[PHẦN 1] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

Ánh đèn mờ tối như phủ một tấm màn che bí ẩn lên khoảng không gian này, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau trong bầu không khí lạnh băng.

Trì Nguyệt bị Kiều Đông Dương nắm tay, cả người nằm sấp ở trên người anh, khoảng cảnh của hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Cô không hề nhúc nhích, trong đầu đang cố gắng tìm kiếm cảm xúc bài xích, chán ghét, căm hận quen thuộc kia.

Nhưng không có, không có gì hết, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, lý trí nói cho cô biết cô không hề chán ghét, cũng như đêm đó cô sờ mặt anh, sờ đầu anh ở trong rừng cây nhỏ vậy...

Cứ tiếp tục như vậy sẽ dần đánh mất bản năng...

Đùn vậy, Trì Nguyệt cho rằng bản năng của cô sẽ thấy chán ghét, rất chán ghét, sẽ có phản ứng nôn nữa... thế nhưng lại không có, tất cả đều không xảy ra dù bọn họ đang gần nhau đến thế.


"Cô nhìn đủ chưa?"

Kiều Đông Dương là một người đàn ông bình thường, một người phụ nữ mềm mại nằm ở trên người anh, lại nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ thế này, sao anh lại không có cảm giác được chứ?

Dù ánh mắt này của có lạnh lẽo như thời tiết bên ngoài căn phòng.

"Kiều Đông Dương."

Trì Nguyệt tiến sát lại gần anh.

"Hình như anh hơi khác biệt."

Lần trước cô cũng nói một câu giống như vậy thì phải?

Trong đầu Kiều Đông Dương phát ra âm thanh cảnh bão. Người phụ nữ này có vấn đề sao? Vì sao cô nói anh khác biệt? Sự khác biệt mà cô đang nhắc đến là gì?

"Tôi có thể chạm vào anh không?" Trì Nguyệt đột nhiên hỏi.

Cô cúi thấp đầu, hơi thở thơm ngát đột nhiên trở nên rõ ràng khiến Kiều Đông Dương không thể thở nổi, anh chỉ có thể ngơ ngác nhìn người phụ nữ thần kỳ này.


Cô dám nói câu đó với một người đàn ông bình thường trong hoàn cảnh như vậy... Không phải điên thì cũng là bị đần.

Hiển nhiên, Trì Nguyệt không điên cũng không đần, cô nhìn anh bằng ánh mắt không hệ dao động, trên mặt chỉ có sự nghi ngờ, dường như đang tự hỏi - con lợn này bao tiền một cân, có thể sờ thịt một chút không?

Kiều Đông Dương không cho phép bản thân biến thành thịt lợn. Ít nhất không thể là thịt lợn giá rẻ như thế.

"Cứ sàm sỡ thế này không tốt đâu, cô Trì."

"Nếu anh muốn ngồi dậy đã ngồi dậy từ lâu rồi, anh Kiều."

"Coi đè lên người tôi làm tôi không dậy nổi."

"Tôi không có sức lực để ngăn cản anh. Đừng có lừa mình dối người nữa, anh cũng đang hưởng thụ."

"... Tôi tưởng cô mê muội, đang suy nghĩ xem có nên cứu cô hay không?"

Kiều Đông Dương đã dùng từ "mê muội" này không hề đúng lúc.


Trì Nguyệt nghe vậy, lại cảm thấy rất phù hợp với tình trạng hiện tại của cô. Cảm giác mê muội sợ hãi, quỷ quái, không chịu khống chế này đang kiểm soát trái tim cô."

Vì sao Kiều Đông Dương lại khác với những người đàn ông khác?

Lần đầu tiên gặp mặt, khi bị anh túm lấy cổ tay cô còn thấy sợ hãi hoảng hốt như bị rắn cắn. Nhưng hết lần này đến lần khác... lúc này anh cầm tay cô, cô đè trên người anh, bọn họ đều nằm ở trên giường, vậy mà không hề có cảm giác hoảng sợ, thậm chí còn không có phản ứng bài xích, lúc này từng tế bào sợ hãi đã từng dày vò cô đều yên lặng như chưa từng tồn tại.

Cô muốn biết nơi này có điều bí ẩn gì... Điều bí ẩn khiến Kiều Đông Dương khác với những người khác. Là vẻ ngoài, là mùi hương, là cảm giác, là mặt tâm lý hay là hiệu ứng của từ trường?
"Kiều Đông Dương, có được không?"

Cô khẽ hỏi anh, giọng nói trong giọng yếu ớt vô cùng mềm mại dịu dàng lại có vẻ trêu trọc.

"Tôi dám nói là không có bất kỳ người đàn ông nào nỡ từ chối..." Kiều Đông Dương nhẹ nhàng cong khoé môi, nói ra những lời khiến sau này anh sẽ vô cùng hối hận chỉ muốn tìm đường chết: "Nhưng tôi có thể giống với người khác sao? Cô Trì, tuy cô rất hấp dẫn nhưng tôi... Ha ha!" Không thể làm một miếng thịt heo giá rẻ.

Trì Nguyệt không đợi anh nói xong đã cúi người đến gần anh.

Kiều Đông Dương khẽ nhíu k, người phụ nữ này đang muốn cưỡng hôn sao? Anh híp mắt lại, cơ thể cứng đờ, đầu óc hỗn loạn... Anh rất muốn niệm mấy câu kinh gì đó, điều chỉnh lại cảm xúc và thổi nguội dòng máu đang bùng cháy.

Nhưng lại không hề có tác dụng. Cô sẽ không bỏ qua cho anh, cô đè anh lại để có thể đến gần hơn. Đôi môi no đủ như chôn giấu khát vọng rất lâu đã sắp chạm vào đôi môi anh...
Hơi thở của Kiều Đông Dương gấp gáp, không thể nào khống chế được, bàn tay đang nắm lấy tay cô càng siết chặt hơn...

Thế nhưng ánh mắt Trì Nguyệt lại khẽ liếc lên trên, cô không hôn anh mà chỉ nhẹ nhàng ngửi khuôn mặt anh.

Ngửi anh? Không sai, cô thật sự đang ngửi anh.

Kiều Đông Dương không dám tin vào mắt mình.

Cô không muốn thân mật với anh mà chỉ mà chỉ như một con dã thú nhỏ chuẩn bị cắn nuốt con mồi. Bởi vì không yên tâm hưởng thụ con mồi một cách an toàn, cô không nương tay xoa bóp chà đạp anh, lật mí mắt anh lên, véo lỗ tai anh, xoa nát cái mũi của anh, bóp mặt anh, tiến hành một cuộc kiểm tra xen lẫn sự thăm dò.

Kiều Đông Dương rất tức giận, nhưng bàn tay mềm mại kia, hơi thở ấm áp kia lại như một cơn gió làm tan chảy tâm trí tâm trí, xâm nhập vào ngũ tạng khiến da đầu anh tê dại.
"Trì Nguyệt."

Anh nắm chặt tay cô, hơi thở căng thẳng.

"Phiền cô nói cho tôi biết, cô đang làm gì hả?"

Trì Nguyệt: "Tôi đã nói rồi."

Đệt! Kiều Đông Dương đột nhiên muốn bùng nổ: "Cô đang kiểm tra xem tôi có độc hay không trước khi cô định ăn tôi sao?"

Trì Nguyệt lạnh lùng nói: "Đúng."

Kiều Đông Dương: "..."

Trì Nguyệt nói thêm: "Anh thật sự có độc!"

Kiều Đông Dương như nghe được một câu chuyện cười hoang đường. Anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trì Nguyệt, không biết nên khóc hay nên cười. Cô gái này đúng là một kẻ khác người, là một đứa còn thần kinh hơn cả anh ta, không, so với chị cô còn thần kinh hơn. Chị của cô vừa nhìn sẽ biết ngay là một người bị bệnh thần kinh, còn trong người cô thì có một tên bệnh thần kinh đang sống.

Kiều Đông Dương tức giận đến nghiến răng, kéo cô về phía mình.
"Thử xong là biết có độc hay không."

Anh giữ chặt sau gáy cô, đôi môi mỏng đến gần.

Trì Nguyệt thay đổi sắc mặt nhưng không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn Kiều Đông Dương như thế, dường như đang chờ được nhấm nháp anh.

Kiều Đông Dương sắp phát điên rồi, anh không hôn nổi nữa. Nếu không anh sẽ cảm thấy mình không phải là một con mồi mà là một miếng thịt heo, được đưa đến cho cô như một vật hiến tế, lễ phép mời nữ vương nếm thử.

Chẳng những không hề có sự chủ động và tính chinh phục mà còn xen lẫn ... sự yếu đuối đến đáng thương.

"Trì Nguyệt, cô có phải là phụ nữ không?" Kiều Đông Dương tức giận thở hổn hển như trâu, nghiến răng hỏi: "Cô không biết phản kháng sao? Không biết chống cự sao? Không biết vung tay tát sao?"

"Tại sao phải phản kháng, phải chống cự, phải tát?" Trì Nguyệt hỏi lại: "Anh muốn ăn đòn à?"
Kiều Đông Dương: "..."

Anh nhìn chằm chằm Trì Nguyệt với vẻ mặt phức tạp: "Vừa nãy tôi chuẩn bị hôn cô, sàm sỡ cô."

"Ồ." Trì Nguyệt vẫn rất bình tĩnh: "Tôi biết."

"Tôi..." Kiều Đông Dương nên nói gì đây, anh bị chọc tức đến chập mạch rồi.

"Tôi không có cảm giác gì, thậm chí còn hơi buồn cười." Trì Nguyệt cướp lời trước khi anh nổi giận, chậm rãi khẽ hừ một tiếng, lại lạnh lùng cao ngạo nhìn anh: "Tuy đây là chuyện mà anh muốn cũng không được, tôi cũng không nên phối hợp, nhưng nếu có thể để tôi suy nghĩ rõ ràng... Ừ, không sao cả, coi như giúp anh đạt được mục đích đi."

"Cái gì?" Kiều Đông Dương suýt bùng nổ.

Anh muốn mà không được? Cô giúp anh đạt được mục đích?

"Này, cô Trì, có phải cô có hiểu lầm gì đó với thể lực tổng hợp của hai phe địch ta không?"
Trì Nguyệt nhẹ nhàng cười một tiếng, nụ cười này như rặng cây tùng chợt bừng lên sức sống mới, như giận, lại càng giống như đang buồn phiền.

"Tôi không thể hiểu lầm gì cả. Anh Kiều, anh có hứng thú với tôi."

"Đó là sự tò mò, sự khám phá về mặt tâm lý. Tôi là một người thích tìm kiếm bí mật và khám phá những điều chưa biết. Cô là một điều bí ẩn với tôi. Đây căn bản không phải là việc trên mặt sinh lý."

"Tôi hiểu." Trì Nguyệt chậm rãi liếc mắt xuống dưới: "Nhưng sự khám phá trên mặt sinh lý lại có vẻ nóng nảy hơn, nhanh chóng hơn tâm lý của anh."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi