[PHẦN 1] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

Trong phòng bệnh, sau khi giày vò cả một đêm, cuối cùng Vương Tuyết Nha cũng đã tỉnh lại. Trì Nguyệt ngồi gọt táo bênh cạnh cô, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa dịu dàng.

Đôi mắt Vương Tuyết Nha sưng đỏ như vừa khóc, giọng nói cũng khàn đặc, lúc nói chuyện không còn nhẹ nhàng mà lại nặng trĩu: "Nguyệt Quan Quang, mình tưởng không được gặp lại cậu nữa. Cũng may mình quen biết cậu, nếu cậu không nhắc đến những cách tự cứu với mình, có lẽ mình sẽ không sống đến bây giờ."

Tình huống của cô tốt hơn Lâm Phán không phải vì thể chất đặc biệt, mà vì Trì Nguyệt đã bổ sung đủ kiến thức tự cứu trong sa mạc cho cô.

Phải đề phòng mất nước như thế nào, phải giữ thể lực thế nào, phải lợi dụng tất cả cơ hội để cầu cứu thế nào... Không có gì là trùng hợp, cũng không có gì là đặc biệt, cô chỉ lợi dụng kiến thức mà Trì Nguyệt đã dạy cho cô mà thôi.


"Thế nhưng, trận bão cát đó còn đáng sợ hơn những gì cậu nói cho mình biết."

"Bởi vì đó là hiện thực, không phải tưởng tượng."

Nếu không tự trải qua sự sợ hãi, tuyệt vọng kia thì thật sự không thể hiểu được.

Trì Nguyệt đưa quả tái đã gọt xong cho Vương Tuyết Nha, lại lo lắng hỏi cô: Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?"

"Mình rất ổn." Vương Tuyết Nha yên lặng cắn một miếng táo.

"Vậy cậu có thể kể rõ tình hình chưa?" Trì Nguyệt giận dữ, dáng vẻ dịu dàng quan tâm bạn thân vừa rồi đã biến mất sạch, đổi sang vẻ nghiêm khắc: "Vì sao không tránh nguy hiểm theo yêu cầu của tổ chương trình?"

Hành động cắn táo của Vương Tuyết Nha cứng đờ.

Sau khi tỉnh lại, vì để làm rõ chuyện này, cảnh sát và người phụ trách tổ chương trình đều tự đến gặp cô tìm hiểu tình hình. Họ hỏi vì sao cô và Lâm Phán đều xuất hiện ở đó, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì khi bão cát đến?


Nhưng Trì Nguyệt cẫn không hỏi, không hỏi điều gì hể, khuôn mặt lạnh lùng doạ Vương Tuyết Nha giật mình. Cô nhìn Trì Nguyệt một lúc lâu mới chậm rãi buông quả táo xuống.

"Là lỗi của mình."

"Lỗi của cậu sao?."

"Lâm Phán là vì cứu mình."

Câu trả lời này hơi bất ngờ.

Trì Nguyệt bình tĩnh nhìn cô: "Cậu nói rõ hơn đi."

Vương Tuyết Nha thấy rất xấu hổ vì chuyện này, đầu cúi gằm xuống.

"Tối qua bọn mình đã diễn thử bão cát một làn, nhưng như cậu nói, mình chưa gặp bão cát thật sự, vẫn quá tự tin... Hoặc phải nói là, trong lòng còn có suy nghĩ sẽ gặp may."

Trì Nguyệt: "Đây không phải là lý do."

Trong lòng có có suy nghĩ sẽ gặp may thì có thể đối đầu với thiên nhiên sao? Vương Tuyết Nha là một cô gái ngoan ngoãn, cô sẽ không làm điều này mà không có lý do.

"Mình..."

Đối mặt với đôi mắt hiểu rõ của Trì Nguyệt , khuôn mặt của Vương Tuyết Nha trắng bệch, hơi mất tự nhiên: "Lúc bão cát ập đến, vốn dĩ mình chuẩn bị đến chỗ tránh nạn tạm thời. Nhưng lúc mình quay người thì đột nhiên thấy một cái ống kính..."


"Ống kính?" Trì Nguyệt không hiểu lắm.

"Ống kính camera." Vương Tuyết Nha cắn môi dưới, dứt khoát kể lại toàn bộ câu chuyện: "Đó là của Phạm Duy."

Muốn làm tốt công việc của mình, trước tiên phải có thiết bị thật tốt. Có một vài nhiếp ảnh gia gần như cố chấp với việc theo đuổi thiết bị chụp ảnh, Phạm Duy không phải ngoại lệ.

Thế nhưng hầu hết các thiết bị máy ảnh cao cấp đều rất đắt tiền, người bình thường không thể mua nổi, chỉ có thể chảy nước miếng nhìn người khác sử dụng. Phạm Duy là một người đam mê chụp ảnh đến say mê theo đuổi sự hoàn mỹ. Nhưng gia đình anh ta không giàu có, anh ta từng nói nói Vương Tuyết Nha, cái ống kính tốn mười mấy vạn mà anh ta luôn mang theo bên người... có thể nói là phải đập nồi bán sắt mới mua được.

Những bức ảnh mà anh ta chụp Vương Tuyết Nha đều sử dụng ống kính đó.
Khi Vương Tuyết Nha thấy ống kia bị cát bụi cuốn đi thì vô thức muốn nhặt cho Phạm Duy, có điều cô đã đánh giá cao bản thân, ống kính bị cơn gió càng thổi càng xa, cô bị lạc trong bão cát, hoàn toàn không phân biệt được phương hướng...

"Lúc đầu mình cũng không biết Lâm Phán đang đi theo sau, gió quá lớn, mình không nghe thấy tiếng gọi của cô ta. Nguyệt Quang Quang, mình không lừa cậu đâu, lúc ấy ống kính kia chỉ cách mình mấy bước mà thôi, mình không ngờ khoảng cách mấy bước lại biến thành như vậy... Xin lỗi, mình không nên giải thích, đây đúng là lỗi của mình... Lâm Phán vì chạy đến cứu mình mới bị cuốn vào trong bão cát với mình rồi bị lạc đường. Còn Viên Lan Hinh... mình cũng không thấy cô ta."

Nói đến đây, Vương Tuyết Nha túm chặt chăn.

"Mình thật sự rất sợ bọn họ sẽ xảy ra chuyện. Nguyệt Quang Quang, có phải mình ngu lắm không?"
"Không phải ngu, là..."

Tốt bụng? Ngây thơ? Là cô không đủ hiểu biết với xã hội và môi trường, khi một bông hoa đã sống trong nhà kính từ nhỏ phải đối mặt với gió táo mưa sa của thiên nhiên thì sẽ không nhận thức được nguy hiểm.

Trong chuyện này, Trì Nguyệt không thể tự thuyết phục bản thân mình rằng Vương Tuyết Nha hoàn toàn không có lỗi.

"Tiểu Ô Nha, cậu không hề biết tự chăm sóc bản thân." Trì Nguyệt cho rằng đây là sai lầm lớn nhất của coi: "không còn ống kính thì có thể mua lại, nếu người không còn thì phải làm sao bây giờ?"

"Không mua được." Đôi mắt của Vương Tuyết Nha lại càng đỏ hơn, hàng lông mày nhíu chặt lại: "Ống kính đó do mẹ của Phạm Duy mua cho anh ấy trước khi qua đời, có ý nghĩa đặc biệt. Chỉ tiếc là mình đã liều cả mạng sống, cuối cùng chỉ nhặt được một mặt kính vỡ nát..."
Trì Nguyệt trợn mắt nhìn, người đập nồi bán sắt mua ống kính kia là mẹ của Phạm Duy.

Vào lúc quan trọng, mặt kính mà Vương Tuyết Nha nhặt được cũng cứu mạng bọn họ, nếu không có mặt kính nhỏ xíu kia phản quang, nếu bọn họ không tìm thấy được Vương Tuyết Nha và Lâm Phán đúng lúc thì khó mà đoán được hậu quả... Đúng là phúc hoạ đi đôi.

Trì Nguyệt nhận lấy quả táo trong tay cô, rót một cốc nước đưa sang cho cô: "Cậu yêu anh ta rồi à?"

Vương Tuyết Nha ngẩn người, hai gò má ửng hồng, không dám nhìn thẳng vào mắt Trì Nguyệt, lúc trả lời cũng rất cẩn thận: "... Mình không biết đây có phải là yêu không, nhưng nghe câu chuyện của anh ấy, trong lòng mình rất khó chịu. Lúc nhìn thấy ống kính, phản ứng bản năng của mình là phải nhặt về cho anh ấy, dù sao cũng chỉ có mấy bước, mình chỉ tiện tay làm sẽ có thể cứu anh ấy ra khỏi muôn vàn khó khăn và đau lòng..."
"Tình mẹ con ngập tràn, đây là cảm thông chứ không phải tình yêu." Trì Nguyệt định nghĩa giúp cô.

"Không phải, lúc mình ở cạnh Phạm Duy cũng thấy rất vui vẻ, anh ấy chụp mình rất đẹp..."

Trì Nguyệt hừ lạnh: "Có nghĩa là thật sự đã yêu rồi sao?"

Vương Tuyết Nha há to miệng, trong chốc lát không thể cãi lại được, lại không muốn lập tức khẳng định, bởi vì lúc nãy cô không phân biệt được cảm xúc của mình, hơn nữa giải thích những điều này cũng không có ích gì.

"Dù nói thế nào thì chuyện này cũng là trách nhiệm của mình, mình đã nói với cảnh sát và tổ chương trình, nếu cần phải có người chịu trách nhiệm, mình sẽ cố hết sức phối hợp." Cô ngẩng đầu nhìn Trì Nguyệt, trong mắt đong đầy nước mắt, nhưng vẫn cố nhịn không rơi nước mắt: "Nguyệt Quang Quang, mình muốn bỏ thi đấu..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi