy phút ngắn ngủi mà Trì Nguyệt đã cho anh ta ấn tượng "không dễ giải quyết".

Du Vinh hơi đau đầu.

Nhưng không ngờ Trì Nguyệt chỉ suy nghĩ một lúc, lại thoải mái đồng ý.

"Được."

Du Vinh thở phào: "Vậy thì tốt, cô đi tìm Tiểu Lộ làm thủ tục nhậm chức đi."

"Cảm ơn giám đốc Du!"

Trì Nguyệt đứng lên bắt tay anh ta.

"Không cần, không cần, sau này mọi người đều là đồng nghiệp cả. Xin quan tâm nhiều hơn."

Quan tâm? Mí mắt Trì Nguyệt hơi giật giật, nhưng cũng không nói gì.

Lúc Trì Nguyệt đi ngang qua lều vải của Kiều Đông Dương, anh vẫn chưa dậy, đến khi cô làm xong thủ tục quay về, anh đã đứng trước lều vải duỗi tay duỗi chân tập thể dục.
Anh mặc một bộ quần áo thể thao, vẫn chưa cạo ria mép, thoạt nhìn giản dị hơn nhiều.

"Anh Kiều, chào buổi sáng."

Trì Nguyệt cung kính đi đến chỗ anh, đây là thái độ tiêu chuẩn của cấp dưới với cấp trên.

Kiều Đông Dương dừng động tác xoay tay, liếc nhìn cô, cong môi nói: "Nghe Du Vinh nói, anh ta đã phân công em làm trợ lý cho tôi?"

Trì Nguyệt bình tĩnh nói: "Đúng vậy, anh Kiều, hôm nay có công việc gì không?"

"Lát nữa đi quanh đây xem."

Dự án quy hoạch Nguyệt Lượng Ô lấy hồ Nguyệt Lượng làm trung tâm, vì vậy dự án này có tên là "Nguyệt Lượng ". Thế nhưng ngoại trừ thôn Nguyệt Lượng Ổ còn liên quan đến ba thôn khác, chiếm diện tích cực lớn, muốn đi hết một vòng cũng phải tốn cả một ngày.

Kiều Đông Dương không dẫn theo trợ lý Hầu nhưng dẫn theo Thiên Cẩu, sau đó đi gọi một tài xế tên Tiểu Ninh, ba người cùng xuất phát.
Lúc lên xe, bầu trời vẫn hơi u ám, khi đi đến khu vực hồ Nguyệt Lượng thì đã sáng rõ.

"Đây... là hồ Nguyệt Lượng sao?"

Kiều Đông Dương nhìn ra ngoài cửa xe, mỉm cười mở cửa xe bước xuống.

"Đây là hồ sao? Trì Nguyệt, không phải em đang đùa chứ?"

Trì Nguyệt im lặng đi đến bên cạnh anh, cơn gió thổi qua mũ, khăn lụa và bộ váy dài trên người cô, cách ăn mặc này rất nữ tính, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều.

"Người già trong thôn chúng tôi nói, lúc bọn họ còn nhỏ thì đây là một hồ nước. Mặt hồ rất rộng, chim chóc đến uống nước, lạc đà đến đi dạo, trẻ nhỏ bơi lội trong hồ. Sau này mặt hồ càng ngày càng nhỏ, nước hồ khô cạn, gió lớn thổi cát đến dần vùi lấp mặt hồ, cho đến khi biến mất..."

Mấy thập kỷ đã trôi qua, nơi này đã thay đổi rất nhiều.
Hồ Nguyệt Lượng không còn dáng vẻ của một hồ nước nữa.

Nơi đây đã biến thành một sa mạc hoang vắng, phần lớn cây cối bên hồ đều chết khô vì thiếu nước, còn một ít gốc cây sống lay lắt, điểm tô chút màu xanh biếc dưới ánh mặt trời trong sa mạc...

So sánh hình ảnh hiện tại với lời kể của người già trong thôn, dường như đó chỉ là một truyền thuyết.

"Chúng ta không thể không khuất phục trước sức mạnh thiên nhiên."

Kiều Đông Dương nói xong, lấy bản đồ kế hoạch ở trên xe ra, chỉ cho Trì Nguyệt xem.

"Sau khi tái tạo lại hồ Nguyệt Lượng, diện tích sẽ lớn hơn ban đầu rất nhiều. Đây là công trình quan trọng nhất trong dự án Nguyệt Lượng Ổ, chúng tôi dự tính sau khi tái tạo lại hồ Nguyệt Lượng, dung tích trong hồ có thể đạt đến 150 triệu mét khối..."

Có nước mới có thể tưới tiêu. Có nước, cây cối mới có thể sinh sống. Có nước, người dân trong thôn mới có thể tắm rửa. Có nước mới có thể tính đến việc xây công viên sinh thái.
Trì Nguyệt nhìn khuôn mặt đang đeo kính râm của Kiều Đông Dương, nghe anh thảo luận về một kế hoạch to lớn, cô không nói câu nào, cũng không nhìn sang chỗ khác.

Kiều Đông Dương phát hiện cô đang nhìn anh chằm chằm liền tháo kính râm xuống để cô nhìn kỹ hơn: "Tôi lại đẹp trai hơn rồi à?"

Trì Nguyệt: "..."

"Anh Kiều luôn đẹp trai mà." Trì Nguyệt cho rằng đây là lời mà một trợ lý nên nói.

Đúng như dự đoán, sắc mặt Kiều Đông Dương tốt hơn nhiều, khuôn mặt đẹp trai vui vẻ: "Xem ra các trợ lý của tôi đều có một loại gen lặn."

Trì Nguyệt khẽ giật mình: "Cái gì?"

Kiều Đông Dương: "Mông ngựa đó! Ai cũng vỗ rất giỏi."

Trì Nguyệt nghiêm nghị nhìn anh: "Tôi nói thật lòng. Anh Kiều là người có vẻ ngoài hoàn mỹ nhất trong số đàn ông mà tôi từng gặp. Một vài người đẹp trai nhưng dáng người rất xấu, một vài người có dáng đẹp nhưng mặt xấu tệ. Hiếm có một người mặt mũi tứ chi phát triển toàn diện như anh."
Kiều Đông Dương ngơ ngác, cô nghiêm túc khen anh thế sao? Đang nói thật lòng à?

Anh nhìn Trì Nguyệt một lúc lâu, giơ ngón tay cái lên: "Tôi rất thích mắt nhìn sáng suốt như thế. Đi thôi."

Trì Nguyệt đi theo bên cạnh anh, kể lại những điều cô biết về hồ Nguyệt Lượng. Kiều Đông Dương vừa đi vừa nghe, thỉnh thoảng hỏi cô mấy câu, Trì Nguyệt đều kiên nhẫn trả lời anh. Hai người đi dạo trong làn gió nhẹ ở hồ Nguyệt Lượng, hiếm khi nào hai người có thể bình tĩnh nói về công việc, không cà khịa, không cãi nhau, vô cùng hòa thuận.

Rời khỏi hồ Nguyệt Lượng, Trì Nguyệt lại dẫn anh đến mấy chỗ xung quanh.

Chẳng mấy chốc đã đến giữa trưa.

Trì Nguyệt nhìn anh: "Anh Kiều muốn quay về ăn cơm, hay muốn trải nghiệm phong tục địa phương?"

Kiều Đông Dương: "Sao cũng được."

"Sao cũng được" là yêu cầu rắc rối nhất, nhưng bây giờ anh là cấp trên, Trì Nguyệt là cấp dưới thì phải hiểu ý của ông chủ, không thể liên tục hỏi ông chủ "Sao cũng được là sao?", bởi vậy Trì Nguyệt tự quyết định cho anh.
"Ở lại đây đi, cũng tiện đi hỏi thăm người dân quanh đây."

Vấn đề thu hồi đất là một quá trình rất quan trọng trong dự án, hiện tại còn chưa có kế hoạch đền bù khi thu hồi đất, nhưng trong mấy thôn làng do Nguyệt Lượng Ổ dẫn đầu đã bắt đầu lưu truyền đủ kiểu tin đồn.

Lúc trước đất đai nơi này không đáng tiền, nhưng một khi có người cần đến thì sẽ đáng giá hơn nhiều.

Có nhiều dân làng có suy nghĩ tham lam chiếm lợi giống Vu Phượng, tất cả mọi người hy vọng làm thịt một con dê béo. Ông chủ lớn đã có tiền có vốn liếng thì mọi người sẽ không khách sáo nữa. Nhất định phải có nhà tái định cư, tốt nhất còn có thể giải quyết vấn đề công việc cho người trong nhà, nếu đã phải giao đất ra, vậy cũng nên có người lo cho tương lai của già trẻ trong nhà chứ?
Người dân địa phương chưa từng dám nghĩ đến việc phá dỡ bồi thường.

Bây giờ đã có cơ hội rồi, đương nhiên phải đòi thêm một chút.

Rất ít người có tầm nhìn xa trông rộng.

Trì Nguyệt nghe được rất nhiều tin đồn từ chỗ Vu Phượng, cô cảm thấy phải đi tìm hiểu thực địa một chút. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi