[PHẦN 1] TỎA SÁNG CHO CHÀNG

Sau tiết Thanh minh, Tiết Tú và Hàn Ngọc liền tới ngõ Yến tử ở vài ngày. Tỷ muội ba người tụ bên nhau nói nói cười cười rất vui vẻ.

Tiết Thần rốt cuộc không cần mặc xiêm y tố sắc. Tiết Tú chọn cho nàng một bộ váy Giao lãnh bằng gấm Tứ Xuyên màu xanh nhạt thêu hình bướm, Hàn Ngọc tự tay chải cho nàng kiểu tóc trụy mã kế, toàn thân thoạt nhìn tươi tắn hơn nhiều.

Nếu nói lúc trước mặc xiêm y trắng nhìn Tiết Thần như một đóa hoa nhài, thì hôm nay mặc vào xiêm y có màu sắc trông nàng như một nụ hoa bách hợp đang chờ nở rộ -- má đào hây hây, thanh thuần mà lại diễm lệ, thêm một tuổi nên vóc dáng cũng cao hơn năm trước một đoạn, thân hình thon dài hơn rất nhiều. Tiết Tú đứng phía sau, nhìn sườn mặt của Tiết Thần trong gương khen: “Thần tỷ nhi trưởng thành rồi, sắp sửa cao không thua ta.”

Trong ba người các nàng, Tiết Tú lớn nhất cho nên cũng cao nhất, sau đó là tới Tiết Thần, cuối cùng mới đến Hàn Ngọc. Hàn Ngọc thật giống như bị thần tiên làm pháp thuật gì trên người, nhất định không cao nổi, năm trước cùng năm nay cơ hồ không cần may xiêm y mới, vì thế Hàn Ngọc cũng thập phần buồn rầu.

Tiết Thần xoay người lại cười cười với các nàng, khen Hàn Ngọc một câu: “Trước đây đâu biết Ngọc tỷ nhi có tay nghề này, búi tóc thật là đẹp mắt.”

Hàn Ngọc nhoẻn miệng cười: “Hắc hắc, chủ yếu là do tỷ xinh đẹp, cho dù muội không khéo tay thì tỷ búi tóc kiểu gì cũng vẫn đẹp.”

Tiết Thần cười đi tới lồng sắt nuôi con thỏ, lấy một ít rau xanh đã rửa sạch sẽ đưa đến miệng cho ăn. Con thỏ dựng hai lên chân lên, dùng chân trước ôm lá cải nhấm nháp.

Hàn Ngọc thấy lạ mắt nhất định muốn ôm ra chơi một chút. So với năm trước con thỏ đã lớn lên nhiều, hiện giờ không đặt nó trong lòng bàn tay được rồi. Tiết Thần thật sự thực lo lắng, nếu cứ nuôi như vậy thì coi chừng nó lớn bằng con mèo hay không? Vậy là quá lớn rồi!

Hôm nay Tiết Tú và Hàn Ngọc tới rủ Tiết Thần ra cửa du ngoạn, ba người hẹn nhau đi chùa Định Tuệ, nghe nói hoa thược dược và hoa trà trong chùa Định Tuệ đều đã nở sớm. Hiện giờ Tiết Tú đã mười bốn tuổi, xem như đại cô nương, để nàng ta dẫn Tiết Thần và Hàn Ngọc đi chơi thì người lớn cũng cho phép, phái hộ vệ đi theo bảo vệ ba cô nương là được.

Tiết Thần xác thật đã rất lâu không ra cửa du ngoạn. Từ sau khi Lư thị qua đời rồi Tiết Uyển đột nhiên xuất hiện, bắt đầu từ lúc đó thần kinh của nàng vẫn luôn căng chặt, mệt mỏi ứng phó Từ Tố Nga. Cho tới bây giờ ba năm hiếu kỳ đã chấm dứt, nàng mới thoáng cảm giác được một chút thả lỏng.

"Thời tiết Thanh minh mưa ào ào, khiến người đi đường như mất hồn", câu nói này thật không sai. Lúc bọn Tiết Thần đang ngồi xe ngựa ra cửa, mới đi đến gần nam giao thì trời bắt đầu đổ mưa. May mắn Tiết Thần vẫn quen chuẩn bị áo tơi và ô che để trong xe ngựa, lấy ra phân phát cho nhóm hộ vệ đi theo. Ba cô nương cũng ngoan ngoãn thả màn xe xuống, trong xe có ngọn đèn minh châu chiếu sáng, tuy rằng không thể so sánh với ánh sáng mặt trời, nhưng để đèn minh châu trong thùng xe vẫn tiện hơn, không cần phải đốt lửa đốt đuốc vẫn có thể chiếu sáng xung quanh.

Ba cô nương đều cảm thấy có chút hưng phấn. Bên ngoài xe ngựa mưa rơi tí tách cộng thêm tiếng gió vi vu, mà trong xe ngựa lại rất ấm áp, không hề ẩm ướt một chút nào. Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn minh châu, ba cô nương ngả nghiêng trên ghế nệm trong xe, ăn mứt hoa quả nói chuyện phiếm, miễn bàn có bao nhiêu hưởng thụ.

Tiết Thần dựa vào phía trong cùng của vách xe,  dưới khuỷu tay lót một gối dựa, ngẫu nhiên cùng các nàng đối đáp đôi câu, nhưng đại đa số thời gian nàng chỉ lẳng lặng ở một bên nghe các nàng nói chuyện.

Có lẽ hoàn cảnh này làm Tiết Thần cảm thấy đặc biệt an tâm, tiếng mưa rơi sàn sạt, tiếng gió vi vu, không khí trong xe ấm áp, giọng nói chuyện ôn hòa, loại tĩnh tâm này cả hai đời nàng đều chưa được trải qua. Tiết Thần cùng các nàng nói chuyện câu được câu mất, cảm thấy mí mắt sụp xuống, cứ thế ngồi lệch qua một bên mà thiếp đi.

Trong mộng, hồn phách của nàng tựa hồ tự do phiêu đãng bên ngoài, xuyên qua mưa gió vô tận. Đột nhiên quanh thân có chút rét run, Tiết Thần hơi hơi giật người, liền cảm giác khí lạnh tựa hồ nhiều hơn một chút. Lúc này Tiết Thần mới mở mắt, liền thấy Tiết Tú và Hàn Ngọc đang ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài.

Cửa sổ mở rộng cho nên Tiết Thần mới có thể cảm thấy lạnh run, lên tiếng hỏi: “Hai người nhìn gì vậy?”

Tiết Tú và Hàn Ngọc quay đầu lại. Tiết Tú buông rèm xe xuống nói: “Có phải bị lạnh hay không? Chúng ta đang nhìn mưa bên ngoài, tuy không phải mưa to nhưng mưa mãi không ngừng, còn có xu thế càng lúc càng lớn hơn. Lúc trước bánh xe vài lần đã bị trượt, nếu cứ tiếp tục mưa như vậy, cũng không biết tối nay chúng ta có thể chạy về nhà hay không?”

Chùa Định Tuệ nằm trên núi ở Nam giao, đường cho xe chạy uốn lượn giữa sườn núi. Nếu trời đẹp thì đường cũng tốt, nhưng nếu trời mưa như vậy thì đường này có thể lầy lội khó đi.

Tiết Thần thật ra không quá lo lắng, trấn an: “Đến lúc đó nhìn xem sao! Nếu thật không thể xuống núi cũng không cần miễn cưỡng, ta sẽ sai người trở về báo tin. Chùa Định Tuệ không phải cũng có thiện phòng cho nữ quyến cư trú hay sao? Chúng ta tới thêm tiền dầu mè, muốn ở lại một đêm thì trong chùa chắc sẽ không cự tuyệt. Chỉ là chúng ta không mang theo nha hoàn, buổi tối nếu muốn ngủ lại, không còn cách nào khác phải tự mình thu thập.”

Tiết Tú và Hàn Ngọc nghe Tiết Thần nói xong cũng cảm thấy không còn lo lắng như vậy. Từ khi Lư thị qua đời, Tiết Thần đã được coi trọng, bên phía Tiết gia Đông phủ càng ngày càng đem vị Đại tiểu thư này đặt trên mặt bàn. Hiện giờ Tiết Thần quản lý mọi việc trong phủ của ngõ Yến tử, việc quản gia này đều vô cùng phức tạp các nàng tưởng tượng không ra, vậy mà Tiết Thần có thể thống trị gọn gàng ngăn nắp, làm người không tìm ra bất luận khuyết điểm nào. Vì thế mọi người cũng liền tận đáy lòng tín nhiệm cô nương rõ ràng không lớn nhưng làm việc lại thập phần ổn thỏa này. Cho nên trong số ba người, tuy Tiết Tú tuổi lớn nhất, nhưng khi chân chính gặp phải chuyện gì, ba người vẫn nghe theo Tiết Thần.

Ba người các nàng ra ngoài chơi, gặp mưa bão đường khó đi, sai người trở về báo tin rồi ngủ lại một đêm ở bên ngoài cũng không phải chuyện gì quan trọng. Dù sao cũng có hộ vệ canh giữ, ba người ở cùng nhau, nghĩ đến sẽ không có chuyện gì.

Thật vất vả xe ngựa mới lên tới nơi, chủ trì phái tiểu sa di tiến ra nghênh đón. Tuy là ngày mưa nhưng trong chùa Định Tuệ tín đồ vẫn không giảm. Ba người lạy Phật xong, thêm ba trăm lượng tiền dầu mè, hỏi tiểu sa di mang các nàng đi thiện phòng ở hậu viện.

Thiện phòng ở hậu viện của chùa Định tuệ được xây dựng không giống như những chùa miếu khác, là ngôi thiền viện riêng biệt được xây ngay trong Bách hoa viên, phân ra khu cho khách nam và khu cho khách nữ. Thiền viện như một tòa nhà bốn cạnh, hai bên là hành lang có mái che, phía nam là tòa viện dành cho nam khách, tòa viện phía bắc thì dành cho nữ khách. Tuy rằng trời mưa nhưng cảnh sắc xung quanh thiền viện vẫn không tồi, đình đài lầu các, nhà thuỷ tạ ngắm hoa, mười bước một cảnh, hài hòa vô cùng.

Bọn Tiết Thần khó có khi được ra cửa, hơn nữa ba người đều không mang theo nha hoàn nên chỉ muốn một gian thiện phòng. Ba người quyết định nếu buổi tối không thể quay về thì cũng nên ngủ chung, còn các hộ vệ ở tại thiện phòng đối diện, khoảng cách hai bên không tính là gần nhưng cũng không quá xa, chỉ cần lớn tiếng gọi liền có thể nghe được.

Ba cô nương có thể nói là trước nay chưa bao giờ qua đêm một mình bên ngoài như vậy, vốn dĩ là ước hẹn tới ngắm hoa nhưng lại gặp trời mưa. Tuy rằng ngắm hoa trong mưa cũng là một phần của thú tao nhã nhưng tóm lại cũng không tốt lắm, hơn nữa làn váy của nữ hài nhi dễ dàng dính bùn lầy nên cũng không dám ra cửa đi lại. Vì thế trong tiếng mưa rơi rả rích, ba người ở trong thiện phòng viết chữ vẽ tranh đánh đàn hơn nửa ngày.

Tiết Thần và Hàn Ngọc thật ra bình chân như vại, chỉ có một mình Tiết Tú tựa hồ có chút không yên tâm, thường xuyên đi đến cửa sổ quan sát gì đó.

Hàn Ngọc vẽ xong một con thiên nga, ngẩng đầu lên ngắm nghía tác phẩm của mình, vừa lúc thấy bóng dáng Tiết Tú đang ghé vào cửa sổ nhón chân mong chờ bèn an ủi: “Ai nha, Tú tỷ nhi đừng lo lắng. Dù sao chúng ta cũng là hẹn nhau ra ngoài chơi, có ngắm hoa hay không thật ra cũng không có gì quan trọng.” Hàn Ngọc cho rằng Tiết Tú bởi vì ước định tới ngắm hoa nhưng lại gặp mưa to mà tâm tình buồn bực, mở miệng đả thông tư tưởng.

Tiết Tú không quay đầu lại, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, cao giọng trả lời: “Ừ, ta biết. Các muội cứ vẽ đi, ta ngắm cảnh trí bên ngoài một chút rồi vào.”

Hàn Ngọc cực kỳ thắc mắc, thò lại gần nhìn thoáng qua cửa sổ xem Tiết Tú đang dán mặt ngắm cái gì bên ngoài. Hàn Ngọc chỉ có thể thấy đường núi uốn lượn, cũng không có cảnh đẹp nào, nhất thời không biết Tiết Tú suy nghĩ gì, bèn không miễn cưỡng nàng ta, tự mình cầm thi họa đến cho Tiết Thần thưởng thức.

Lúc này Tiết Thần cũng vừa vẽ xong một mảnh rừng trúc, những cây trúc thẳng tắp tựa hồ như những thanh đao sắc bén cắm xuống đất, ào ào đón gió, lá trúc giống như đang đong đưa, có thể cảm thấy cơn gió đang thổi rì rào qua bức vẽ.

Hàn Ngọc líu lưỡi ngắm tài họa của Tiết Thần, lại cúi đầu nhìn nhìn bức họa trong tay, trông giống như một con vịt nước buồn cười, tức khắc cảm thấy người so với người, hàng so với hàng thật sự mang đến cảm giác thất bại quá lớn.

Cố tình Tiết Thần còn không có chút tự giác nào, quay đầu nhìn Hàn Ngọc hỏi nàng vẽ cái gì. Hàn Ngọc ấp úng, che che đậy đậy, nhất định không chịu cho Tiết Thần xem.

Hai người đang nháo loạn giằng co, bên kia đột nhiên Tiết Tú vui vẻ nhảy dựng lên, sau đó xoay người lại, trên mặt hiện ra một mảnh đỏ hồng rất khả nghi, gương mặt còn tràn đầy xuân ý sáng lạn.

Hàn Ngọc và Tiết Thần liếc nhau, hai người đều không hiểu phản ứng này của Tiết Tú là có ý gì. Vì sao Tiết Tú vẫn luôn duy trì sự hoang mang cho đến lúc màn đêm buông xuống?

Sau khi sắc trời rũ xuống, cơn mưa mới thoáng ngừng lại. Bên trong thiền viện lại đón tiếp thêm một đoàn khách nhân khác.

Thượng thư lệnh gia Nguyên công tử, hiện giờ đã là Thám Hoa lang Nguyên công tử, đang từ cổng vòm rũ hoa của thiền viện đi vào. Phía sau hắn còn có hai người đi theo, mà hai người kia thì Tiết Thần và Hàn Ngọc đều quen biết.

Lúc này, hai cô nương mới hiểu ý đồ chân chính của việc hôm nay Tiết Tú nhất định muốn mời các nàng tới chùa Định Tuệ ngắm hoa...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi