Sao bọn họ lại xuất hiện ở đây? Không có người phụ trách tổ chương trình đi cùng, cũng không có nhiều người khí thế mạnh mẽ, họ cứ như hai người xem bình thường đến thăm đoàn ghi hình, có thể nói đã rất khiêm tốn. Thế nhưng dù họ không nói lời nào, chỉ đứng lẫn trong đám đông thì cũng rất khác biệt với người bình thường.
Trịnh Tây Nguyên lên tiếng trước: "Hôm nay ông chủ Kiều đến thị sát công việc, hai cô có biểu cảm gì vậy? Gặp quỷ à?"
"Chào anh Kiều." Vương Tuyết Nha ngoan ngoãn, thè lưỡi chào hỏi.
Thế nhưng cô chỉ nói với Kiều Đông Dương chứ không thèm để ý đến Trịnh Tây Nguyên.
Trì Nguyệt lơ đãng nhìn Kiều Đông Dương, mấp máy môi: "Anh Kiều, chào anh."
Kiều Đông Dương đút tay vào trong túi quần, lười biếng liếc cô: "Tôi không tốt lắm."
"Chơi chữ: "ni hao" vừa có nghĩa là xin chào, vừa có nghĩ là tốt.
Trì Nguyệt: "..." Liên quan quái gì đến cô?
Có phải là phân chim đâu.
Kiều Đông Dương: "Hình như câu chào hỏi của cô rất bất đắc dĩ nhỉ?"
Trì Nguyệt ngạc nhiên, sắp bị anh chọc tức: "Anh Kiều muốn tiêu chuẩn tiếp đón bảy sao, xin lỗi tôi không làm được. Dù sao tôi cũng không phải dựa vào anh để kiếm sống."
Ts cô là thích sĩ diện thì về nhà mà sĩ diện, đừng giả vờ trước mặt tôi!
Lại cãi nhau!
Vương Tuyết Nha kéo cô: "Nguyệt Quang Quang..."
Được! Cô sẽ cúi đầu vì Vương Tuyết Nha.
Trì Nguyệt cung kính nói: "Anh Kiều, chào anh, chào cả nhà anh."
Vương Tuyết Nha hơi xấu hổ, sợ hai người lại bắt đầu ồn ào. Đắc tội với Kiều Đông Dương thì không sao nhưng nếu để người ta phát hiện bọn họ làm vậy thì không ổn, biết đâu sau này sẽ bị người ta làm khoe.
"Anh Kiều, Nguyệt Quang Quang là người bướng bỉnh, nếu cô ấy làm anh không vui, tôi sẽ xin lỗi thay cô ấy."
"Cô không làm thay được." Kiều Đông Dương mím chặt môi, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Trì Nguyệt một giây: "Mối thù của tôi và cô ta, không phải xin lỗi là có thể giải quyết được!"
"Đúng vậy, đúng vậy, ít nhất ở cùng một lần mới được!" Trịnh Tây Nguyên khẽ nói, nói xong lại phát hiện không ai để ta đến anh ta, trên mặt Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương đều không có biểu cảm, Vương Tuyết Nha thì tỏ ra ghét bỏ, anh ta lúng túng sờ mũi, lại khẽ ho khan: "Một lần không được, có thể ở cùng hai lần!"
Kiều Đông Dương: "Cậu có thể cút!"
Trịnh Tây Nguyên: "Em đến vì công việc."
Kiều Đông Dương xụ mặt không nói gì nữa.
Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha trao đổi ánh mắt, đều nhìn sang Trịnh Tây Nguyên.
Anh ta có công việc gì chứ?
Đối mặt với sự dò hỏi của người đẹp, Trịnh Tây Nguyên không hề vội, thậm chí còn thừa nước đục thả câu: "Là một tin tức tốt, các cô đoán xem?"
Trì Nguyệt: "..."
Vương Tuyết Nha: "..."
Trịnh Tây Nguyên thấy Kiều Đông Dương đã mất kiên nhẫn bèn nghiêm túc nói: "Chúng tôi đang chuẩn bị ghi hình việc bắt được kẻ trộm cây vào đêm hôm đó để chiếu trong chương trình Trời Sao, trọng điểm là thể hiện ra sự dũng cảm cơ trí của thí sinh khi đối mặt với tình huống đột ngột, mang lại năng lượng tích cực cho xã hội. Đương nhiên, thí sinh tham gia lúc đó là cô Vương, vậy người được lợi cũng là cô Vương, chúng tôi sẽ tập trung vào việc xây dựng lăng xê hình tượng này của cô."
Anh ta đã rất quen thuộc với việc xây dựng và lăng xê.
Kiều Đông Dương nghe vậy lại nhíu mày: "Chú ý cách dùng từ!"
Trịnh Tây Nguyên: "Mọi người đều là người quen, cần gì phải quanh co lòng vòng chứ?"
"Đã là chuyện thật sự xảy ra, không cần phải xây dựng và lăng xê."
"Được, được, đúng là sự thật. Nhưng nếu không có ý kiến triển khai hoạt động này thì không thể trở thành điểm nóng được, thưa ông chủ!"
Thật ra quyết định này là do Kiều Đông Dương đề suất. Anh không làm giải trí nhưng có đầu óc kinh doanh hơn anh ta. Ý tưởng này cộng thêm hình thức vận hành của Trịnh Tây Nguyên, đúng là một liên minh mạnh mẽ...
Vốn dĩ chương trình "Người Đi Dưới Trời Sao" đã nổi tiếng rộng khắp nơi, hình tượng "người bị hại + người chính nghĩa" của Vương Tuyết Nha rất dễ nổi tiếng. Đương nhiên, bọn họ kể lại việc dũng cảm bắt kể trộm cây sẽ là một sự thúc đẩy cho chương trình. Những đều mang năng lượng tích cực thường dễ được công chúng chấp nhận hơn.
"Có thể nói đây là việc đôi bên đều có lợi." Trịnh Tây Nguyên nói đến đây thì dừng lại, ánh mắt đột ngột dừng lại trên khuôn mặt Trì Nguyệt.
"Không. Là ba bên cùng có lợi."
Trì Nguyệt phát hiện ra ánh mắt của anh ta liền nhìn sang đó.
Trịnh Tây Nguyên nở một nụ cười kỳ quái với cô: "Ngoại trừ hai điều tôi vừa nói, thật ra bà chủ Nguyệt mới là người được lợi nhất. Cô suy nghĩ xem, với tình trạng cuộc sống hiện nay ở Cát Khâu, việc kinh doanh của kẻ trộm cây đã phá hỏng hệ sinh thái. Một khi công chúng biết đến những việc này, chắc chắn sẽ mang lại lợi ích trực tiếp cho Cát Khâu, cho Nguyệt Lượng Ổ của cô. Đúng không?"
Xã hội này không thiếu người tốt bụng, chỉ là đôi khi sự tốt bụng bị che mất mà thôi.
Trì Nguyệt hiểu được ý của anh ta, cũng thừa anh ta nói có lý.
Có điều cô không hiểu, lúc Kiều Đông Dương lên kế hoạch chuyện này có tính cả "lợi ích thứ ba" này hay không.
"Cảm ơn." Cô nói.
"Không cần cảm ơn." Kiều Đông Dương tiếp lời: "Tôi không vì cô. Tôi là người làm ăn."
Người làm ăn coi trọng việc tối đa hoá lợi ích.
"Người Đi Dưới Trời Sao" càng nổi tiếng, anh càng kiếm được nhiều lợi nhuận.
Trì Nguyệt gật đầu, hừ một tiếng: "Tôi biết, vì vậy tôi không nói với anh. Cảm ơn anh Trịnh!"
Trịnh Tây Nguyên: "..."
Anh ta cảm thấy mình sắp khó giữ được mạng sống!
Thế nhưng Kiều Đông Dương cũng không nói gì, anh chỉ liếc nhìn Trì Nguyệt. Ánh mắt kia như một tảng đá sắc nhọn năng nề rơi xuống trái tim cô. Không quá đau đớn nhưng vẫn tra tấn người ta.