Ba phút sau, Trì Nguyệt thở hổn hển, tìm được một người phụ trách họ Vương của tổ chương trình.
"Chào chị, chị Vương"
"Chị...Em muốn nhờ chị một chút." Cô tỏ ra lo lắng, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu nào doạ người ta giật mình.
"Cô bé, em làm sao thế?"
"Em... thuốc của em..." Trì Nguyệt thở không ra hơi, lời nói vừa vội vàng vừa hoảng hốt: "Thuốc của em ở trong vali của cô Vương... Vali của cô ấy có...có mật mã, em...không biết mật mã, em nhất định phải liên lạc với cô ấy ngay..."
"Điều này..." người phụ trách Vương nhìn cô, hơi do dự một lúc: "Tổ chương trình có quy định không thể liên lạc với thí sinh giữa chừng...Em có khoẻ ki, chị tìm bác sĩ cho em, hoặc là nhờ người đưa em đến bệnh viện nhé?"
Trì Nguyệt lắc đầu, đôi chân mềm nhũn ngồi bệt xuống mặt đất trong lều vải của cô ta, yếu ớt nói: "Không, không được, em nhất định phải dùng thuốc đặc trị... Chị Vương, em sắp không thở được nữa..."
"Nhanh..." Chỉ chưa đến ba giây, người phụ trách họ Vương nhanh chóng đưa ra quyết định.
Đâu có chuyện gì quan trọng bằng mạng người? Để thuận tiện cho việc quay chụp, nhân viên công tác của tổ chương trình đều mang theo thiết bị liên lạc không dây, chưa đầy hai phút sau người phụ trách họ Vương đã liên lạc được với nhân viên công tác trong tổ quay chụp đi theo Vương Tuyết Nha.
"Tìm cô Vương! Việc gấp, mạng người quan trọng!" Vì để nói rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề, người phụ trách họ Vương nhấn mạnh.
"Được rồi, chờ một lát!"
Không lâu sau Trì Nguyệt đã nghe được giọng nói của Vương Tuyết Nha.
"Alo! Nguyệt Quang Quang, cậu làm sao thế? Xảy ra chuyện gì?" Vương Tuyết Nha rất căng thẳng, gần như là gào lên.
Trì Nguyệt liếc nhìn người phụ trách họ Vương một cái rồi thở hổn hển, nói từng câu từng chữ: "Tiểu, Tiểu Ô Nha...Cậu...cậu về chưa?"
Vương Tuyết Nha: "Chưa, hình như mình bị lạc đường."
"Khụ!" Trì Nguyệt: "Khụ khụ khụ... Vậy mật mã... mật mã vali cậu là bao nhiêu? Thuốc của mình...Thuốc ở trong vaili cậu..."
"Thuốc..." Vương Tuyết Nha không nói gì vậy có lẽ đã ngây ngốc.
Trì Nguyệt lập tức nói câu tiếp theo: "Cậu là con sâu lơ mơ...."
"Không....Không phải đã quên mất chứ?" Vương Tuyết Nha quen biết Trì Nguyệt đã nhiều năm nên hiểu rõ mấy thủ đoạn nhỏ này.
Cô hơi khựng lại mấy giây rồi kịp phản ứng lại ngay: "Đúng vậy, càng nghĩ thì càng không nhớ ra. Nguyệt Quang Quang, bệnh của cậu lại tái phát rồi à?"
"Nhanh lên vậy nói cho mình biết mật mã..."
"Làm sao bây giờ? Mình không nhớ mật mã
Làm sao bây giờ?" Cô vội đến gần như bật khóc.
Nguyệt hơi thả lỏng bàn tay đang ôm ngực: "Xem lại...lịch sử trò chuyện. Lần trước cậu đã gửi cho mình. Mình đổi điện thoại. Không giữ lại..."
"Ừ. Đúng! Đúng! Điện thoại của mình. Vừa nãy nhân viên công tác nói vi phạm quy định nên đã tịch thu rồi vậy mình đi lễ về đã..."
"Ừ, mình ...chờ cậu..."
Không đến hai phút sau, Vương Tuyết Nha đã gửi một dãy mật mã đến.
Nguyệt thở vào, thở vào, ngẩn đầu nhìn người phụ trách họ Vương: "Cảm... Cảm ơn... Em quay về lấy thuốc...."
Người phụ trách họ Vương rất lo lắng cho cô: "Để chị đỡ em về."
Trì Nguyệt chống đất, chậm rãi đứng lên: "Không cần, không làm phiền chị...Em có thể..."
"Không hay rồi không hay rồi! Kiều đại nhân, xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Có việc gì?" Kiều Đông Dương không có biểu cảm gì, dường như tâm trạng không tốt.
Thiên Cẩu quét hình khuôn mặt của chủ nhân, dùng "đại não" của nó nhanh chóng đưa ra phân tích cảm xúc, đôi mắt sáng ngời chớp chớp: "Kiều Đại nhân, thuộc hạ con việc cần bấm bão!
Kiều Đông Dương: "Nói đi."
Thiên Cẩu:"Cô gái yêu quý của tôi bị bệnh! Làm sao bây giờ, tôi có cần đi cứu cô ấy không?"
Cô gái yêu quý của nó? Kiều Đông Dương nhìn nó với khuôn mặt "hiền từ", tay anh đập vào cánh cửa trên đầu của nó, sau đó mở đôi mắt của nó ra, ở đó có một màn hình LED HD, không chỉ thể hiện đôi mắt to ngập nước, mắt của Thiên Cẩu còn có thể sử dụng làm màn hình.
Lúc này trước mặt Kiều Đông Dương xuất hiện tình cảnh lúc Trì Nguyệt lừa người phụ trách họ Vương.
"Hỏng rồi! Hỏng rồi! Cô ấy bị bệnh rất nặng đó! Kiều đại nhân, có phải cô ấy sắp chết không?"
"Hỏng rồi! Kiều đại nhân, cô ấy sắp chết, cô ấy sắp chết!" Thiên Cẩu nói hết câu này đến câu khác bằng giọng nói máy móc.
Kiều Đông Dương nghe vậy, khóe môi dần nhếch lên: "Người máy đúng là không phải con người."
Thiên Cẩu: "Kiều đại nhân, có phải anh đang mắng chửi người ta hay không?"
"Mày không phải là người."
"Ò..."
Kiều Đông Dương nắm chặt đầu của Thiên Cẩu, nghiêm túc nhìn nó: "Không nhìn ra cô ta đang diễn kịch sao?"
Thiên Cẩu: "Kiều đại nhân, anh đừng đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ bị anh vặn rơi đầu mất."
Kiều Đông Dương hừ lạnh, lại kéo mạnh hơn: "Xem ra hệ thống phân biệt và xử lý cảm xúc khuôn mặt của mày cần được thăng cấp thêm nữa. Mày không nhận ra cô ta đang diễn kịch thật hả?"
Thiên Cẩu bị anh kéo đến mức bả vai run rẫy.
"Run lẩy bẩy! Sợ đến run lẩy bẩy!" Kiều Đông Dương buông nó ra: "Thiên Cẩu, với năng lực nhận biết này của mày, sao mày lại còn không biết xấu hổ nói mày là thú cưng AI của tao?"
Thiên Cẩu: "Bởi vì tôi không phải là con người. Kiều đại nhân! Người máy chúng tôi không biết lừa dối."
Kiều Đông Dương: "..."
Nói rất có lý.
Kiều Đông Dương nhìn chằm chằm màn hình LED ở trên mặt Thiên Cẩu, nở nụ cười như có như không: "Chương trình càng ngày càng hay rồi đây. Đúng là một đối thủ thú vị."
Thiên Cẩu không thể phân biệt chính xác cảm xúc trên khuôn mặt của người khác nhưng Kiều Đông Dương lại là ngoại lệ, bởi vì dù sao nó cũng là thú cưng AI dành riêng cho anh.
Ngay lập tức, Thiên Cẩu trở nên hưng phấn, ngây thơ giậm chân: "Được đó! Được đó! Kiều đại nhân lại muốn làm chuyện xấu. Kiều lại muốn làm chuyện xấu!"
Kiều Đông Dương: "..."