[PHẦN 1] TỎA SÁNG CHO CHÀNG

Bất quá những ngày khiến Tiết Thần vừa thống khổ lẫn vui sướng cũng không kéo dài bao lâu, Tiết Thần thật sự được "như nguyện" -- kinh thành phái người tới đưa tin, báo là cáo mệnh của Tiết Thần đã được phê chuẩn, vào trung thu ngày mười lăm tháng tám sẽ chính thức ban bố, Lão thái quân bảo phu thê bọn họ nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc quay về.

Mãi đến khi Tiết Thần ngồi trong xe ngựa trên đường hồi phủ mà đầu óc vẫn còn bị bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc, quay đầu nhìn Lâu Khánh Vân đang dựa vào gối mềm chợp mắt, nhất thời thật không biết nói gì cho phải, đẩy đẩy phu quân hỏi: "Chàng thỉnh phong cho ta khi nào vậy?"

Lâu Khánh Vân đôi mắt cũng không mở, chỉ lôi kéo tay Tiết Thần làm nàng cùng nằm xuống, sau đó ôm nàng tiếp tục nhắm mắt lại lầm bầm: "Vài tháng trước rồi."

Tiết Thần thoát khỏi cái ôm của Lâu Khánh Vân, ghé vào trên người chàng thắc mắc: "Nhưng, nhưng ta cũng không nghe nói qua có ai bằng tuổi ta mà lại thành cáo mệnh phu nhân."

Lâu Khánh Vân bắt lấy tay nàng áp lên trên má giải thích: "Cáo mệnh phu nhân xét về thân phận, không phải tuổi tác. Ta là nhất phẩm, nàng đương nhiên chính là nhất phẩm cáo mệnh."

Tiết Thần nhìn phu quân, đột nhiên có chút cảm khái: "Nếu chàng luôn như vậy, ta thật sự sẽ bị chàng sủng hư. Đến lúc đó, chàng có muốn chạy trốn đã có thể không dễ dàng nữa rồi."

Nghe nàng nói như vậy, Lâu Khánh Vân mới chậm rãi mở to mắt nhìn nàng, thật lâu sau mới hỏi: "Nàng muốn làm thế nào với ta?"

Tiết Thần cúi người xuống, dựa vào cánh tay Lâu Khánh Vân nhẹ giọng nói: "Ta sẽ chiếm chàng làm của riêng, không cho bất luận nữ nhân nào tới gần chàng. Nếu chàng muốn nạp thiếp, chàng nạp một người ta giết một người. Nếu chàng nuôi ngoại thất, chàng nuôi chỗ nào thì ta phóng hỏa thiêu hủy chỗ đó."

Lâu Khánh Vân nhìn tiểu nha đầu mạnh miệng, không nhịn được bật cười to. Tiết Thần thấy chàng ta không chút nào dao động, ngược lại còn cười đến thực vui vẻ, bất giác cảm thấy oan uổng cho mấy câu hung ác trong lời kịch của mình, lại nói tiếp: "Cho nên, nếu chàng không muốn ta biến thành như vậy, hiện tại liền ít đối tốt với ta một chút. Nếu ta không thích chàng quá nhiều như vậy thì có lẽ sẽ không làm ra những chuyện đó."

Hơi thở ôn nhu tiến đến bên tai Tiết Thần: "Nàng đã nói thì phải giữ lời đấy nhé! Đời này ta cầu mong có được một nữ nhân đem ta chiếm cho riêng mình, nếu nàng nói như vậy thì sau này ta nhất định phải đối với nàng càng tốt hơn mới được."

"..."

Đôi phu thê ánh mắt giao triền, nhìn nhau một hồi lâu đều không nhịn được cùng xì một tiếng bật cười.

Sau khi hai người bọn họ trở về, Lâu Khánh Vân ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi bị Phạm Văn Siêu lôi về Đại Lý Tự trả phép. Trong cung cũng phái người tới đo thân Tiết Thần để làm lễ phục nhất phẩm cáo mệnh cho bốn mùa, còn có nguyên bộ phối sức trang sức đi kèm. Bởi vì ngày ban chỉ cũng gần tới, trong cung còn phái người tới chuyên môn giáo thụ Tiết Thần lễ nghi, để nàng có thể vào cung tạ ơn hôm trung thu.

Đúng là chuyện tốt thành đôi, mấy hôm trước khi chiếu thư sắc phong của Tiết Thần được ban ra, Tam phòng cũng truyền đến tin chiến thắng, Tam phòng trưởng tôn Lâu Ngọc Tô khảo trúng Thám Hoa lang. Đội ngũ báo tin vui diễn tấu ở trước cửa Vệ Quốc Công phủ một thời gian thật dài, Tam lão gia Lâu Hải Chính chỉ là tiền thưởng mà đã rải ra ba trăm lượng, bất kỳ người đi đường nào ghé ngang qua đều có phần, có thể thấy được Tam lão gia thật là cao hứng. Ngoại trừ Lâu Khánh Vân khi còn thiếu niên đã khảo trúng Hội Nguyên, không thể nghi ngờ Lâu Ngọc Tô đậu Thám Hoa chính là một lần nữa chứng minh thực lực của hậu nhân Lâu gia.

Lão thái quân và Lâu Chiến cũng thập phần cao hứng, nói thẳng chờ qua trung thu muốn tổ chức một bữa tiệc thật lớn để ăn mừng một phen mới được.

Mà Lâu Ngọc Tô cũng rất tao nhã khiêm nhường, trúng Thám Hoa mà không cao ngạo không nóng nảy, lúc Lâu Chiến hỏi hắn muốn được thưởng gì hoặc có tâm nguyện gì, hắn chỉ nói muốn xin Lão thái quân đặc xá mẫu thân Dư thị của hắn đang ở miếu tu hành, hy vọng Dư thị có thể quay về.

Đối với hy vọng duy nhất của chất nhi có tiền đồ này, Lâu Chiến cũng đưa ra thành ý lớn nhất, đích thân đi thương lượng với Lão thái quân, sau đó mới đáp ứng thỉnh cầu của Lâu Ngọc Tô, cho phép Dư thị đang tu hành ở miếu được phép hồi phủ trước khi qua năm mới.

Công văn cáo mệnh của Tiết Thần quả thực ban xuống vào ngày mười lăm tháng tám, nàng mặc lễ phục ấn phẩm đi theo Lâu Khánh Vân vào cung tạ ơn. Nói là tạ ơn, thật ra chỉ là đến cung Hoàng Hậu dập đầu, Tiết Thần trước sau luyện tập vài ngày nên không làm lỗi gì ở Trung cung.

Hoàng Hậu cũng là người tương đối hiền từ, ít nhất thoạt nhìn là như vậy, đối với Lâu Khánh Vân cũng thực yêu quý, cứ mở miệng là cữu cữu ngươi thế này thế kia. Lâu Khánh Vân cũng thật sự thân thiết, chỉ dăm ba câu là có thể chọc cho Hoàng Hậu phì cười, ở Trung cung ngồi một lát thì Lâu Khánh Vân liền dẫn Tiết Thần ra cung hồi phủ, tế tổ cáo thiên.

Sau một phen lăn lộn, nghi thức sắc phong của Tiết Thần cuối cùng cũng hoàn thành. Đến lúc này, nàng đã có thân phận phu nhân nhất phẩm cáo mệnh, có công văn, có quan ấn, thuộc về phẩm cấp có thể độc lập thượng thư.

Vài ngày nay Lâu Khánh Vân đều phải tối mịt mới trở lại, Tiết Thần chuẩn bị bữa khuya chờ phu quân về ăn.

"Mấy hôm nay Đại Lý Tự tương đối bận rộn, nếu mệt nhọc nàng cứ đi ngủ trước, không cần chờ ta." Lâu Khánh Vân bưng đĩa điểm tâm ngồi xuống bên cạnh Tiết Thần. Tiết Thần đang dựa người trên giường La Hán đọc sách, nhìn Lâu Khánh Vân ăn ngấu nghiến bèn bước xuống rót cho phu quân chén trà rồi mới nói: "Cũng không phải rất khuya, chàng chưa trở lại ta ngủ không được."

Lâu Khánh Vân nghe được lời này ánh mắt sáng ngời, nhướng mày nháy mắt với Tiết Thần một lúc thì Tiết Thần mới hiểu ra, thẹn thùng mắng: "Nghĩ cái gì đâu không!"

"Hắc hắc." Lâu Khánh Vân cười cười, sau đó mới ngồi dựa vào Tiết Thần nói: "Đâu có nghĩ cái gì, ta chỉ đang ngắm nương tử xinh đẹp của ta thôi mà."

Tiết Thần nhịn không được bật cười, trừng mắt lườm chàng ta một cái: "Miệng lưỡi trơn tru."

Lâu Khánh Vân lại cười cười, sau đó buông đĩa điểm tâm xuống không ăn tiếp tục. Tiết Thần thấy thế biết phu quân có tâm sự, không khỏi hỏi thăm: "Gần đây Đại Lý Tự có án gì nan giải hay sao?"

Lâu Khánh Vân dựa trên gối mềm của Tiết Thần, thở ra một hơi rồi gật đầu: "Đúng vậy, Đô Sát Viện Tuần Sát Ngự Sử ở vùng Thiểm Cam bị gi.ết chế.t, ký lục quanh năm của hắn không thấy tung tích, người nhà cũng chẳng biết để ở đâu. Chuyện này từ địa phương báo cáo tới Hình Bộ, Hình Bộ giao qua Đại Lý Tự, nếu không có ký lục quanh năm của hắn, chuyện này sẽ mau trở thành án treo."

Tiết Thần nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: "Tuần Sát Ngự Sử... là Thường Tam Hà Thường đại nhân phải không?"

Lâu Khánh Vân ngạc nhiên nhìn Tiết Thần, gật đầu nói: "Là ông ta, nàng cũng biết ông ta?"

"Biết. Lúc trước cha ta cùng hay nói về chuyện triều đình, ta ít nhiều gì cũng nhận thức một ít người. Thường đại nhân này là một quan tốt sao?"

Tiết Thần đối với chuyện triều đình cũng không phải rất rõ ràng, cho nên tại phương diện này thật đúng là không giúp được Lâu Khánh Vân.

Đối với câu hỏi của Tiết Thần, Lâu Khánh Vân ngẫm nghĩ một lúc rồi mới trả lời: "Nói như thế nào đây? Quan viên triều đình chỉ cần trong tay có chút quyền lợi đều không thể coi như là quan viên trong sạch. Thường Tam Hà làm Tuần Sát Ngự Sử nhiều năm như vậy, càng không thể coi là quan tốt, chẳng qua hắn chết không rõ nguyên nhân nên triều đình nhất định phải tra. Hình Bộ tra không ra chỉ có thể chuyển giao cho Đại Lý Tự, Đại Lý Tự lại tra không ra thì đó chính là án treo, nói cách khác, một khi thành án treo rồi thì coi như Thường đại nhân đã chết không minh bạch."

"Vậy Đại Lý Tự muốn tìm ký lục quanh năm của ông ta để làm gì?" Tiết Thần lại cầm một khối điểm tâm đưa đến miệng đút cho Lâu Khánh Vân.

Lâu Khánh Vân vừa hưởng thụ mỹ nhân hầu hạ vừa giải thích: "Từ quyển ký lục quanh năm đó nói không chừng có thể tra ra những năm gần đây ông ta đã đắc tội với người nào, sẽ luôn có chút dấu vết gì đó để lại."

Tiết Thần nghiêng người ngồi ở mép giường, mi mắt hơi rũ, đầu hơi cúi xuống lộ ra chiếc gáy trắng nõn thật ưu nhã mỹ lệ, hàng mi thật dầy và dài giống như quạt lụa tinh mịn, mỗi khi chớp một cái dường như có thể phẩy vào tâm Lâu Khánh Vân. Trong phương diện thưởng thức nương tử xinh đẹp xưa nay Lâu Khánh Vân sẽ không tự bạc đãi mình, đem điểm tâm trong tay nàng đặt qua một bên, sau đó đem ngón tay của nàng từng chút từng chút để vào trong miệng của mình, nhẹ nhàng mút vào.

Tiết Thần cũng không phải thiếu nữ chưa biết mùi đời, làm sao còn không hiểu ý tứ của Lâu Khánh Vân, lập tức đỏ mặt cúi đầu nhưng không hề phản kháng. Náo loạn trong chốc lát bèn có người "chơi lửa chịu không nổi lửa sém tới mông", liền phải ôm Tiết Thần mau chóng chạy vào nội gian.

Tháng mười thu vàng, thời tiết oi bức rốt cuộc đã trôi qua trở nên mát mẻ rất nhiều, trong không khí còn có hương hoa quế bay lãng đãng.

Mỗi năm mùa thu Nguyên gia đều phải tổ chức yến hội ngắm hoa, bởi vì Nguyên gia có một hậu hoa viên với quy mô khá lớn, bên trong có đủ loại hoa nghe nói cũng không ít hơn so với Hoàng cung. Năm nay không ngoại lệ, Tiết Thần dĩ nhiên cũng nhận được thiệp mời.

Tiết Thần nghĩ cũng đã lâu không đi thăm Tiết Tú, liền chuẩn bị quà tặng phong phú vào ngày mồng mười sẽ mang tới.

Cả người Tiết Tú coi bộ mượt mà không ít, khí sắc cũng thực không tồi, trong lòng ôm hài nhi mũm mĩm, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo hồng hào, miễn bàn đáng yêu biết bao nhiêu. Tiết Tú đặt nhũ danh cho hài nhi là Niếp Niếp, hiện giờ đã được năm tháng. Lúc có người khác ôm Niếp Niếp tuy rằng có ý thức kháng cự, nhưng chỉ trừng một đôi mắt to đen lúng liếng nhìn chằm chằm. Tiết Thần bị Niếp Niếp nhìn đến độ bật cười, Tiết Tú thấy nàng đối với hài tử yêu thích không buông tay liền nói: "Thích hài tử như vậy, sao muội không cùng Thế tử cũng sinh một đứa không phải được rồi?"

Tiết Thần trừng mắt lườm Tiết Tú một cái, cũng không rụt rè như khi còn là cô nương đốp chát: "Đây cũng đâu phải muội muốn là có thể có ngay, Quan Âm nương nương còn chưa đưa tới cho muội, muội biết đi đâu để cầu đây."

Tiết Tú bưng miệng cười: "Hài nhi đều do tướng công đưa, sao lại đổ lỗi cho Quan Âm nương nương chứ? Thay vì cứ lo cầu Quan Âm, không bằng để tâm cầu xin Thế tử nhà muội nhiều hơn, khiến Thế tử cố gắng một chút không phải được ngay hay sao?"

Tĩnh tỷ nhi vốn dĩ đang ở bên cạnh ngắm hoa cắm trong bình, nghe xong hai cô nương không biết e lệ nói chuyện, cũng thật sự ngồi không yên thò qua góp lời: "Các tỷ cũng quá lớn mật, đang lúc rõ như ban ngày như vậy mà nói chuyện này, cũng không biết thẹn thùng."

Tiết Thần và Tiết Tú nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười, Tiết Tú chọc Tĩnh tỷ nhi: "Cũng đâu còn là đại cô nương, đều trở thành thiếu phụ đã kết hôn, nói chút chuyện như vậy thì có sao đâu chứ? Tĩnh tỷ nhi, muội sẽ không ở trong phòng giả bộ rụt rè với tướng công muội chứ nhỉ?"

Mặt Tĩnh tỷ nhi lập tức đỏ lên, hăm dọa phải đến nhéo Tiết Tú, đột nhiên hài nhi khóc òa chặn đứng màn "công kích" của Tĩnh tỷ nhi. Tiết Tú thành thạo ôm hài nhi vào lòng đong đưa, tiểu nha đầu tựa hồ nhận thức cái ôm của mẫu thân, trong chốc lát liền không khóc nữa. Tiết Tú giao hài nhi cho nhũ mẫu, dặn dò một phen: "Tỷ nhi phỏng chừng đã đói bụng, ngươi ôm xuống cho bú đi, bú xong thì nhớ vỗ lưng, chờ nàng ợ hơi xong mới cho ngủ."

Sau khi nhũ mẫu lui ra, Tiết Thần còn lưu luyến nhìn theo phương hướng Niếp Niếp rời đi, trong lòng thực sự có chút hâm mộ. Đời trước nàng cũng đã hoài hài tử, chẳng qua bụng còn chưa kịp to lên thì bị Úc thị lăn lộn đến mức sảy thai, sau khi sẩy thai hai lần thì rốt cuộc nàng không thể hoài thai nữa.

Có lẽ nàng và Tống An Đường không nên có hài tử.

Đang miên man suy nghĩ thì một thanh âm ngọt ngào đưa tới tai, Sở di nương xinh đẹp đi đến bên người Tiết Tú, cung kính hành lễ với Tiết Tú và Tiết Thần rồi nói: "Thời tiết chuyển lạnh, thiếp thân làm cho tỷ nhi mấy đôi vớ bông, tỷ tỷ xin đừng ghét bỏ."

Tiết Tú cười cười không nói gì, tiếp nhận mấy đôi vớ nhỏ Sở di nương đưa ra, sau đó giao cho thị tỳ bên người, thật lâu sau mới nói một câu: "Khiến ngươi vất vả."

Mới vừa nói xong thì Nguyên Khanh liền ôm Niếp Niếp đã bú no đi đến. Tiết Thần nhìn thoáng qua Tiết Tú và Sở di nương, thầm nghĩ Tiết Tú quản lý thế nào mà lại để cho một di nương ba lần bốn lượt nghe được hướng đi của Nguyên Khanh. Tiết Thần tới đây hai lần thì cả hai lần đều chứng kiến Sở di nương "ngẫu nhiên gặp được" Nguyên Khanh, nàng là người ngoài mà còn có thể nhìn ra thì làm sao Tiết Tú lại có khả năng không biết đây chứ?

Nhưng thần sắc Tiết Tú vẫn như thường, phảng phất giống như không nhận thấy gì. Nguyên Khanh ôm nữ nhi chơi đùa, vào cửa xong nhìn thấy Sở di nương thì trên mặt dường như có chút không vui, vỗ vỗ cái mông nhỏ của Niếp Niếp rồi nói với Sở di nương: "Không phải đã nói với ngươi mấy lần, không có việc gì thì đừng tới chủ viện sao? Tú nương thân mình không khỏe, còn phải cố ứng phó ngươi."

Sở di nương nhu nhược đáng thương cúi đầu, bộ dáng ủy khuất lã chã chực khóc: "Gia đúng là đã có giáo huấn, chỉ là thiếp thân làm cho đại tiểu thư mấy đôi vớ, nhất thời nóng vội mới đến quấy rầy tỷ tỷ. Thiếp thân liền quay về ngay."

Nguyên Khanh từ bình phong chạm rỗng xác thật nhìn thấy vớ nhỏ trong tầm tay của Tiết Tú, thanh âm nói chuyện với Sở di nương không khỏi mềm đi một chút: "Được rồi, ngươi trở về đi, ta muốn gặp ngươi tự nhiên sẽ tìm ngươi."

Sở di nương dịu ngoan rời khỏi, Nguyên Khanh liền đi vào nội gian, nhìn thấy Tiết Thần và Tĩnh tỷ nhi. Ba người gật đầu chào hỏi xong thì Nguyên Khang liền tự giác mang theo nữ nhi đến tây thứ gian. Tiết Thần thấy vậy không khỏi nhìn về phía Tiết Tú, chỉ thấy Tiết Tú đang cầm mấy đôi vớ Sở di nương làm ngắm nghía đường may mũi chỉ, ngẩng lên thấy Tiết Thần nhìn mình lúc này mới nói: "Nam nhân cũng dễ nắm chắc, chỉ cần muội biết rõ ràng hắn cần cái gì là xong."

Tiết Thần khiêm tốn dốc lòng cầu học: "Có ý gì?"

Tiết Tú nhoẻn miệng cười: "Ý tứ chính là, nữ nhân khác có thể cho nam nhân của ta thứ gì thì ta cũng có thể cho đúng như vậy, thậm chí còn cung cấp tốt hơn của bọn họ, chu toàn hơn bọn họ. Vậy thì nam nhân của ta lại có lý do gì không đi thân cận phu nhân chính quy mà phải đi tìm thiếp thị?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi