[PHẦN 1] TỎA SÁNG CHO CHÀNG

Rốt cuộc lúc trước Tĩnh tỷ nhi xảy ra chuyện gì thì Tiết Thần cũng không biết rõ. Khi nàng mười ba tuổi thì mới theo Tiêu thị vào Tiết gia, mà Tĩnh tỷ nhi cũng chưa từng tâm sự chuyện này với nàng. Có thể đúng như Bạch thị nói cho Đường Phi, bản thân Tĩnh tỷ nhi cũng không hay biết. Lúc trước Tĩnh tỷ nhi ở Ngụy gia vẫn luôn bị Bạch thị ức hiếp, trước sáu tuổi thì ở tại Đại Hưng cùng Bạch thị, sau sáu tuổi mới được Tiêu thị đón về bên người, nhưng lúc đó Bạch thị cũng từ Đại Hưng trở về Uyển Bình ở cùng một chỗ với Tiêu thị.

Tiết Thần có thể hiểu được sự khó xử của Đường Phi hiện giờ, mà cho tới hôm nay hắn vẫn chưa gây ầm ĩ với Tĩnh tỷ nhi xem như đã khoan hồng độ lượng. Nếu loại sự tình này thật sự lôi ra chất vấn Tĩnh tỷ nhi, dựa vào tính cách mềm yếu của Tĩnh tỷ nhi thì tất nhiên sẽ chịu không nổi cú đả kích này.

Lâu Khánh Vân nghe đến đó lại vẫn rất thông suốt, hỏi Đường Phi: “Nè, nương tử của ngươi có còn... hay không... ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết? Đêm tân hôn không... cảm giác được sao?”

Đường Phi buồn rầu nhìn Lâu Khánh Vân trả lời: “Buổi tối hôm đó đệ uống say nên cũng rất mơ hồ, khi tỉnh lại thì Tĩnh tỷ nhi đã được thu hồng, đi thỉnh an. Cho nên đệ...”

Tiết Thần tuy rằng cảm thấy đàm luận chuyện này với nam nhân khác có chút xấu hổ, nhưng việc này quan hệ đến danh tiết của Tĩnh tỷ nhi nên Tiết Thần không thể không coi trọng, bèn nối theo hỏi: “Cho nên đệ hoài nghi, vụ "có hồng" là do Tĩnh tỷ nhi động tay động chân? Tổ mẫu của Tĩnh tỷ nhi đã nói với đệ như vậy?”

Đường Phi không nói gì, nhìn dáng vẻ của hắn thì khẳng định là đang hoài nghi như vậy. Trước tiên Bạch thị nói cho hắn chuyện Tĩnh tỷ nhi không trong sạch, sau đó lại nói Tĩnh tỷ nhi tự mình động tay chân. Hôm Tĩnh tỷ nhi thành thân, Ngụy Chỉ Lan và Ngụy Chỉ Cầm đều có mặt, cho nên tân lang uống say hay không bọn họ hẳn là biết.

Tiết Thần không đợi Đường Phi mở miệng, tiếp tục phán đoán: “Ta cảm thấy chuyện này nhất định không phải như đệ nghĩ. Tính tình Tĩnh tỷ nhi ôn hòa trung hậu thành thật, loại chuyện làm giả có lạc hồng như vậy nàng nhất định không thể làm được. Chúng ta chắc hẳn đều tin tưởng nhân phẩm của Tĩnh tỷ nhi, đặc biệt là đệ, đệ thành thân với nàng một thời gian dài như vậy, chẳng lẽ đệ còn không hiểu nàng sao? Tĩnh tỷ nhi có chuyện gì đều chỉ biết nuốt vào bụng, sẽ không bao giờ lôi ra gây với đệ. Thời gian này đệ đột nhiên bỏ rơi nàng, có từng nghe nàng oán giận một câu nào với đệ chưa?”

Đường Phi cúi đầu một lúc lâu cũng không động đậy, sau đó thở ra một hơi rồi nói: “Đạo lý này đệ đều hiểu rõ, nếu là người khác nói với đệ những lời này thì tất nhiên đệ sẽ không tin, nhưng người nói ra chuyện này chính là tổ mẫu ruột thịt và thứ muội của Tĩnh tỷ nhi cơ mà. Họ nói rõ ràng rất có lý làm đệ không thể không nghi ngờ, mà đệ lại sợ nếu trực tiếp hỏi thì sẽ làm Tĩnh tỷ nhi hoàn toàn suy sụp nên đệ không dám hỏi. Dạo này đệ xa lánh nàng, thật ra bản thân cũng bị dày vò rất nhiều.”

Tiết Thần thở dài than: “Ai nha, có vài người căn bản không xứng làm tổ mẫu người ta! Đệ có biết tổ mẫu Tĩnh tỷ nhi đã ngược đãi nàng từ nhỏ hay không? Bởi vì mẫu thân nàng là Huyện chủ, cho nên Bạch thị sợ mẫu thân Tĩnh tỷ nhi lên mặt nắm quyền trong nhà. Tĩnh tỷ nhi vừa sinh ra đã bị Bạch thị bắt tới Đại Hưng tách rời với mẫu thân nàng. Mà ở Đại Hưng, Bạch thị đối xử với Tĩnh tỷ nhi còn tệ hơn một nha hoàn. Cụ thể Tĩnh tỷ nhi bị đối đãi như thế nào ta sẽ không nói, đệ trở về hỏi Tĩnh tỷ nhi và nhạc mẫu sẽ biết. Nhưng ta có trách nhiệm phải báo cho đệ hiểu những vấn đề này: thứ nhất, Bạch thị không phải là người tốt, mụ ta rất ích kỷ, căn bản không coi Tĩnh tỷ nhi như là tôn nữ ruột thịt; thứ hai, nhi tử của mụ ta, cũng chính là phụ thân đã qua đời của Tĩnh tỷ nhi, là kẻ "sủng thiếp diệt thê"; chưa hết, thứ muội của nàng, chính là hai nữ nhi do thiếp thị sinh ra, Ngụy Chỉ Lan và Ngụy Chỉ Cầm, chiếm địa vị cao hơn Tĩnh tỷ nhi ở Ngụy gia. Nhạc mẫu của đệ ở Ngụy gia trải qua cuộc sống không bằng heo chó, bà là một Huyện chủ mà bị những người này chèn ép qua bao nhiêu năm. Sau khi phụ thân Tĩnh tỷ nhi chết đi, đệ biết Bạch thị bắt nhạc mẫu đệ làm gì hay không? Mụ ta bắt bà phải tuẫn tiết chết theo, bảo bà hãy đi qua thế giới bên kia hầu hạ phụ thân Tĩnh tỷ nhi. Lúc này nhạc mẫu đệ mới quá thương tâm nên quyết định tái giá. Những chuyện này vào thời điểm đó gây náo động ầm ĩ ở Uyển Bình, đệ chỉ cần phái người đi điều tra một phen liền biết thật giả. Nhạc mẫu đệ mang theo Tĩnh tỷ nhi gả đến Tiết gia chúng ta mà Bạch thị kia còn thường xuyên tới cửa "bới lông tìm vết". Khi đó nhạc mẫu đệ đã là thái thái của Tiết gia chúng ta, vậy mà mụ ta tới cửa vẫn vênh mặt hất hàm sai khiến nhạc mẫu đệ và Tĩnh tỷ nhi, ở Tiết gia chúng ta mà mụ ta còn dám như thế thì càng đừng nói là ở Ngụy gia. Nói đến hai thứ muội kia của Tĩnh tỷ nhi, lúc phụ thân  Tĩnh tỷ nhi chết đệ biết hắn để lại di nguyện như thế nào không? Hắn muốn Ngụy gia phân một nửa tài sản cho hai thứ muội đó. Hai thứ muội tuy là thứ nữ mà lại ngồi trên một nửa tài sản Ngụy gia, còn Tĩnh tỷ nhi là đích nữ thì lại không có cái đinh gì. Tất cả những điều đó chẳng lẽ không phải đã thuyết minh vấn đề rất rõ ràng hay sao?”

Đường Phi nghe Tiết Thần nói một tràng dài như vậy, đầu óc dường như có chút phản ứng không kịp, thật lâu sau mới thở hắt ra rồi mở miệng: “Những việc này, trước nay Tĩnh tỷ nhi không hề nói với đệ.”

Tiết Thần đỡ eo đứng lên: “Những việc này làm sao Tĩnh tỷ nhi có thể kể cho đệ? Nàng họ Ngụy, chẳng lẽ còn có thể nói ra chuyện không tốt của tổ mẫu ruột thịt và thứ muội à? Đúng rồi, lúc trước tổ mẫu nàng còn định cho nàng một mối hôn ước, là chất nhi của nhị thẩm nàng, từ nhỏ đã hiếp đáp đồng hương, còn đích tay đánh chết người. Loại nhà như vậy mà mụ ta còn nhất định muốn gả Tĩnh tỷ nhi vào, chỉ với phần tâm tư này, đệ còn nhìn không ra tổ mẫu nàng là dạng người gì sao? Cả đời muốn đè đầu nhạc mẫu đệ, nhưng dù sao nhạc mẫu đệ là Huyện chủ nên thân phận cao không áp chế nổi, vì thế liền dốc hết sức hành hạ Tĩnh tỷ nhi. Thể theo lời của mụ ta, Tĩnh tỷ nhi dù sao cũng là người của Ngụy gia, mụ ta là Ngụy gia lão phu nhân, sinh mệnh của Tĩnh tỷ nhi phải bị mụ ta nắm trong tay, huống chi là chuyện khác. Mụ ta muốn dùng Tĩnh tỷ nhi để làm nhạc mẫu đệ khuất phục, chẳng qua nhạc mẫu đệ không chịu để mụ ta bài bố nên mụ ta liền ghi hận trong lòng. Cũng chính vì nguyên nhân này mà trong ngày đệ và Tĩnh tỷ nhi thành thân không mời tổ mẫu ruột thịt này. Nhưng ta cũng không ngờ được, Bạch thị vẫn còn chưa từ bỏ ý định xấu xa, vì phá hư thanh danh của Tĩnh tỷ nhi mà tìm đến đệ! Đường Phi, lúc này đệ nên có sự phán đoán của riêng mình. Đệ ngẫm lại mà coi, nếu chuyện Tĩnh tỷ nhi không còn trinh tiết là thật sự, mà tổ mẫu nàng nếu như đối với nàng chỉ cần có một chút yêu quý, tổ mẫu sẽ đem loại chuyện này nói cho cô gia của tôn nữ biết hay không? Các tổ mẫu khác đều sẽ thay tôn nữ giấu nhẹm còn không kịp đâu, trong khi mụ ta thì sẵn sàng thuật lại từ đầu tới đuôi, vậy là bận tâm cho Tĩnh tỷ nhi hay sao? Đệ ngàn vạn lần đừng để "trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường".”

Đường Phi nghe xong Tiết Thần một hơi nói những lời này, tức khắc giải khai toàn bộ bế tắc. Vấn đề vẫn luôn làm hắn bối rối rốt cuộc đã được giải đáp. Tiết Thần nói không sai, hắn vẫn luôn rối rắm về chuyện đó là tổ mẫu ruột thịt của Tĩnh tỷ nhi, nếu là chuyện bịa đặt thì sẽ không nói ra từ chính miệng tổ mẫu ruột thịt của nàng. Nhưng hắn đã quên mất một điều, nếu thật là một tổ mẫu yêu thương tôn nữ, đâu thể nào sau khi tôn nữ xuất giá còn đem chuyện này nói cho tôn nữ tế? Hơn nữa còn nhờ miệng của thứ muội Tĩnh tỷ nhi nói ra, sau đó mới dẫn hắn đi gặp Ngụy lão phu nhân... Mà ngay từ đầu mục đích của bọn họ cũng không phải đòi tiền, mà là muốn cho thứ muội kia làm thiếp cho hắn, hắn không đồng ý nên bọn họ mới quay ngược lại tống tiền...

Hắn thật sự "trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường", luôn tự mình rối rắm rồi trốn tránh, thật sự không muốn tin tưởng chuyện này nhưng lại không dám đi giáp mặt thê tử hỏi rõ, sợ thê tử cho hắn một đáp án làm hắn khó có thể tiếp thu. Nhưng hôm nay hắn đã nghĩ thông suốt, đây quả thật chính là một âm mưu, lợi dụng con người của hắn không dám đem sự tình này gây ầm ĩ, không muốn hỏi thẳng chuyện này với Tĩnh tỷ nhi.

Bởi vậy hắn mới để cho người khác lừa gạt một thời gian dài như vậy mà không phát giác ra, còn phải dựa vào Tiết Thần tới thức tỉnh. Nhớ tới thời gian dài như vậy đã lạnh nhạt và xa cách đối với thê tử, Đường Phi quả thực muốn hận chết bản thân quá ngu ngốc.

Tiết Thần thấy Đường Phi đã sáng tỏ thì mới yên lòng. Bất quá, nếu không phải Đường Phi nhịn không được tới hỏi nàng, vậy thì đến bây giờ nàng cũng không biết Bạch thị cùng hai thứ muội lại dám ở sau lưng bịa đặt chuyện ghê tởm như vậy.

Đường Phi nghĩ thông suốt chân tướng xong, gấp không chờ nổi liền đưa ra cáo từ, hồi phủ đi tìm Tĩnh tỷ nhi.

*Edited by Bà Còm*Tiết Thần vẫn ở phòng khách thật lâu chưa động, Lâu Khánh Vân đứng bên cạnh trong chốc lát, sau đó mới ôm bả vai nàng dỗ dành: “Chuyện này nàng cũng đừng nghĩ đến nữa, cẩn thận tức điên thân mình.”

Tiết Thần quay đầu lại: “Làm thế nào mà ta có thể không tức? Tĩnh tỷ nhi là tôn nữ ruột thịt của mụ ta, sao mụ ta có thể đâm một dao sau lưng như vậy? Nếu Đường Phi không phải là người tốt bụng, không cho Tĩnh tỷ nhi phân trần liền vứt bỏ, vậy Tĩnh tỷ nhi đi đến nơi nào nói rõ lí lẽ? Đang êm đẹp bỗng nhiên phải gánh ô danh không trinh tiết, cả đời đều bị hủy mất rồi.”

“Ngoan ngoãn, đừng tức giận, vì loại người mà tổn hại thân thể thật không đáng đâu. Giao cho ta giải quyết, bảo đảm sẽ làm trong lòng nàng thoải mái!”

Lâu Khánh Vân vỗ ngực cam đoan với Tiết Thần. Tiết Thần nghiêng đầu liếc phu quân một cái: “Giao cho chàng làm? Vậy chàng muốn làm như thế nào?”

Lâu Khánh Vân cười hắc hắc: “Ha ha, đừng hỏi quá trình, cứ chờ xem kết quả là được. Cái đám chó má kia cũng không ước lượng khả năng của bọn chúng, dám làm cho nương tử ta nổi giận. Nếu ta không làm gì thì bọn chúng thật cho rằng ta là hổ giấy.”

Nói xong lời này, khuôn mặt tuấn dật của Lâu Khánh Vân gợi lên một tia cười lạnh, trong ánh mắt lộ ra lệ khí nồng đậm, ngay cả Tiết Thần cũng nhịn không được phải rùng mình: “Sao ta nghe thôi mà đã phát khiếp thế này? Chàng đừng giơ đuốc cầm gậy tới cửa náo loạn, coi chừng bọn chúng lại nhân cơ hội này tuyên bố ầm ĩ ra ngoài, đến lúc đó danh tiết của Tĩnh tỷ nhi khó mà giữ được, cho dù Đường Phi tin tưởng nàng cũng vô dụng. Loại sự tình này cũng nên lén xử lý thì hơn, chàng tay chân thô bạo sẽ không chịu kiềm nén. Vẫn nên để ta giải quyết tốt hơn!”

Lâu Khánh Vân đột nhiên duỗi tay nhéo nhéo gương mặt Tiết Thần, nhìn nàng ưm một tiếng khuôn mặt xinh đẹp nhíu lại mới vừa lòng nói: “Cái gì mà ta tay chân thô bạo, lần này gia khiến cho nàng xem kỹ thủ đoạn của gia!”

Tiết Thần đập tay chàng ta xuống, xoa xoa gò má dạo này đã bắt đầu phúng phính, không có ý kiến gì nữa.

Thật ra, chỉ cần Lâu Khánh Vân không đem chuyện này náo động đến nỗi toàn thiên hạ đều biết, làm danh tiết của Tĩnh tỷ nhi bị hao tổn, ngoài ra thì chàng ta thích chỉnh bọn họ như thế nào thì cứ tùy tiện: giơ đuốc cầm gậy tới cửa đánh người cũng được, sau lưng giáo huấn cũng thế, dù sao dạo này thân mình nàng  thật sự mệt mỏi, có người thay nàng chia sẻ thì nàng cũng mừng rỡ buông tay.

Chẳng qua, Tiết Thần lại ngầm quyết định, nếu Lâu Khánh Vân xuống tay không đủ tàn nhẫn, nàng cũng sẽ không cứ vậy mà cho qua, đến lúc đó nàng sẽ tự mình ra tay! Nhất định phải để Bạch thị và hai thứ muội kia được một bài học nhớ đời! Rốt cuộc, tuy rằng bọn chúng muốn làm hại Tĩnh tỷ nhi, nhưng nếu chuyện này bọn chúng hãm hại thành công, tương lai bị liên lụy không chỉ là Tĩnh tỷ nhi mà còn có Tiêu thị; Tiêu thị bị ảnh hưởng thì Tiết Vân Đào dĩ nhiên cũng chạy không thoát. Trong khoảng thời gian này chính là thời cơ để Tiết Vân Đào lên chức, nếu gây ra chuyện gièm pha gì thì nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Đây có thể không còn là chuyện hậu trạch nữa rồi, tầm ảnh hưởng có thể rất sâu xa làm Tiết Thần không thể không phòng bị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi