Cuộc trò chuyện này không hề thoải mái.
Kiều Đông Dương còn chưa ăn hết cơm trong bát đã đặt đũa xuống.
Thế nhưng lúc sắp rời khỏi nhà bà Vương, anh vẫn định cho ít tiền nhưng ông lớn này lấy đâu ra tiền mặt? Đến khi nói chuyện xong hết rồi, sờ vào túi mới phát hiện không có một đồng nào.
Kiều Đông Dương lúng túng nhìn Trì Nguyệt.
Trì Nguyệt biết lúc này trợ lý nên đứng ra giải quyết, cô mỉm cười lấy ra 400 tệ kín đáo nhét cho bà Vương, nói là biếu bà mua chút đồ ăn cho cháu gái. Giám đốc Kiều rất thích cô bé xinh xắn này, chắc chắn sau này sẽ có tương lai tốt đẹp.
Bà Vương từ chối một lúc rồi vui vẻ nhận lấy.
Sau khi nói cảm ơn xong, chờ Kiều Đông Dương và Trì Nguyệt vừa bước ra cửa, vợ chồng bà Vương vội vàng đẩy xe cải tiến hai bánh đi xách nước, chỉ để lại cô bé và một con chó ở trong nhà.
Trì Nguyệt ngoảnh lại nhìn, thấy cô bé vẫn nhìn chằm chằm bọn họ qua khe cửa.
Cô thở dài, mở cửa ngồi lên xe.
Kiều Đông Dương chậm rãi nhìn sang cô: "Con mắt nào của em thấy tôi thích con bé kia?"
Trì Nguyệt bình tĩnh: "Có thích hay không tôi không biết, nhưng tôi biết nói vậy sẽ khiến gia đình này chăm sóc cô bé tốt hơn."
Kiều Đông Dương yên lặng không nói gì.
Một lúc lâu sau, anh nhìn thôn làng này: "Em đã thương con bé đến thế, sao không cho nhiều tiền hơn?"
"Hừ! Anh chê 400 tệ ít sao?" Trì Nguyệt quay sang, như cười như không: "Chắc anh Kiều không biết cuộc sống gian khó của người dân thôn quê đâu nhỉ?"
"..." Kiều Đông Dương trợn to mắt, ngả lưng vào ghế dựa: "Trước kia tôi không biết lại có người nghèo như vậy."
Trì Nguyệt nhếch môi, nói: "Cho người ta cá không bằng cho cần câu. Cho tiền chỉ là tấm lòng, dù anh có cho nhiều hơn nữa, liệu bọn họ sẽ tiêu được mấy đồng cho cô bé kia? Hơn nữa..."
Cô khựng lại, ánh mắt tối tăm: "Con người vốn tham lam."
Kiều Đông Dương chậm rãi thu lại nụ cười, anh vẫn thấy khó chịu bởi cuộc nói chuyện trong nhà bà Vương.
Anh cau mày: "Sau khi thấy hiện trạng này, em vẫn kiên trì với ước mơ ban đầu sao? Bản chất con người xấu xa như thế, em cảm thấy... vẫn nên cố gắng vì những người này sao?"
Trì Nguyệt mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Trong hoang mạc, từng khu rừng táo đã biến thành gốc cây chết khô, thảm thực vật thưa thớt bị ánh nắng chói chang thiêu đốt, ủ rũ cúi đầu vì thiếu nước.
"Tôi không thấy ngạc nhiên với điều này. Tôi không làm điều này vì bọn họ." Cô nói.
Kiều Đông Dương híp mắt đánh giá cô.
Trì Nguyệt quay sang nhìn thẳng vào mắt anh: "Tôi làm vì tôi, kiên trì và suy nghĩ của bản thân, vậy là đã đủ rồi."
Kiều Đông Dương thở dài: "Nếu người dân trong thôn tham lam như vậy, tôi sẽ không là kẻ coi tiền như rác đâu."
"Tôi biết." Trì Nguyệt mỉm cười: "Sau khi kế hoạch phá dỡ hoàn thành, tôi sẽ tự đi đàm phán."
"Em?" Kiều Đông Dương hừ lạnh: "Thôi đi, tốt nhất em đừng đi làm những chuyện rắc rối này."
"Không ai hiểu bọn họ bằng tôi." Trì Nguyệt khẽ than thở: "Bọn họ không phải người xấu, chỉ hơi tham lam sợ nghèo mà thôi. Chính vì nghèo khó, có quá ít của cải nên bọn họ sẽ sợ mất mát hơn người thường."
Kiều Đông Dương gật đầu, như đang suy nghĩ gì đó.
"Được."
Buổi chiều lại tiếp tục đi dạo mấy thôn xung quanh, nhưng Kiều Đông Dương không còn hứng thú như buổi sáng.
Từng đồi cát vàng mênh mông bát ngát, vắng vẻ, hiu quạnh thật sự là rất nhàm chán.
Giữa chừng bọn họ tình cờ gặp đồng nghiệp trong tổ công tác dẫn theo mấy vị chuyên gia đi khảo sát, đo vẽ bản đồ, còn có mấy nhân viên công tác bên ngành lâm nghiệp và thủy lợi. Kiều Đông Dương dừng lại nói chuyện với bọn họ một lát, sau đó để Tiểu Ninh lái xe đến trấn Vạn Lý.
Trì Nguyệt không hiểu anh định làm gì: "Lên trấn trên làm gì?"
Nguyệt Lượng 6 là thôn làng cách xa trấn Vạn Lý nhất, ngược hướng với trấn trên.
"Đi tắm!" Kiều Đông Dương kéo cổ áo, thở ra: "Đã hai ngày rồi không tắm rửa. Nếu tôi còn không tắm nữa sẽ bốc mùi mất."
Trì Nguyệt: "..."
Việc tắm rửa là một điều vô cùng xa xỉ ở sa mạc, dù là trấn Vạn Lý thì cũng cung cấp nước theo số lượng và thời gian đã được quy định trước.
Mỗi tuần cung cấp nước bốn ngày, mỗi ngày ba tiếng.
Cứ đến thời gian cung cấp nước, người dân đều dùng vài nước để tích trữ nước cho nhu cầu sử dụng hàng ngày, trong khách sạn duy nhất của trấn trên có một bể chứa nước cực lớn trên nóc nhà, cũng là nơi có đầy đủ nước nhất, nhưng không phải khách ở lại cứ muốn tắm là được tắm.
Trước khi tắm phải trao đổi với khách sạn, ông chủ sẽ dặn dò thời gian tắm, hơn nữa còn phải trả thêm tiền.
Điều này khiến Kiều Đông Dương phát hoảng.
"Em đi nói với ông chủ, muốn thêm tiền cũng được, nhưng không được hạn chế thời gian."
"Thêm nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng. Nước chỉ có từng đó thôi, ngày mai mới được cung cấp nước tiếp, hôm nay anh dùng hết rồi, người ta nhịn ăn khỏi kinh doanh luôn à?"
Kiều Đông Dương gãi đầu: "Được rồi, được rồi! Tôi sẽ tắm thật nhanh."
Anh đi vào phòng vệ sinh. Trì Nguyệt là trợ lý, chỉ có thể tận tụy ngồi chờ trong phòng.
Hai người cách nhau một bức tường, tiếng nước vang lên ào ào, kiểu khách sạn nhỏ thế này có cách âm rất kém, cô gần như có thể nghe thấy mọi tiếng động do Kiều Đông Dương phát ra trong nhà vệ sinh, thậm chí còn có thể dựa theo tiếng động để suy đoán xem anh đang làm gì...
Trì Nguyệt có trí nhớ rất tốt, đúng lúc nhớ lại một hình ảnh.
Trong khách sạn Crown, Kiều Đông Dương mở cửa với mái tóc ướt sũng, đôi mắt đen láy sâu thẳm, cô vô tình tháo dây áo choàng tắm...
Không thể nghĩ tiếp nữa.
Trì Nguyệt muốn mở tivi để chuyển hướng sự chú ý.
Thế nhưng cơ sở vật chất của khách sạn thật sự quá tệ, sau mấy phút chuyển kênh cũng không tìm được một kênh nào rõ nét. Trong tivi phát ra từng tiếng xèo xèo chói tai khiến cô thấy rất buồn bực, Kiều Đông Dương bước ra từ phòng vệ sinh, thấy vậy cũng bật cười.
"Em đang nghe đài phát thanh à?"
Tiếng ồn ào này rất giống với đài phát thanh.
Trì Nguyệt tắt tivi: "Anh xong chưa?"
Kiều Đông Dương vừa lau tóc vừa ra hiệu với cô: "Em đi tắm một lát đi."
Trì Nguyệt: "Không cần."
Kiều Đông Dương nhíu mày, nhìn cô với vẻ chê bai: "Em về nhà mấy ngày rồi, đã tắm rửa lần nào chưa? Đi nhanh! Bây giờ em là trợ lý của tôi đấy, phải chú ý đến hình tượng bản thân."
Khuôn mặt Trì Nguyệt nóng bừng, dù sao cũng là cô gái 20 tuổi đầu, dù cô điềm tĩnh hơn nữa cũng thấy xấu hổ với vấn đề kia...
"Tắm rửa thôi mà, em đỏ mặt cái gì?"
"Tôi không đỏ mặt."
"Thế thì là em đang sợ? Sợ tôi ăn em à?" Kiều Đông Dương mất hứng hừ lạnh, anh lấy một cái túi trong vali, ném đến trước mặt Trì Nguyệt: "Bên trong có đồ dùng cá nhân sạch sẽ, em dùng tạm đi."
Trì Nguyệt yên lặng nhìn anh, thấy anh không có biểu hiện khác lạ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cảm ơn."
Kiều Đông Dương nhìn cô đi vào phòng vệ sinh, nghe cánh cửa bị khóa lại, anh dừng động tác lau tóc, thở dài ném khăn mặt xuống ghế.
Vì muốn cô ngoan ngoãn đi tắm rửa không sợ lãng phí nước, không cần khách sáo với anh, anh sắp phá hủy hình tượng bản thân luôn rồi.
Tiếng nước chảy vang lên.
Trai đơn gái chiếc ở chung trong một phòng khách sạn chật chội không có cách âm, cuối cùng đã đến lượt Kiều Đông Dương phải chịu sự tra tấn như lúc Trì Nguyệt ngồi bên ngoài.
Anh không còn lựa chọn nào tốt hơn, vô thức cầm điều khiển từ xa lên giống hệt với Trì Nguyệt, đến khi nghe thấy tiếng xèo xèo chói tai mới từ bỏ.
"Chỗ chết tiệt này!"
Để tránh làm Trì Nguyệt thấy xấu hổ, lúc anh tắm rửa xong đã mặc quần áo tử tế, có lẽ khoảng thời gian chờ đợi quá khó chịu, anh cảm thấy cả người bức bối, không có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái khi vừa tắm xong. Cả người dính dấp, không gian chật chội, hơi thở gấp gáp.
Ít nhất trước kia anh vẫn nghĩ bản thân là một quý ông.
Thông thường có phụ nữ đang tắm rửa, anh cũng không liếc nhìn quá nhiều.
Nhưng hôm nay ánh mắt anh hơi mất khống chế, luôn nhìn trộm ánh đèn phản chiếu trên cánh cửa kia.
Anh cứ lặp đi lặp lại hành động như vậy.
Đến nỗi khi mở cửa ra, Trì Nguyệt vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt anh.
Khi thấy ánh mắt nghi ngờ dò xét của cô, Kiều Đông Dương hơi lúng túng, khuôn mặt nóng bừng, lỗ tai ửng đỏ.
"Khụ, tắm xong chưa?"
"Xong rồi." Trì Nguyệt không nhìn anh nữa, đi ra ngoài.
Cô cũng đã thay quần áo trong phòng vệ sinh như Kiều Đông Dương, chỉ có đôi bàn chân trắng nõn hơi lộ ra dưới đôi dép lê.
Đôi dép này to hơn bàn chân cô, lúc bước trên mặt đất vang lên từng tiếng loẹt xoẹt.
Kiều Đông Dương không rời mắt nối.
Trì Nguyệt ngồi xuống ghế, rút chân ra khỏi đôi dép lê, cúi người đi giày. Cổ áo cô không thấp, nhưng hành động này vẫn để lộ ra đường cong lả lướt, một giọt nước trượt xuống từ vầng trán đầy đặn trơn bóng, lướt qua cần cổ trắng nõn xuống phía dưới...
Cổ họng Kiều Đông Dương căng ra, lỗ tai nóng bừng, cơ thể cứng đờ.
Dường như Trì Nguyệt cảm nhận được, cô ngẩng đầu vuốt tóc: "Sao thế?"
Kiều Đông Dương như bị đấm mạnh vào mũi, cảm thấy hơi xấu hổ, vội vàng nhìn sang chỗ khác: "Em có thấy nóng không?"
"Nóng?" Trì Nguyệt thấy anh hơi mất tự nhiên thì ngồi dậy kéo cổ áo: "Không."
"Thật sao? Có lẽ tôi mặc dày quá." Kiều Đông Dương đứng lên, thuận tay ném cái khăn đã dùng để lau đầu qua cho cô: "Em lau khô chân đi."
"..." Trì Nguyệt có thể nói gì đây?
"Cảm ơn!"
Cô yên lặng lau chân, cô sợ bị "boy tinh tế" - anh Kiều ghét bỏ, còn lau sạch cả đầu ngón chân.
Kiều Đông Dương quay sang, đúng lúc thấy dáng vẻ khi cô lau chân, ánh mắt anh hơi lóe sáng rồi vội vàng nhìn sang chỗ khác, giả vờ đang sắp xếp quần áo.
Trong rất nhiều trường hợp, cơ thể còn thành thật hơn lời nói.
Lúc rời khỏi khách sạn, tuy Kiều Đông Dương trách móc Trì Nguyệt, nói cô tắm rửa như đi chiến đấu, tốc độ nhanh đến mức không giống con gái, nhưng cơ thể lại khó chịu như bị khắc một loại dấu ấn nào đó. Cảm giác hưng phấn mạnh mẽ này khiến anh mất ngủ, lăn qua lộn lại trong căn lều đơn sơ mãi, trong đầu liên tục nghĩ đến bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn kia, và cả một giọt nước lăn vào trong quần áo...
Anh đang suy nghĩ giọt nước lăn đến đâu.
Nó đã đi đâu?
...
Anh suy nghĩ như một con ngựa hoang mất khống chế.
Ở độ tuổi sức lực dồi dào thế này, anh đang bùng cháy vô cùng điên cuồng...
Anh cứ nhắm mắt lại là nghĩ đến Trì Nguyệt, đôi mắt lạnh lẽo, trong suốt, sạch sẽ như vầng trăng trong sa mạc, khuôn mặt mỉm cười như đang muốn hớp hồn anh.
Kiều Đông Dương không ngủ nổi, anh bực bội ngồi dậy, mặc áo rời khỏi lều vải.
Đến đêm, đồi cát thoáng ẩn thoáng hiện dưới ánh trăng, tối nay lặng gió, sa mạc yên ả như vũ trụ cuồn cuộn, mịt mù lại dịu dàng nhưng không thể nhìn rõ trong đêm tối.
Kiều Đông Dương gọi trợ lý Hầu đến, hỏi xin anh ta một điếu thuốc.
Anh đã từng hút thuốc khi đến tuổi nổi loạn, nhưng mấy năm trước quyết định thay đổi hình tượng, nói cai là cai.
Trợ lý Hầu nhiều lần lấy chuyện này ra làm ví dụ cho đám nghiện thuốc trong cuộc họp công ty, anh ta không ngừng khen ngợi phóng đại khả năng kiềm chế của anh Kiều. Anh ta nói, người có khả năng kiềm chế mạnh mẽ sẽ có sự nghiệp lẫy lừng.
Thế nhưng, vả mặt đến nhanh thật.
"Anh Kiều..."
Đôi mắt trợ lý Hầu vằn đỏ vì chưa tỉnh ngủ, mệt mỏi đưa cho anh điếu thuốc.
"Anh đã cai thuốc mấy năm rồi, bây giờ hút lại, tôi sợ anh không quản lý được bản thân..."
"Đưa đây." Kiều Đông Dương ngậm điếu thuốc lên môi, liếc nhìn anh ta.
Trợ lý Hầu đâu dám nhiều lời nữa: "Còn cần bật lửa sao?"
"Không thì sao? Tôi tự đánh lửa à?"
Trợ lý Hầu im lặng châm lửa cho anh, thấy anh hít một hơi thật sâu, dáng vẻ như đã giải tỏa cảm xúc nào đó, kỳ quái lắc đầu: "Xem ra anh đã chịu đựng quá lâu rồi. Thật ra cần gì phải ép buộc bản thân như thế? Muốn hút thì cứ hút thôi, chịu đựng đến mất ngủ thế này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe."
Kiều Đông Dương liếc anh ta, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, chậm rãi nhả một vòng khói lên trời.
"Hầu Tử, cậu có muốn phụ nữ không?"
"Hả?"
Trợ lý Hầu sợ hãi hít sâu một hơi.
Sau khi ngơ ngác mấy giây, anh ta nhìn Kiều Đông Dương đang mất hồn nhìn cồn cát dưới ánh trăng ở nơi xa, nói như hiểu lắm: "Dáng vẻ cồn cát rất xinh đẹp quyến rũ... Anh Kiều, tôi không muốn ăn đêm?!"
Anh ta mỉm cười rất bỉ ổi.
Kiều Đông Dương hận không thể bóp chết anh ta.
"Đầu dùng để trang trí à?"
Trợ lý Hầu cười ha ha: "Còn không phải muốn chọc anh vui vẻ sao."
Kiều Đông Dương hừ lạnh, nói tiếp: "Sao cậu vẫn chưa tìm một cô bạn gái để ổn định đi?"
"Đề tài này rất nặng nề." Trợ lý Hầu thở dài, đứng bên cạnh anh với tư thế giống hệt anh, tầm mắt cũng nhìn chằm chằm cồn cát có đường cong lả lướt ở nơi xa, giọng nói nhỏ hơn.
"Kể từ khi tôi bị ba của bạn gái cũ đuổi ra khỏi nhà thì đã không còn suy nghĩ đến điều này nữa."