"Vương Tuyết Nha rút ra khỏi Người Đi Dưới Trời Sao... Thật xin lỗi, đây chỉ là hình phạt nhẹ nhất. Nên cởi sạch quần áo cái loại kỹ nữ vì tình yêu hôi thối mà hại mình hại người vào trong sa mạc, cắt nước cắt lương thực, phơi dưới ánh mặt trời gay gắt bảy bảy bốn mươi chín ngày, mang về mà làm khô!"
"Muốn chết thì tự tìm một chỗ không người mà chết. Vì sao lại liên luỵ đến người khác?"
"Lâm Phán đáng thương, Viên Lan Hinh đáng thương lại bị con khốn này hại chết! Nhất là Viên Lan Hinh, sau này phải sống tiếp thế nào đây? Khóc tức tưởi!"
"Cho phép tôi nói thẳng, ai bảo bọn họ thánh mẫu chứ? Bản thân cũng có trách nhiệm, đáng đời!"
"Lầu trên đi chết đi, cảm ơn."
"Tôi mặc kệ ai đúng ai sai, tóm lại Vương Tuyết Nha phải cút ra khỏi Người Đi Dưới Trời Sao là được!"
"Con sâu làm rầu nồi canh, mặc dù Người Đi Dưới Trời Sao không có ngôi sao nổi tiếng nhưng chương trình thực tế này thú vị hơn ngôi sao nhiều. Vốn dĩ tôi muốn tới tận nơi ủng hộ idol của tôi, nhưng với tình hình hiện tại, nếu Vương Tuyết Nha còn trong tổ thì tôi chắc chắn sẽ buồn nôn chết! Phải làm thế nào đây? Có nên đến thăm hay không? Online chờ, rất gấp!"
"Lầu trên gõ quá nhiều chữ, tôi chỉ muốn hỏi một câu, idol của cô là ai vậy, lại có sức hấp dẫn đến thế, lại có uy lực đến mức có thể bỏ qua cho cái loại không não như Vương Tuyết Nha?"
"Lầu trên, là Kiều Đông Dương, cảm ơn!"
"CMN! Chúng ta cùng một idol này. Đến đi, hành động đi, vì idol của chúng ta, nhất định phải khiến Vương Tuyết Nha cút ra khỏi chương trình!"
Sự lên án và ý kiến trên mạng như thuỷ triều.
Trì Nguyệt thấy trận chiến này thì cũng sợ hãi run rẩy, còn khủng bố hơn lúc cô bị công kích trên mạng rất nhiều.
Thứ nhất vì Vương Tuyết Nha khác cô, cô dạ dày không có trái tim thủy tinh, từ nhỏ đến lớn Vương Tuyết Nha chưa từng chịu uất ức sao thì sao có thể chịu được? Thứ hai là không thể đánh đồng tính công kích của sự lên án toàn dân với bạo lực mạng trên website trường.
Anh hùng bàn phím không đáng sợ, lời mắng chửi có ác độc hơn rồi cũng sẽ lắng xuống. Điều đáng sợ là phải làm thế nào giúp Vương Tuyết Nha chữa lành trái tim đã sụp đổ bởi đả kích này?
"Người Đi Dưới Trời Sao" còn chưa được phát sóng đã nổi tiếng, mấy thí sinh hạt giống đều có được một lượng lớn fan hâm mộ, có fanclub, có nền tảng nổi tiếng khá cao, mỗi hành động của bọn họ đều ảnh hưởng đến trái tim của hàng nghìn fan hâm mộ.
Các đề tài nóng liên quan đến ba người Lâm Phán, Viên Lan Hinh và Vương Tuyết Nha liên tục bị đưa lên hotsearch.
Không ai nghi ngờ người bị hại, lời tuyên bố của Viên Lan Hinh đã đóng đinh Vương Tuyết Nha lên cây cột sự sỉ nhục đạo đức.
"Mình nổi tiếng rồi!" Đôi mắt Vương Tuyết Nha sưng đỏ vì khóc, đau lòng đến mức không còn nước mắt để khóc nữa, cô hít mũi, giọng mũi rất nặng: "Nguyệt Quan Quang, người phạm lỗi không đáng nhận được sự tha thứ sao?
Trì Nguyệt vừa nghe vậy, lập tức đứng lên rót một cốc nước nóng: "Ai rồi cũng sẽ phạm lỗi."
Vương Tuyết Nha lắc đầu, nhìn chằm chằm Trì Nguyệt: "Có phải mình giống lời bọn họ đã nói, tuỳ hứng, không não, thiểu năng trí tuệ..."
"Dĩ nhiên không phải. Nếu cậu là người không có não lại còn thiểu năng trí tuệ, tại sao lại có người đẩy cậu chứ? Tiểu Ô Nha, cây có mọc thành rừng vẫn bị gió thổi bật rễ... Có người đối đầu với cậu đã đủ chứng minh sự ưu tú của cậu. Vấn đề duy nhất của cậu là quá ngây thơ và tốt bụng. Vì vậy có đôi khi phải chịu thiệt thòi, bị vấp ngã, cũng không phải chuyện xấu."
"Nguyệt Quang Quang..." Vương Tuyết Nha biết cô đang an ủi mình thì thở dài: "Cậu không coi thường mình sao?"
"Không hề"
Vương Tuyết Nha rơi nước mắt ngẩng đầu lên, khoé môi giật giật, cô muốn mỉm cười nhưng vẻ mặt còn tệ hơn lúc khóc.
Trì Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Ngoại trừ mình, mình không cho phép bất kỳ ai mắng cậu"
Vương Tuyết Nha: "..."
Cô lại mím môi ủ rũ: "Đám anh hùng bàn phím này nhiều như châu chấu vậy, cậu không mắng lại..."
Châu chấu? Hay đâu ra lắm châu chấu vậy chứ?
Trì Nguyệt: "Sẽ có cách thôi, chỉ cần người còn sống, cách giải quyết còn nhiều hơn khó khăn."
Trì Nguyệt im lặng một lúc, lại nhăn mặt với cô.
"Nước mắt có thể cứu trợ thiên tai."
Vương Tuyết Nha bật cười một tiếng, cười xong lại im lặng một lúc mới hỏi Trì Nguyệt.
"Nếu mình chuẩn bị bỏ thi đấu thì sao? Cậu sẽ coi thường mình sao?"
Trì Nguyệt ngẩn ngơ, một lúc lâu sau cô mới khẽ gật đầu trong ánh mắt mong chờ của Vương Tuyết Nha.
Cô biết Vương Tuyết Nha muốn một đáp án, một người tin tưởng, một người ủng hộ, cô lại không thể làm được.
Vương Tuyết Nha khóc nức nở: "Nguyệt Quang Quang..."
Trì Nguyệt vỗ lưng cô, giọng điệu bình tĩnh: "Tắt mạng rồi đi ngủ đi. Cậu ki cần làm gì hết, cũng không cần nghĩ gì hết, hiểu không?"
Ba ngày nay Vương Tuyết Nha không huấn luyện, không quay về tổ chương trình mà chỉ ở trong bệnh viện Cát Khâu, dù bác sĩ nói không cần thiết, cứ quay về quan sát là được, nhưng Trì Nguyệt rất kiên trì.
Thứ cần chữa trị là tâm lý không phải cơ thể, hơn nữa bây giờ Vương Tuyết Nha cần thân phận bệnh nhân.
Trì Nguyệt rời khỏi bệnh viện, gọi một chiếc xe đến thẳng tổ chương trình.
Người tiếp đón Trì Nguyệt là người phụ trách Thẩm Á Lệ, cô ta là người vừa đến nhậm chức, tiếp nhận chức vụ của chị Vương.
Sau khi tổ chương trình Trời Sao xảy ra sự cố, chị Vương đã trở thành kẻ chịu tội thay đứng ra chịu trách nhiệm, hiện tại đang bị điều tra, có lẽ khả năng quay lại là rất nhỏ.
Thẩm Á Lệ khoảng 30 tuổi, vừa nhậm chức ba ngày đã nhận được rất nhiều lời phàn nàn của mọi người bởi phong cách làm việc già dặn tàn nhẫn.
Trì Nguyệt đợi ở cửa văn phòng cô ta tròn mười phút, cuối cùng đã có cơ hội đứng trước mặt người phụ trách.
"Chào cô, tội là Trì Nguyệt, là trợ lý của xô Vương Tuyết Nha. Hôm nay tôi đến tìm người phụ trách Thẩm là muốn tiến hành trao đổi về việc dự thi của cô Vương Tuyết Nha."
Lời tự giới thiệu của xô không nhận được sự hoà nhã của Thẩm Á Lệ.
"Cô có giấy uỷ quyền không?"
"Không có." Trì Nguyệt trả lời.
"Vậy cô dựa vào điều gì để đại diện cô Vương đến trao đổi với tôi?"
Trì Nguyệt: "Cô cần video uỷ quyền không?"
Thẩm Á Lệ: "Cần."
Hai người nhìn nhau ba giây, Trì Nguyệt gật đầu, cô gọi điện thoại cho Vương Tuyết Nha để cô ấy quay video theo yêu cầu của Thẩm Á Lệ.
Nội dung đại khái là lời nói của Trì Nguyệt hoàn toàn có thể đại diện cho ý của cô, bản thân Vương Tuyết Nha sẽ tự chịu trách nhiệm liên quan.
Nhận được video uỷ quyền của Vương Tuyết Nha, trong mắt Thẩm Á Lệ thoáng qua vẻ ngạc nhiên rồi lại bình tĩnh rất nhanh.
"Xem ra cô không phải là một trợ lý đơn giản."