[PHẦN 1] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

"Sự kiện cung đấu" đẩy người đã ồn ào xôn xao, chắc chắn phải đưa ra lời giải thích.

Hơn nữa, đối với những chương trình tìm kiếm tài năng thực tế quy mô lớn như "Người Đi Dưới Trời Sao", ngoại trừ giám sat hiện trường, ít nhất còn có năm mươi camera đồng thời ghi hình. Thế nhưng trong số ống kính dày đặc như vậy lại không tìm được bất kì hình ảnh nào.

Điều này đúng là không thể tưởng tượng nổi.

"Hoặc là, Vương Tuyết Nha đã nói dối."

"Hoặc là, người kia đã luyện từ trước."

Trì Nguyệt và Thiệu Chi Hành đang phân tích tình hình.

Sau khi nghĩ một lúc, cô lại lắc đầu: "Tuy nhiên, từ lời Tiểu Ô Nha, đây là một công việc ngẫu nhiên, toàn bộ hoạt động của đối phương cũng là một thời điểm hoạt động nhất thời..."

Thiệu Chi Hành: "Nếu đúng như vậy thì sẽ rất khó để hiểu rõ tình hình. Nếu chỉ dựa vào những công cụ kỹ thuật phân tích đó sẽ không thể buộc tội ai, nhưng điều duy nhất mà chúng tôi có thể làm ... chỉ là tìm chương trình tổ chức mà thôi. Nhưng điều này không có lợi ích cho cô Vương."


Dù sao thì Vương Tuyết Nha vẫn phải tiếp tục dự thi. Bây giờ tổ chương trình đã nhượng bộ, bọn họ còn ép buộc nữa sẽ là quá đáng.

Trì Nguyệt gật đầu: "Trừ khi có tư liệu video, nếu không thật sự rất khó."

"Cô đợi một lát." Lúc này điện thoại của Thiệu Chi Hành vang lên, anh cười nhìn Trì Nguyệt, nghe máy nói vài câu, trên mặt lộ ra nụ cười: "Được, tôi gửi vị trí cho cậu. Được, được, được, chờ cậu đó."

"Sao thế?" Trì Nguyệt nhìn anh.

Thiệu Chi Hành đặt điện thoại xuống: "Xuất hiện bước ngoặt mới."

Trì Nguyệt: "Hả?"

Thiệu Chi Hành: "Tôi có một người đồng hương làm phim trong tổ chương trình Trời Sao. Tôi cũng từng hỏi rồi, hôm đó cậu ấy có mặt ở trường, tôi đã hẹn cậu ấy đi ăn cơm, lát nữa gặp mặt nói chuyện.

"Trì Nguyệt suy nghĩ:" ... Đồng hương? "


Quen biết nhiều năm như vậy, Thiệu Chi Hành đã biết vài điều về Trì Nguyệt.

Trì Nguyệt luôn đề phòng mọi người, dưới vẻ ngoài mạnh mẽ lại là một trái tim không có cảm giác an toàn.

"Yên tâm đi, mấy năm trước quen biết trong một hoạt động. Là một người khá tốt, đợi lát nữa cô sẽ biết. "Nói đến đây, Thiệu Chi Hành mỉm cười: "Tôi giới thiệu hai người với nhau. Sau này cũng coi như cô có người quen ở tổ chương trình, dù sao cũng có thể quan tâm đôi chút."

Trì Nguyệt trợn tròn mắt, trong vở kịch cung đấu này, dù chỉ có một tiểu thái giám hiểu rõ mọi chuyện cũng có thể chiếm thêm ưu thế.

Không phải quen biết một thợ quay phim trong tô chương trình cũng là chuyện tốt sao?

"Được. Vậy cảm ơn, anh Thiệu!" Cô nâng cốc: "Tôi sẽ nhớ kỹ còn nợ ân tình của anh."

"Ha ha! Đây là vinh dự của tôi!"


---

Trong nhà hàng Trung.

Các thí sinh vừa ăn cơm được một nửa, Kiêu Đông Dương đã đến.

Mấy người phụ trách tổ chương trình mỉm cười, mời anh đi vào, lại nhường vị trí chính giữa cho anh...

Thế nhưng Kiều Đông Dương lại không ngồi xuống chiếc ghế đã được kéo ra.

Bầu không khí ồn ào vui vẻ vừa rồi bị thái độ lạnh nhạt của anh quét sạch, lập tức trở nên lặng thinh.

"Tôi chỉ nói hai câu thôi."

Kiều Đông Dương nhìn tất cả mọi người.

"Việc xảy ra ở tổ chương trình đang kéo dài trên mạng. Chuyện này đã ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ đến Người Đi Dưới Trời Sao, đến công ty của chúng tôi và tất cả các cô nữa."

Dừng lại một lát, ánh mắt anh dần trở nên lạnh lùng, nhưng khóe môi lại đang nở nụ cười.

"Tôi chắc chắn trong số các cô có người biết chuyện, chỉ vì lý do nào đó mới không tiện nói ra, hoặc là không muốn nói ra. Bây giờ tôi cho mọi người thời gian một buổi tối để cân nhắc. Nếu sáng mai vẫn không có ai đứng ra, có lẽ tôi sẽ lựa chọn báo án, để cơ quan công an đến xử lý."
Trong nhà hàng yên tĩnh không một tiếng động, vô số ánh mắt đều nhìn về phía anh.

Dường như Kiều Đông Dương không nhìn thấy những ánh mắt mong chờ kia, anh gật đầu với mấy người phụ trách rồi sải bước đi ra ngoài.

Ở đó đang có rất nhiều người nhưng không một ai nói chuyện khiến tiếng bước chân rời đi của anh vô cùng nặng nề, mỗi bước như một lưỡi đao sắc bén cắm vào lòng mọi người.

"Đúng rồi..." Kiều Đông Dương đột nhiên ngoảnh lại, lạnh lùng nhìn tất cả: "Khoa học kỹ thuật Đông Dương vừa ra mắt máy nói dối, ngày mai sẽ được vận chuyển đến Cát Khâu."

Anh rời đi, để lại một chiếc máy phát hiện nói dối trong truyền thuyết..

Giữa tháng mười, buổi đêm ở Cát Khâu đã rất lạnh lẽo.

Lều vải bị cơn gió điên cuồng thổi vang lên lạch cạch, Vương Tuyết Nha che lỗ tai vùi đầu vào trong chăn.
"Bên ngoài có tiếng gì vậy! Sợ quá, cứ như có người đang gõ cửa vậy."

"Không phải giống như..." Trì Nguyệt chậm rãi đứng lên: "Đúng là có người đang gõ cửa."

Trì Nguyệt mở cửa lều vải, vừa nhìn một cái đã ngơ ngác.

Một người đàn ông đứng thẳng tắp trong cơn gió lạnh lẽo, trên cơ thể cao lớn của anh là chiếc áo khoác màu đen. Dáng vẻ phóng khoáng này hơi giống với vẻ đẹp trai và bá đạo của lão đại Bến Thượng Hải, có điều về mặt của anh lạnh lẽo cứng rắn, có vẻ như... đến gây chuyện?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi