[PHẦN 1] TỎA SÁNG CHO CHÀNG

Đi vào Lư gia, Tiết Thần đưa mắt nhìn bốn phía, quả thật là thời gian đã qua thật lâu nàng mới trở lại chỗ này. Đời trước khi Lư thị còn sống, có vài lần cùng Tiết Vân Đào cãi nhau thì khóc lóc mang theo nàng về đây. Lúc ấy vẫn là ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu đương gia, mỗi khi Tiết Thần theo Lư thị về thì ngoại tổ mẫu luôn đối với nàng thực tốt, cho dù không thích Tiết gia nhưng không hề khắt khe với nàng, chỉ là cũng không phải tình thân thâm sâu.

Bố cục Lư gia nàng nhớ không rõ, cho dù lưu lại một chút ký ức nào thì sau khi Lư gia trải qua sự cải tạo của nhà giàu mới nổi Tôn thị, những ấn tượng mơ hồ đó cũng bị chôn vùi trong thế giới vàng rực này.

Tôn thị sai người thu hồi một ít đặc sản theo mùa Tiết Thần mang từ kinh thành tới, âm thầm liếc xem là thứ gì, thấy ngoại trừ một ít bánh ngọt thì còn có mấy hộp sâm núi và linh chi quý báu, tuy không keo kiệt nhưng cũng không rộng rãi. Tôn thị đi trước dẫn đường, liếc thấy Tiết Thần đưa mắt đánh giá ngôi viện tráng lệ huy hoàng, không khỏi cười đắc ý ngầm mỉa mai: "Phủ chúng ta không so được với phủ đệ thư hương của biểu tiểu thư trong kinh thành, khá đơn sơ tục khí, biểu tiểu thư cũng nhìn quen mắt sao?"

Tiết Thần làm như không có hiểu được ý tứ châm chọc trong lời nói của ả, thản nhiên hào phóng cười cười: "Dinh thự của phu nhân đương nhiên là tốt, so với dinh thự trong kinh thành không kém chút nào."

Tôn thị bĩu môi cười, thầm nghĩ giọng điệu của nha đầu nghèo kiết hủ lậu này thật là không nhỏ, nhà nàng ta là gia đình Hàn lâm thanh bần mà lại muốn so sánh với dinh thự tráng lệ huy hoàng của mình, quả thực là chê cười! Trong nhà bọn họ cứ tùy tiện treo lên một bộ tranh sơn thủy thì coi như là danh gia danh tác, thật đúng là khoác lác, còn không phải vì không có vàng bạc tiền tài để xây phủ lớn hay sao? Thế mà lại cố tình muốn giả thanh cao, giả đạm bạc, chờ đến khi tiền tài thật sự dâng tới trước mặt thì xem bọn họ có lộ ra bản tính hay không? Cũng giống như ca ca mình kìa, làm Tri phủ ngoài mặt thanh bần, trên thực tế không phải thấy tiền là sáng mắt sao?

*Edited by Bà Còm*

Nghiêm Lạc Đông, Liêu Thiêm cùng Hạ Châu, Khâm Phượng theo Tiết Thần tiến vào nhị môn, những người khác lưu lại ngoài đại môn chờ lệnh. Tôn thị dẫn Tiết Thần vào phòng khách của tiền viện, cũng không đi vào chủ viện. Sau khi vào trong thì Tôn thị tự giác ngồi xuống ghế chủ vị, Tiết Thần ngồi ghế đầu tiên của dãy cho khách. Tôn thị sai bọn nha hoàn pha trà đưa lên, vừa mời Tiết Thần uống trà vừa khoe: "Đây chính là Bích Loa Xuân tốt nhất, hai mươi lượng bạc mới mua được một lạng, các ngươi ở trong kinh cũng chưa chắc có thể thường xuyên uống được phải không?" Tôn thị tạm ngừng, nâng chung trà lên uống một ngụm, nhìn Tiết Thần thật giống như Tiết Thần là tiểu nha đầu chưa hiểu việc đời nói tiếp: "Mấy thứ này, có lẽ phụ thân ngươi cùng tổ phụ có thể uống qua, ngươi là nữ hài nhi, loại trà quý báu này có lẽ chỉ đọc biết trong sách của cha ngươi mà thôi."

Tiết Thần rũ mắt liếc nhìn nước trà pha quá lửa, hơi mỉm cười, nhấp nhẹ một ngụm rồi nói một cách ẩn ý: "Xác thật không thể nào uống nổi chén trà này."

Tôn thị có một tật xấu, chính là thích khoe khoang phú quý, nếu có người muốn so với ả ta thì ả có thể lôi hết toàn bộ gia sản ra so với ngươi, nhưng nếu ngươi hùa theo ả ta "cam bái hạ phong", ả ta ngược lại sẽ không khắc nghiệt, mà tư thái điệu thấp của Tiết Thần vừa vặn cho Tôn thị một loại cảm giác cao cao tại thượng, bởi vậy đối với Tiết Thần hơi chút nhiệt tình hơn một ít, còn hỏi han nàng chuyện nhà: "Trong kinh đều khá tốt nhỉ? Cô nãi nãi đi được mấy năm rồi? Ta là sau này mới gả vào, những việc này cũng không rõ lắm."

Tiết Thần cười trả lời: "Đã qua đời tám, chín năm rồi, nhọc lòng phu nhân nhớ tới."

Lại tán chuyện thêm một chút rồi Tiết Thần mới nói ra mục đích hôm nay tới đây: "Hôm nay ta tiến đến là cố ý thăm cữu cữu, không biết cữu cữu có ở trong phủ hay không?"

Nụ cười của Tôn thị cứng đờ: "À, cữu cữu của ngươi hả? Lão gia... có ở đây, ở đây. Mấy ngày nay sức khỏe không tốt, không thường đi ra tiền viện, tính tình cũng rất cổ quái, có lẽ là bệnh lâu rồi, thấy ai cũng đều muốn mắng, vẫn không nên gặp thì tốt hơn."

Nói xong liền bưng lên chén trà muốn ra hiệu cho Tiết Thần tiếp tục thưởng thức, Tiết Thần thật sự không muốn chạm vào chén trà dở tệ kia bèn đứng lên nói: "Ta cũng là ngẫu nhiên đi tới Đại Hưng, nói thế nào cũng muốn bái kiến cữu cữu một chút, cho dù chỉ là dập đầu cho cữu cữu cũng coi như hoàn thành hiếu đạo, mong phu nhân thành toàn cho một mảnh hiếu tâm."

Tôn thị buông chén trà, giương mắt đánh giá Tiết Thần vài lần, sau đó mới sửa sang búi tóc căn bản không lệch, từ trên chỗ ngồi đứng lên: "Được thôi, để ta đi hỏi một chút cho ngươi, bất quá cũng như ta đã nói qua, có gặp hay không cũng không phải ta có thể quyết định."

Tiết Thần gật đầu: "Làm phiền phu nhân."

Tôn thị thấy Tiết Thần không hề có một chút ý tứ muốn uốn gối hành lễ cho ả bèn bực bội bĩu môi đi ra ngoài.

Khâm Phượng nhịn không được đi sát phía sau Tiết Thần lầu bầu: "Hừ, ả thật đúng là cho rằng mình là nhân vật quan trọng, cũng dám nói chuyện kiểu vậy với phu... ừm... tiểu thư ngài đây, thật là có mắt không thấy Thái Sơn!"

Tiết Thần làm bộ ra cửa ngắm nhìn để đưa mắt ra hiệu cho Nghiêm Lạc Đông, Nghiêm Lạc Đông cho Tiết Thần một cái gật đầu đáp lời, Liêu Thiêm đứng bên cạnh nhìn phu nhân và Nghiêm Lạc Đông dùng mắt ra dấu, nhất thời không thể minh bạch phu nhân rốt cuộc là có ý tứ gì, trong lòng cực kỳ thắc mắc đang muốn ghé lại để hỏi thì Tôn thị đã trở lại.

Tôn thị miễn cưỡng nặn ra nụ cười với Tiết Thần: "Thật là ngại quá biểu tiểu thư, lão gia nói không muốn gặp người Tiết gia, ngươi vẫn nên quay về đi thôi."

Tiết Thần tựa hồ đã sớm liệu đến kết quả này, hơi mỉm cười quyết đoán nói: "Vậy được rồi, nếu cữu cữu không chịu gặp ta thì cũng không còn cách gì, nhưng Tinh ca nhi và Uyển tỷ nhi ta có thể gặp một lần chứ nhỉ? Ta là biểu tỷ của bọn họ, có đem theo chút quà cho hai biểu đệ muội."

Trên mặt Tôn thị lại cứng đờ, dường như đã bắt đầu không kiên nhẫn, vẫy khăn tay lụa nói: "À, bọn họ hả? Thật ngại, bọn họ cũng không gặp khách. Cữu cữu ngươi bị bệnh, bọn họ đều ở bên người hầu bệnh, cữu cữu ngươi khẳng định cũng không cho phép bọn họ gặp ngươi."

Khóe miệng Tiết Thần nhếch lên một độ cong kỳ quái: "Phải không?"

Câu này vừa ra khỏi miệng Tiết Thần thì Cố Siêu và vài hộ vệ vốn dĩ nên chờ bên ngoài đại môn mang theo Lư Tinh và Lư Uyển người đầy thương tích tiến vào dọa Tôn thị giật bắn mình, vội vàng chạy tới kêu lên: "Các ngươi là người nào? Dám can đảm xâm nhập gia cư bất hợp pháp? Các ngươi muốn làm gì?"

Cố Siêu đi đến trước mặt Tiết Thần phục mệnh: "Tiểu thư, bọn thuộc hạ ở phòng chất củi tìm được Tinh thiếu gia và Uyển tiểu thư, hai vị bị người đánh thương tích đầy mình."

Tôn thị thấy người xâm nhập nhà ả ta cùng chung đám người với Tiết Thần, tức khắc lại đổi mặt, chống nạnh trông giống cái ấm trà: "Được lắm, đám tiểu quỷ các ngươi dám đến lừa bịp trên đầu lão nương. Các ngươi thật to gan, dám ở địa giới Đại Hưng xâm nhập tư gia của ta, các ngươi biết ta là ai hay không?"

Tiết Thần đi đến trước mặt Lư Tinh và Lư Uyển xem xét thương thế của hai người. Vết thương trên người Lư Tinh tương đối nhiều, coi bộ hắn đã dùng thân mình che chở cho Lư Uyển. Lư Tinh cười cười trấn an Tiết Thần: "Nhiều vết thương như vậy thôi chứ không có việc gì đâu."

Tối hôm qua trước khi hai người họ trở về Tiết Thần đã dặn dò, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mệnh thì cứ liều mạng để cho Tôn thị đánh một trận. Dựa vào chuyện bọn họ bị thương thì Tiết Thần mới có chứng cứ minh xác tố cáo Tôn thị ngược đãi hai người họ, tiện đà mới có thể nhúng tay vào chuyện của Lư gia. Nếu không, tới cửa một cách không minh bạch thì Tôn thị chỉ cần nói một câu: Đây là việc nhà của Lư gia bọn họ, người ngoài dựa vào cái gì mà muốn nhúng tay.

Tiết Thần thấy Lư tinh nói chuyện rất chắc chắn, thương thế trên người phần lớn là vết roi, không có vết thương trí mạng, lúc này mới yên lòng, gật đầu với hắn rồi quay người lại nói với Tôn thị: "Phu nhân, ngài nói Tinh ca nhi và Uyển tỷ nhi hầu bệnh chỗ nào? Tại sao lại bị đánh đập nhốt ở phòng chất củi? Lời nói của ngài thật sự không đúng với tình hình thực tế."

Tôn thị xấu hổ bĩu môi, coi bộ có chút chột dạ, bất quá cũng không e ngại gì, ngẩng đầu cãi bướng: "Ta là đích mẫu của bọn họ, bọn họ phạm sai chẳng lẽ ta còn không thể đánh? Nhưng thật ra nha đầu thúi nhà ngươi, thản nhiên dám ra mặt đùa giỡn với ta, như thế nào, khinh thường trong phủ ta không có ai phải không?"

Tiết Thần nhếch môi cười: "Trong phủ ngươi đương nhiên là có người, bất quá, ta là biểu tỷ ruột thịt của hai đứa nhỏ này, thấy bọn họ ở nhà chịu đòn hiểm thì không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu bọn họ thật phạm lỗi, vì sao lúc nãy ngươi muốn gạt ta nói bọn họ hầu bệnh? Hiển nhiên trong lòng có quỷ. Từ đấy mà suy ra, ngươi nói cữu cữu ta bị bệnh không chịu gặp ta, nói vậy cũng là giả. Cố Siêu đâu?"

Tiết Thần bỗng nhiên hô lớn một tiếng, Cố Siêu lập tức tiến lên: "Có thuộc hạ."

Tiết Thần hỏi: "Ngươi có biết cữu lão gia ở trong viện nào không?"

Cố Siêu gật đầu: "Thuộc hạ biết, đó là ở hướng nam của phòng chất củi chỗ hai vị thiếu gia tiểu thư bị giam giữ, đi qua một khu viện nhỏ là đến. Bất quá bên ngoài sân viện kia có người canh giữ."

Tiết Thần không để ý cúi đầu sửa sang ống tay áo của mình rồi hỏi: "Có thể gặp được cữu lão gia không?"

Cố Siêu nhìn thoáng qua Tôn thị, còn có bọn gia đinh từ bốn phương tám hướng nhào ra, cầm trong tay gậy gỗ côn sắt, trả lời Tiết Thần một cách chắc chắn: "Chỉ cần phu nhân muốn gặp, vậy thì có thể gặp!"

Tiết Thần nhìn thoáng qua Nghiêm Lạc Đông, Nghiêm Lạc Đông gật đầu tỏ vẻ không ngại, Tiết Thần lúc này mới phân phó: "Vậy thì tốt, dẫn đường đi!"

*Edited by Bà Còm*

Tôn thị quả thực cực kỳ khó có thể tin, trước nay ả chưa thấy qua có cô nương nào ở nhà người khác sẽ không coi ai ra gì đến mức độ này, nghiễm nhiên không để chủ nhân đứng đắn ả đây vào mắt. Tôn thị làm sao có thể nhịn được cơn tức này, lập tức chỉ huy mấy chục gia đinh trong phủ: "Xông lên bắt lấy đám người xâm nhập tư gia này, ta muốn bắt bọn họ đi gặp Tri phủ lão gia cáo trạng! Ta muốn xem thiên hạ này còn có vương pháp hay không!"

Tay đấm của Lư phủ từ bốn phương tám hướng xông lại. Cố Siêu và một hộ vệ dẫn đầu, Liêu Thiêm kè ở bên trái Tiết Thần, bên phải là hai Cẩm Y Vệ mặc thường phục, Nghiêm Lạc Đông thì canh sau lưng, năm người vây quanh Tiết Thần bảo hộ nghiêm mật. Vô luận bốn phía vọt tới bao nhiêu gia đinh, tất cả đều bị năm người này quật ngã cách Tiết Thần thật xa, đừng nói là có thể thương tổn Tiết Thần, ngay cả tới gần nàng đều thành vấn đề. Tiết Thần ở trung tâm của vòng bảo hộ, nghiễm nhiên chính là người được thanh thản nhất trong đám hỗn loạn xung quanh, không bị quấy rầy không bị ảnh hưởng, hơn nữa còn có thể nện bước một cách thảnh thơi về phía sân viện mục tiêu.

Gia đinh Lư gia cho dù nhiều bao nhiêu cũng làm sao có thể ngăn cản được Bách Hộ có võ công cao cường như Nghiêm Lạc Đông và Liêu Thiêm; Cố Siêu vốn dĩ chính là hộ viện nên cũng có công phu, sau lại bái Nghiêm Lạc Đông làm sư, hiện giờ có sư phụ chỉ giáo nên võ công dĩ nhiên nâng cao một tầng; hai Cẩm Y Vệ kia thì đương nhiên khỏi cần phải nói, không có võ công thật sự thì làm sao có thể tồn tại trong Cẩm Y Vệ để kiếm cơm? Huống chi, những người này đều là Lâu Khánh Vân đích thân chọn lựa tới bảo hộ Tiết Thần, dĩ nhiên đều là giỏi nhất trong số nhân tài, gia đinh bình thường đối với bọn họ thì chẳng khác nào là dùng đao chém su hào, vô cùng nhẹ nhàng quẳng bọn người muốn xông vào gần Tiết Thần ra xa mười thước.

Tôn thị đi theo phía sau, vừa không dám lên trước nhưng lại không nghĩ cứ như vậy mà lùi bước, đành phải thập thò ở sau lưng hô hào: "Đánh đi, đánh cho ta! Các ngươi đều làm ăn kiểu gì vậy? Nhiều người như thế mà không bắt được một cô nương à, mau xông lên cho ta! Đừng để cho nàng ta tiến đến hậu viện, đừng cho nàng ta đi vào! Mau tới đây, tất cả đều xông ra cho ta, ngăn nàng ta lại, mau ngăn nàng ta lại!"

Tuy Tôn thị hô khản cổ họng nhưng cho dù toàn bộ gia đinh của Lư gia xuất động cũng không có thể lay chuyển thành lũy kiên cố quanh thân Tiết Thần một mảy may.

Tiết Thần được Lư Tinh và Lư Uyển dẫn tới hậu viện Lư gia, ngôi viện dường như đã lâu không có quét tước cùng tu sửa nên nhìn rất cũ kỹ, thật không giống như chủ viện của một đương gia. Nhìn vậy có vẻ như sau khi Lư Chu Bình bị bệnh, Tôn thị liền dời ông ta ra khỏi chủ viện, nơi này có lẽ là thiên viện của Lư gia, bên ngoài có mấy bà tử béo tốt canh giữ. Mấy bà tử nghe bên ngoài có động tĩnh bèn chạy ra nhìn xem tình huống, nhưng không ngờ mới vừa thò đầu ra liền bị người từ ngoài cửa kéo ra ngoài, thân hình mập ú như vậy mà bị lôi vứt ra ngoài như bao khoai lang, đụng ngã một gốc cây nguyệt quế ngoài sân.

Sau khi dọn sạch chướng ngại, Lư Tinh chịu đựng thương thế vừa đưa Tiết Thần vào hậu viện vừa nói: "Biểu tỷ mời theo đệ, phụ thân và tổ mẫu đều bị nữ nhân ác độc kia nhốt ở viện này. Mấy bà tử đó chính là người canh giữ bọn họ."

Tiết Thần đi vào sân viện, nhìn nhìn bốn phía, trong lòng không tự chủ được dâng lên một cổ thê lương. Viện này đâu thể nào là một chỗ chủ nhân gia nên ở, nơi nơi rách nát dơ bẩn không thôi, trong sân tràn đầy cỏ dại, đình hóng gió tróc sơn loang lổ, bộ bàn ghế đá ở một góc sân cũng tàn khuyết, hơn nữa bụi bặm phủ đầy. Ngôi viện chẳng phân biệt tiền viện và hậu viện, như là một tứ hợp viện loại nhỏ, chỉ có bốn năm gian nhà trệt tường trắng ngói đen, cửa sổ cũng loang lổ tróc sơn. Thật sự không thể ngờ được, đường đường là một phú hộ ở Đại Hưng, danh tiếng bên ngoài "kim ngọc mãn đường" như vậy, nhưng chủ nhân chính quy lại bị an trí trong một tiểu viện lụi bại chờ chết. Tôn thị cũng thật sự khinh người quá đáng, chiếm tiền tài cùng trạch viện giam lỏng người ta, chính mình sống giàu có lại hưởng thụ, thật không biết ả ta có còn lương tâm hay không!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi