[PHẦN 1] TỎA SÁNG CHO CHÀNG

Sáng sớm hôm sau Triệu thị liền đến Vệ Quốc Công phủ tìm Tiết Thần, thuật lại cho nàng nghe chuyện Nguyên Khanh và Tiết Tú. Thật ra Tiết Thần cảm thấy hai người họ hòa hảo không có gì không tốt, chẳng qua chỉ thắc mắc phương pháp này của Nguyên Khanh sao nghe có vẻ quen thuộc đến như vậy?

Tiễn đi Triệu thị, Tiết Thần hoài nghi trở lại phòng. Cứ sau mỗi lần Lâu Khánh Vân bị trực trong cung nhiều ngày, theo thông lệ sẽ được nghỉ ở nhà vài bữa, cho nên lúc này chàng ta còn chưa rời giường, ngay cả cơm sáng đều do Tiết Thần bưng vào phục vụ.

Lâu Khánh Vân thoải mái nằm trên trường kỷ hưởng thụ lão bà chăm sóc, ngay cả uống một ngụm trà cũng từ trên tay nàng. Chính lúc đang đắm chìm trong hạnh phúc vô biên, lão bà đột nhiên mở miệng nói một câu: “Đêm qua Nguyên Khanh bò qua cửa sổ vào phòng Tú tỷ nhi.”

“Khụ khụ khụ khụ.” Nhất thời không nhịn được, Lâu Khánh Vân liền sặc, mãnh liệt ho khan.

Tiết Thần vỗ lưng thuận khí cho Lâu Khánh Vân, chờ chàng ta khụ xong mới xoay mặt phu quân chuyển tới trước mặt mình nhìn chăm chú: “Phòng của Tú tỷ nhi ở trên lầu hai, chàng nói xem, Nguyên Khanh không biết võ công thì làm thế nào để có thể vượt qua tai mắt bò lên tận trên đó?”

Ánh mắt mất tự nhiên của Lâu Khánh Vân đảo sang bên cạnh, lại ho khan một tiếng rồi nói: “Chuyện này hả... phải đi hỏi Nguyên Khanh mới được.”

Tiết Thần buông tay ra, thuận tiện lau chút canh dính trên miệng Lâu Khánh Vân, nhướng mày nói: “Ừ, ta cũng không hỏi chàng, ta chỉ là tò mò chút thôi.”

Lâu Khánh Vân sờ sờ mũi xấu hổ cười cười, sau đó cũng không dám bày ra bộ dáng đại gia, ngồi thẳng thân mình bưng chén cháo tự mình ngoan ngoãn múc ăn, vừa ăn còn vừa lấy lòng Tiết Thần, lấy bánh bao gắp đồ ăn cho nàng, liên tục khuyên: “Ăn đi ăn đi, để nguội không ngon nữa đâu.”

“...”

Tiết Thần chán nản, cái tên hỗn đản này!

Năm đó chính mình không tuân thủ lễ nghĩa còn chưa tính, hiện giờ lôi cả Nguyên Khanh ra dạy hư, một Trạng Nguyên lang đàng hoàng như vậy không biết sau này có thể biến chất thành bộ dáng hỗn đản này hay không? Nếu thật biến thành như vậy, lỡ Tú tỷ nhi không thích thì phải làm sao bây giờ?

*Edited by Bà Còm*Tiết Thần và Lâu Khánh Vân lại đi Thừa Đức cho qua một tháng nóng bức mùa hè, trở lại trong phủ đã là tháng chín, thời tiết trong lúc giao mùa đã thoải mái hơn rất nhiều.

Lâu Khánh Vân đưa Tiết Thần về phủ còn mình liền đi Đại Lý Tự. Tiết Thần trở lại Thương Lan uyển thay đổi xiêm y chuẩn bị đi thỉnh an Lão thái quân và Trưởng Công chúa, không ngờ Lão thái quân lại đi trước một bước phái người tới thỉnh Tiết Thần. Kim ma ma tự mình tới, nói với Tiết Thần: “Thiếu phu nhân, Lão thái quân và Công chúa đều ở Tùng Hạc viện. Di nãi nãi đến thăm, thỉnh Thiếu phu nhân qua gặp mặt.”

Tiết Thần quay đầu lại nhìn thoáng qua Kim ma ma hỏi: “Di nãi nãi? Chính là muội tử của Lão thái quân An Dương Hầu phu nhân sao?”

Kim ma ma trả lời: “Đúng đấy ạ. Di nãi nãi đã nhiều năm không trở lại kinh thành, lần này là theo An Dương Hầu gia trở về, nghe nói muốn trụ lại kinh thành một thời gian. Từ nhỏ Lão thái quân đối xử với muội muội này rất tốt. Vài ngày trước Thiếu phu nhân cùng Thế tử đều ở Thừa Đức nên không thể gặp nhau, hôm nay Lão thái quân nghe nói các vị đã trở lại, liền vội vàng kêu lão nô lại đây thỉnh Thiếu phu nhân qua một chuyến.”

“Được, để ta thay xiêm y rồi cùng đi với ma ma.”

Trong đình hóng gió ở sân viện của Lão thái quân hiện giờ đang ngồi vài người, bởi vì thời tiết có chút nóng nên ngồi trong đình gió thổi vi vu thoải mái hơn nhiều, cho nên Lão thái quân quyết định đãi khách ở đình.

Trưởng Công chúa và Lão thái quân cùng nhau ngồi ở chủ vị. Bên tay trái Lão thái quân ngồi một vị lão phụ nhân tóc bạc, dáng vẻ ung dung hoa quý cũng không thua khí độ của Lão thái quân. Kế tiếp ngồi hai vị phụ nhân xiêm y hoa mỹ, coi bộ là hai tức phụ của vị Hầu phu nhân này, cuối cùng là một thiếu phụ trẻ tuổi mang bụng bầu rất lớn, nàng ta nhìn thấy Tiết Thần thì trước hết ngắm nghía thoa sức cùng xiêm y của nàng, sau đó liền lanh lợi đứng lên nhưng cũng không hành lễ.

Lão thái quân nhìn thấy Tiết Thần liền cười tươi như hoa, vẫy tay kêu nàng qua: “Thần tỷ nhi đã trở lại, mau tới đây cho ta nhìn một cái.” Công chúa tính tình vẫn luôn vui vẻ như vậy, đi tới nắm tay Tiết Thần dẫn lại.

Tiết Thần uốn gối hành lễ với Lão thái quân, sau đó liền xoay người hành lễ vãn bối với An Dương Hầu phu nhân. An Dương Hầu phu nhân tự mình đỡ nàng lên: “Hài tử, mau mau đứng dậy, đừng khách sáo.”

Tiết Thần hơi mỉm cười, đứng lên liền có nha hoàn nâng ghế dựa đặt bên cạnh Trưởng Công chúa thỉnh Tiết Thần ngồi xuống.

“Đây là tôn tức nhi của ta. Khánh ca nhi vừa đưa nàng đi tránh nóng, mỗi năm mùa hè phu thê bọn họ đều đi Thừa Đức trụ lại mấy ngày. Hôm nay vừa trở về ta liền kêu nàng tới chào hỏi, ngươi cảm thấy nàng thế nào?” Lão thái quân đầy mặt tự hào hỏi Hầu phu nhân.

Hầu phu nhân cũng vừa lòng gật đầu khen: “Quả nhiên rất xứng đôi với Khánh ca nhi, rất tốt.”

Trưởng Công chúa nắm tay Tiết Thần, hai người nhìn nhau cười, tư thái thân mật không giống bà bà tức phụ mà cứ như tỷ muội, làm mấy tức phụ phía sau Hầu phu nhân đều nhìn một cách lạ lẫm. Lão thái quân tiếp tục giới thiệu cho Tiết Thần: “Vị này chính là Đại biểu thẩm Quý thị, vị này chính là Nhị biểu thẩm Đàm thị, vị kia là tức phụ của Đại biểu thẩm kêu Vạn thị.”

Ba người được Lão thái quân điểm danh, vội vàng đứng lên hành lễ với Tiết Thần. Dù sao Tiết Thần là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân chân chính, trong số ba người thì chỉ có Quý thị là tam phẩm, còn hai người kia thì khỏi cần phải nói. Tiết Thần vội vàng đứng lên cùng các nàng đáp lễ, sau đó mới khách khí ngồi xuống.

“Lão muội muội, tôn tức nhi này của ta đúng là rất tốt đấy nhé.” Lão thái quân đối với Tiết Thần trước nay đều không tiếc lời khen.

Hầu phu nhân cũng nhìn ra Lão thái quân thật thích Tiết Thần, đương nhiên sẽ hùa theo Lão thái quân: “Đó là tự nhiên, nhìn là biết đứa có khả năng.”

Trong lúc nói chuyện, đôi mắt của Hầu phu nhân đã chuyển vài vòng trên người Tiết Thần, cuối cùng dừng trên bụng của nàng. Tiết Thần chỉ làm như không phát hiện ánh mắt tìm tòi nghiên cứu này, đang cảm thấy hơi ngượng ngùng thì bên kia Vạn thị phát ra một tiếng kinh hô, chén trà đang cầm trên tay hình như còn chưa uống đã bị tuột tay rơi xuống đất, nước trà đổ hết vào váy áo của nàng ta, chỉ thấy nàng ta ôm bụng lớn như cái thúng phân trần: “Lão thái quân, lão phu nhân thứ tội, lúc nãy hắn trở mình, tôn tức không cầm chắc chén trà đã làm kinh động chư vị.”

Vạn thị nói xong liền chỉ chỉ vào bụng mình. Lão thái quân làm sao lại trách tội được, vội vàng hỏi có chuyện gì hay không. Vạn thị tựa lưng vào ghế rồi lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là vừa nãy đạp rất lợi hại.”

Quý thị cũng tiến lại nhìn nhìn tức phụ rồi mới nói: “Lão thái quân không cần lo lắng, Hân tỷ nhi đã hoài đứa thứ ba rồi, hai đứa trước đều thuận lợi, chỉ có thai cái này hơi hoạt bát chút, không đáng ngại.”

Lão thái quân lúc này mới yên tâm. Tiết Thần nhìn trên người Vạn thị đều ướt hết, liền đứng dậy đi qua nói: “Xiêm y ướt không dễ chịu, muội muội nguyện ý theo ta đi đổi xiêm y không?”

Vạn thị cảm kích nhìn Tiết Thần, sau đó lại nhìn Quý thị, sau khi thấy Quý thị gật đầu nàng ta mới dám đứng lên uốn gối nói lời cảm tạ Tiết Thần: “Như thế liền đa tạ Thiếu phu nhân.”

Tiết Thần hành lễ cáo lui với các trưởng bối rồi tự mình dẫn Vạn thị đi về hướng Thương Lan uyển, sợ Vạn thị không quen thuộc đường bèn đưa tay đỡ nàng ta.

*Edited by Bà Còm*Chờ sau khi các nàng rời khỏi, An Dương Hầu phu nhân mới tiến đến bên người Lão thái quân  nhỏ giọng hỏi: “Nương tử Khánh ca nhi gả vào cửa đã ba năm rồi phải không?”

Lão thái quân gật đầu: “Đúng vậy, thêm vài tháng nữa là ước chừng đã ba năm.”

An Dương Hầu phu nhân hình như có gì muốn nói, chần chờ một lát sau mới bắt đầu đề tài: “Đã ba năm mà bụng không có tin tức gì sao?”

Lão thái quân nhìn An Dương Hầu phu nhân, lúc này mới minh bạch vị lão muội muội này muốn nói cái gì, cười cười trả lời: “À, chuyện này hả, không vội! Bọn họ còn trẻ, có rất nhiều thời gian.”

“Nương tử Khánh ca nhi còn trẻ, nhưng Khánh ca nhi đâu còn trẻ? Tĩnh ca nhi chúng ta còn nhỏ hơn Khánh ca nhi vài tuổi vậy mà đã có hai đích tử, sắp sửa có đứa thứ ba, càng đừng nói đến thứ tử, đã có năm sáu đứa rồi. Khánh ca nhi thì một đứa còn chưa sinh ra. Chuyện này... lúc trước chưa thành thân thì thôi, nhưng hôm nay thành thân đã sắp ba năm, không biết lão tỷ tỷ có từng kêu đại phu khám qua cho Thiếu phu nhân?”

Lão thái quân và Trưởng Công chúa liếc nhau xong mới lắc đầu nói: “Vụ này... thật ra không có. Hai đứa nhỏ rất tốt, không có vấn đề gì. Ngươi nhìn bọn họ vừa mới từ Thừa Đức trở về, cảm tình tốt lắm.”

An Dương Hầu phu nhân và Quý thị bên cạnh nhìn nhau cười, Quý thị liền nói tiếp lời: “Lão thái quân hiểu lầm ý tứ của phu nhân rồi, phu nhân cũng không phải nói cảm tình của Thế tử cùng Thế tử phu nhân không tốt. Chỉ là vấn đề chính là ở chỗ bọn họ cảm tình tốt như vậy, cả ngày ở bên nhau mà ba năm cũng chưa có động tĩnh gì, thế mới kỳ quái.”

Lão thái quân nghe xong có chút ngượng ngùng: “Không đến mức đó đâu.”

“Như thế nào lại "không đến mức đó", gia tộc giống như chúng ta thì chuyện nối dõi tông đường là cực kỳ quan trọng, lão tỷ tỷ chớ có bỏ qua nha.” An Dương Hầu phu nhân nói làm Lão thái quân cũng không biết phản bác như thế nào, đành phải nói: “Đạo lý này ta cũng biết, nhưng chuyện nối dõi tông đường đều là Bồ Tát ban cho, đâu phải chúng ta nói muốn là có thể được.”

“Mà này...” An Dương Hầu phu nhân nghĩ ngợi một chút rồi lại hỏi: “Khánh ca nhi có từng nạp thiếp không? Chẳng lẽ mấy năm nay thiếp thị cũng không hoài thai sao?”

Trưởng Công chúa lúc này mới mở miệng: “Không có, Khánh ca nhi không có nạp thiếp.”

Quý thị và Đàm thị đều tấm tắc bảo lạ: “Khánh ca nhi ở tuổi này mà cho tới hôm nay cũng chưa từng nạp thiếp sao? Đây cũng quá...”

Bốn chữ ‘không thể tưởng tượng’ Quý thị chung quy là không dám nói ra, rốt cuộc nơi đây là Quốc Công phủ, bọn họ bình luận chính là nhi tử của Trưởng Công chúa, nói quá phận thì sợ sẽ chọc Trưởng Công chúa tức giận.

An Dương Hầu phu nhân nói với Lão thái quân: “Lão tỷ tỷ hãy nghe ta, chuyện này cũng không thể cứ kéo mãi được. Cho dù Khánh ca nhi không nạp thiếp thì ít nhất cũng muốn để Thiếu phu nhân hoài thai nối dõi tông đường cho Lâu gia mới là đúng đắn. Từ xưa đến nay trong phủ chúng ta có một phương thuốc chuyên trị phụ nhân khó hoài thai, ta thấy Thiếu phu nhân thân mình gầy gò quá, có lẽ không điều dưỡng tốt để hoài thai. Chờ lát nữa ta liền sai người đem phương thuốc viết xuống, ngài có dược thì cho Thiếu phu nhân uống ba bốn tháng, nói không chừng điều dưỡng một chút liền có ngay. Nếu điều dưỡng xong mà vẫn chưa thấy gì, lão tỷ tỷ phải nên ngẫm lại chuyện nạp thiếp cho Khánh ca nhi.”

“...” Lão thái quân nhìn muội muội nhiều năm không gặp, chỉ cảm thấy có chút cảm giác "hữu tâm vô lực". Bà đâu thể nào kể cho muội muội nghe tính tình cứng đầu như lừa của Khánh ca nhi nhà mình, chỉ vì chuyện nhét nữ nhân mà hắn đã vài lần làm náo động cả phủ, cứ nhìn Dư thị và Ngọc ca nhi chính là ví dụ tốt nhất, từ đấy về sau còn có ai dám nhét nữ nhân cho tên đầu lừa kia.

Bất quá, nương tử Khánh ca nhi vào cửa ba năm không nhi cũng xác thật có điểm chậm chút. Đây là còn nói ra ở trước mặt bà, còn những lời đồn đãi ở sau lưng bà không biết còn nói bậy về hai đứa nhỏ như thế nào? Nếu phương thuốc này hữu hiệu, sớm một chút bế tằng tôn tử cũng là phúc khí của Lâu gia.

Vì thế liền không chối từ, gật đầu nói: “Làm phiền muội muội lo lắng, đến lúc đó ngươi đem phương thuốc cho ta, ta sẽ sai người sắc cho nàng uống. Nếu dùng để điều dưỡng thân mình, uống vào không "bổ chiều ngang cũng bổ chiều dọc".”

An Dương Hầu lão phu nhân cười cười khẳng định: “Chỗ hại đương nhiên là không có, bất quá, chỉ cần có thể sinh ra hài tử thì bất kỳ phương pháp nào nữ nhân cũng phải ráng nhẫn nại. Ngài nhìn tôn tức phụ của ta kìa, trong bụng hoài thai thứ ba rồi, dược kia thật tốt miễn bàn.”

Trưởng Công chúa ở một bên suy nghĩ một lúc mới nói: “Hài tử kia thoạt nhìn tuổi tác không lớn, vậy mà đã sinh ba lần rồi.”

Nhắc tới chuyện này, Quý thị liền rất tự hào chủ động giải thích cho Trưởng Công chúa: “Hân tỷ nhi năm nay mười sáu, qua năm liền mười bảy, có hài tử đầu tiên là vừa vào cửa liền hoài thai, mới vừa sinh hạ xong đến cuối năm lại có mang. Rốt cuộc thật là người trẻ tuổi có khác, thân mình khôi phục rất mau, qua mấy tháng lại hoài đứa thứ ba.”

Trưởng Công chúa từ trước đến nay nói chuyện không cần cố kỵ, thẳng thừng thốt lên: “Trời ơi, vậy không phải chỉ mới mười ba mười bốn tuổi đã hoài thai sao? Tuổi nhỏ như vậy mà sinh hài tử, thân mình sau này sẽ không tốt đâu.”

Trên mặt Quý thị lộ ra nụ cười ngượng ngùng, tùy tiện đảo mắt vài cái liền ngồi về vị trí. Đàm thị đứng ra hoà giải: “Không sao không sao, trong phủ đồ ăn thức uống bổ dưỡng, lại có dược tốt, trước nay chưa từng khắt khe với nàng nên thân mình tốt lắm.”

Trưởng Công chúa cũng cảm giác được Quý thị xấu hổ nên không truy vấn tiếp. Bất quá, trong lòng bà lại cảm thấy, Thần tỷ nhi cho dù sinh chậm vài năm cũng không thành vấn đề. Bà là người từng trải qua vấn đề này, khi sinh Khánh ca nhi tuổi mới mười lăm, Thái y trong cung phải điều trị cho bà mấy năm mới phục hồi được, sau đó mới tiếp tục sinh hạ Yên tỷ nhi, Hàn tỷ nhi, Nhu tỷ nhi. Cho nên mới nói, nữ nhân tuổi còn nhỏ mà sinh hài tử, ít nhiều gì vẫn sẽ có ảnh hưởng xấu, bằng không, Thái y trong cung cũng sẽ không kiến nghị bà phải điều dưỡng cho tốt vài năm rồi mới sinh.

Chẳng qua, vấn đề Trưởng Công chúa không thể hiểu nổi chính là, ca nhi trong nhà An Dương Hầu phu nhân sinh nhiều hài tử như vậy làm gì, tuổi còn nhỏ hơn Khánh ca nhi vài năm, vậy mà đã có đến chín hài tử, nhiều như vậy có thể dưỡng cho tốt sao? Bất quá, vấn đề này Trưởng Công chúa vẫn biết không thể hỏi, bèn phải tạm giữ trong lòng thắc mắc một phen.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi