[PHẦN 1] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

Trì Nguyệt không trả lời, nhưng những gì Vương Tuyết Nha đang nói đúng là sự thật.

Trong tất cả phần ghi hình hôm nay, rõ ràng kẻ trộm cây chỉ là một kíp nổ, trọng tâm và điểm chú ý thật sự đều nằm ở hoàn cảnh sinh thái của Cát Khâu.

Trì Nguyệt cầm cốc giữ nhiệt đi ra bên ngoài, đứng ở đằng xa nhìn Vương Tuyết Nha đang ghi hình theo yêu cầu của đạo diễn.

"Nếu là cô thì sẽ tốt hơn." Kiều Đông Dương đã đi đến từ khi nào.

Anh đứng bên cạnh cô, khoanh hai tay lại,nhìn vào rừng cây nhỏ dưới bóng đêm, lời nói thơ dường như không phải đang nói với cô.

Khoé môi Trì Nguyệt hơi giật giật: "Cảm ơn!"

Kiều Đông Dương: "Vì sao không cãi lại?"

Trì Nguyệt: "Phản đối việc khen bản thân không phải đang tự vả mặt sao?"

Kiều Đông Dương hừ một tiếng, ánh mắt như có như không nhìn cô: "Nếu bây giờ cô thay đổi suy nghĩ thì vẫn còn kịp."


Trì Nguyệt ngẩn ngơ, chậm rãi quay sang nghiêm túc nhìn anh. Lâu thế rồi mà anh ta vẫn chưa từ bỏ sao?

Cô nở nụ cười: "Vì sao anh có lòng tin với tôi như vậy chứ? Với sự quan sát của tôi, trong nhóm thí sinh dự thi này còn có mấy hạt giống ưu tú."

"Nhưng bọn họ vẫn không bằng cô." Kiều Đông Dương nói rất chắc chắn.

"Anh dựa vào cái gì cho rằng như vậy? Anh không hề hiểu tôi..." Trì Nguyệt không biết nên tức hay nên cười, cảm thấy con người Kiều Đông Dương vừa khó chịu, vừa lý lẽ lại vừa cứng nhắc. Đã vậy rồi còn không chịu từ bỏ, rút cuộc là một người kiên trì, hay là cuộc sống an nhàn suиɠ sướиɠ đã nuôi dưỡng ra một người lập dị không đạt được mục đích thì không bỏ qua?

"Tôi tin vào mắt nhìn của mình." Kiều Đông Dương che giấu biểu cảm, trở nên rất nghiêm túc, giọng nói trầm thấp vì có gió đêm thổi qua, thậm chỉ còn xen lẫn sự cô đơn khó giải thích. "Nếu tôi không có năng lực cơ bản nhìn biết một người, thì đã bị người ta hại chết từ lâu rồi."


Lời nói này rất lạnh lùng, lúc nhìn vào ánh mắt cô lại hơi lạnh lẽo.

"Ồ!" Trì Nguyệt không thể tưởng tượng được Kiều Đông Dương được nâng niu từ bé lại có khả năng "bị người ta hại chết". Cô làm động tác ôm ngực rất khoa trương, lười biếng mỉm cười. "Cứ coi như năng lực của tôi mạnh hơn bọn họ thì sao chứ? Bọn họ có hứng thú với anh và kế hoạch của anh hơn tôi. Anh Kiều, chẳng lẽ anh không nhận ra đây mới là tố chất quan trọng nhất của thí sinh chuyên nghiệp hay sao? Một người đi làm việc có hứng thú chắc chắn sẽ dốc hết sức. Ngược lại, không khác gì con trâu kéo xe hỏng, cần gì phải vậy?"

Câu trả lời của cô cũng nằm trong dự đoán, Kiều Đông Dương nhướn mày.

"Ý của cô là, tôi là con trâu, cô là xe hỏng?"

Trì Nguyệt nhíu mày: "Anh Kiều không hiểu cách ví von sao?"


Kiều Đông Dương hừ cười: "Cô đừng so sánh chỉ số IQ của tôi và chỉ số IQ của cô, ví von thành con trâu và xe hỏng, điều này rất không khoa học, cô Trì."

Trì Nguyệt: "..."

Chỉ số IQ?

"Khi nào anh Kiều từ bỏ tật xấu tự yêu bản thân, chỉ số IQ sẽ cao hơn nhiều..."

Nói xong, cô không đợi Kiều Đông Dương cãi lại đã rời đi.

Tóc Vương Tuyết Nha bị vướng vào cành cây, đang luống cuống tay chân kéo tóc. Trì Nguyệt đang định đi qua giúp đỡ thì bỗng dừng lại.

Phạm Duy đang đứng gần Vương Tuyết Nha hơn Trì Nguyệt, lúc Trì Nguyệt bước tới, anh ta đã giúp đỡ Vương Tuyết Nha, giải cứu mái tóc của cô ta khỏi cành cây.

Tối nay ánh trăng rất đẹp, rất dễ sinh ra sự mờ ám.

Hai người cúi đầu nói điều gì đó, có tiếng cười khẽ truyền đến.

Trì Nguyệt thấy Vương Tuyết Nha ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười hạnh phúc lên, đột nhiên cảm thấy có lẽ bây giờ Tiểu Ô Nha cũng không cần cô...
Cô đứng nhìn từ xa, có sự nghiêm nghị của "Người trồng rau lo lắng rau cải trắng trên đất của mình có thể bị heo ủi hay không."

"Thằng nhóc này là do người họ Thiệu kia giới thiệu cho cô?" Chẳng biết Kiều Đông Dương đã đi đến từ lúc nào.

Anh đứng gần cô như thế, không sợ bị người ta bàn tán lung tung sao?

Trì Nguyệt hơi nhíu mày, đột nhiên cảm thấy mình hơi buồn cười.

Một người đàn ông như Kiều Đông Dương sao lại sợ hãi lời bàn tán của người khác chứ?

Cô chậm rãi ngoảnh lại nhìn anh, không quan tâm lắm hỏi lại: "Tổ chương trình có yêu cầu không cho thí sinh kết bạn sao?"

Kiều Đông Dương: "Không có."

Trì Nguyệt: "Vậy chẳng phải là được rồi sao. Anh Kiều đừng quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này."

"Việc riêng tư?" Kiều Đông Dương rất hứng thú nhìn cô: "Cô không muốn biết ai đẩy Vương Tuyết Nha, đúng không?"
Trái tim Trì Nguyệt nhảy lên thình thịch, cô như bị tảng đá đập trúng đầu, đầu óc lập tức mơ hồ.

Cô nhìn Vương Tuyết Nha đang nói chuyện với Phạm Duy, suy nghĩ một lúc mới quay sang nhìn Kiều Đông Dương: "Anh có manh mối rồi sao? Đúng không?"

Cô dùng giọng điệu khẳng định, không biết vì sao cô tin rằng loại người gian trá như Kiều Đông Dương chịu nghiêm túc điều tra, chắc chắn có thể điều tra ra được chuyện mờ ám xảy ra vào đêm hôm đó.

Đúng là như thế, Kiều Đông Dương không phủ nhận.

"Đúng thì sao?"

Trì Nguyệt thay đổi sắc mặt: "Vậy vì sao anh không nói sự thật cho mọi người biết?"

Trên mặt Kiều Đông Dương không có biểu cảm gì: "Sự thật có lợi gì cho tôi? Hả?"

Không cần biết ai là thủ phạm, việc vạch trần ra chỉ khiến tổ chương trình xấu hổ. Sự lên men của các sự kiện có năng lượng tiêu cực, không chỉ không có lợi ích mà biết đâu còn phải chịu sự tấn công của dư luận, tạo thành chiều hướng không tốt, thậm chí còn mang đến tổn thất không thể tính toán được.
Trì Nguyệt gật đầu: "Đúng. Đúng là không có lợi ích gì. Nhưng tại sao anh phải nói cho tôi biết? Nói cho tôi biết sẽ có lợi ích gì cho anh?"

Khoé môi Kiều Đông Dương dần nhếch lên, anh mỉm cười như một con cáo già gian xảo: "Đương nhiên là có lợi ích. Thấy dáng vẻ cô không ưa tôi nhưng lại không làm gì được tôi, tôi rất vui."

Trì Nguyệt cắn răng: "Kiều Đông Dương."

Người đàn ông này chắc chắn là khắc tinh của cô. Đã bao nhiêu năm rồi? Đã rất lâu rồi không có cảm giác bị người ta chọc đến mức tức giận đùng đùng.

"Rốt cuộc anh muốn thế nào mới bằng lòng vạch trần sự thật?"

"Ừm... Điều này sao.." Kiều Đông Dương nghiêm túc suy nghĩ: "Trừ khi cô đồng ý dự thi."

"Anh..." Trì Nguyệt không cãi lại được.

Kiều Đông Dương nhìn vẻ mặt tức giận của cô, dùng lý lẽ để thuyết phục: "Cô suy nghĩ thử xem. Nếu nói cho cô biết thì chắc chắn tôi phải tổn thất một thí sinh ưu tú. Có phải cô nên bù đắp tổn thất hay không? Cô Trì, tôi là một người kinh doanh, không làm việc mua bán lỗ vốn."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi