[PHẦN 1] TỎA SÁNG CHO CHÀNG

“Tuyên nhi, nàng biết ta không còn cách nào, người ta thích chính là nàng, vẫn luôn là nàng.” Nam tử nôn nóng giải thích với nữ tử. Tiết Thần và Tiết Tú bất đắc dĩ nhún vai, biết trong lúc vô tình đã nghe lén được một cọc nhân duyên, vốn dĩ không định để ý, thẳng đến khi các nàng tiếp tục nghe được cuộc đối thoại...

“Trước nay chàng đều gạt ta. Nếu chàng thật sự thích ta, tại sao lại để ta gả cho nam nhân khác? Ta cũng không biết chàng là người bạc tình như thế. Đúng là ta đã bị vướng vào lưới tình, đem tâm cùng thân thể tất cả đều giao cho chàng.” Nữ tử vừa nói vừa khóc, đề tài cũng đủ kình bạo, làm Tiết Thần và Tiết Tú nghe thôi cũng líu lưỡi.

“Tuyên nhi... Nàng không phải không biết ta có nỗi khổ riêng.”

“Chàng có nỗi khổ gì chứ? Ta cũng biết chính là vì Triệu tiểu thư kia chứ gì? Chàng muốn cùng Triệu tiểu thư ở bên nhau, cho nên tìm mọi cách quăng bỏ ta, muốn ta gả cho Nguyên gia. Huyền Vũ, chàng thật là tàn nhẫn. Ta, ta... có khả năng đã mang cốt nhục của chàng trong bụng, làm sao chàng có thể không cần ta?”

Nguyên gia? Tiết Thần và Tiết Tú đồng thời chú ý đến từ này. Hai người liếc nhau, Nguyên gia mà bọn họ nhắc đến không phải là Nguyên gia mà các nàng suy nghĩ chứ nhỉ? Tức khắc tập trung tinh thần nghe lén.

Thanh âm của nam tử tựa hồ có chút nôn nóng, lắp bắp: “Cái gì? Hài... hài tử? Nhưng... nhưng chúng ta bất quá chỉ... chỉ... như vậy một vài lần... Nàng đã tìm đại phu khám chưa?”

Nữ tử nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời: “Dù chưa từng tìm đại phu xem qua, nhưng nhũ mẫu của ta trước đây đã từng làm bà đỡ, ma ma nói ta tám phần là có mang, còn chưa đến một tháng... Huyền Vũ, chàng cưới ta được không? Chàng biết ta chỉ một lòng muốn gả cho chàng, ta không thèm gả cho những người khác.”

Sau đó là một trận trầm mặc. Tiết Thần và Tiết Tú chờ đợi có chút sốt ruột, qua một hồi lâu mới nghe giọng nam cất lên:“Tuyên nhi, nàng đừng tùy hứng. Ta, ta đã cùng Triệu tiểu thư đính hôn, nàng thật muốn gả cho ta thì chỉ có thể làm thiếp, nhưng nàng lại không bằng lòng làm thiếp. Hiện giờ có sẵn cơ hội để nàng gả vào Nguyên gia, Nguyên Đại Lang kia là nhân vật gì chứ? Nếu không phải do trùng hợp ở trong ngày mưa nàng giúp đỡ Nguyên phu nhân một hồi, làm sao có thể tới phiên nàng được gả vào Nguyên gia? Có cơ hội tốt mà không hảo hảo quý trọng, cứ quấn lấy ta làm gì? Nàng quay về tìm một đại phu khám ngay đi, nếu nhũ mẫu của nàng xem chuẩn, hãy mau chóng xử lý đi.” Thanh âm của nam tử dừng một chút, một lát sau lại tiếp tục: “Nếu không, nàng hãy mau tìm cách quấn lấy Nguyên gia đề nghị thành thân ngay lập tức, đến lúc đó cho dù thật sự hoài thai cũng không đến nỗi khiến danh dự của nàng bị quét rác.”

“...”

Tiết Thần và Tiết Tú nghe được mày đều nhíu lại, càng thêm không dám thở mạnh một hơi nào. Coi bộ trong lúc lơ đãng các nàng đã nghe được một vấn đề thực sự khó lường.

“Được được, đừng khóc nữa!” Thanh âm của nam tử tiếp tục vang lên, sau đó nói ra một câu khiến hai nàng nghe như "sét đánh ngang tai": “Nàng ngoan ngoãn thể theo lời ta nói mà làm, vô luận nàng lưu lại hài tử hay không, sau này chúng ta vẫn còn có thể gặp mặt nhau. Ta bảo đảm một tháng sẽ đi gặp nàng vài lần, như vậy được rồi chứ?”

Hai người kia tựa hồ đã rời đi, tiếng khóc thút thít của nữ tử càng ngày càng nhỏ. Thẳng đến khi họ đã đi xa lắm rồi, Tiết Thần mới đánh bạo đưa đầu ló ra một nửa dò xét, muốn nhìn một chút đôi kỳ ba kia trông như thế nào, nhưng rất tiếc chỉ nhìn thấy bóng dáng -- nữ tử mặc áo ngoài màu hồng phấn, nam nhân mặc trường sam màu xanh như màu hồ nước.

Tiết Tú sợ Tiết Thần bị lộ vội vàng kéo nàng lại, chờ đến khi đôi nam nữ kia hoàn toàn đi xa. Tiết Thần thở ra một hơi thật dài rồi nói: “Nữ tử kia nói đến Nguyên gia, sẽ không phải là...”

Biểu tình Tiết Tú có chút ngưng trọng, so với lúc trước tâm sự còn nặng nề hơn, trầm ngâm gật đầu nói: “Chỉ sợ đúng rồi. Làm sao Nguyên công tử lại bị ghép cho một nữ tử không biết liêm sỉ như vậy? Cùng người lén lút quan hệ còn chưa tính, thế nhưng còn tin vào lời nói bạc hạnh của nam nhân kia, muốn vu oan giá họa lẫn lộn huyết thống. Nếu Nguyên công tử thật sự cưới nàng ta, vậy, vậy... huynh ấy nhất định sẽ thống khổ cả đời.”

Tiết Thần cũng thở dài theo. Chuyện này nếu bị các nàng ngẫu nhiên nghe được, vậy thì có lẽ ông trời không muốn khiến người tuyệt đường, ông trời đã cho Tiết Tú cơ hội. Chuyện này nếu thành cũng coi như là một việc thiện, miễn cho Nguyên công tử bị vu oan giá họa, lại có thể cho Tú tỷ nhi thêm một cơ hội.

“Trước hết tỷ đừng có gấp. Chờ lát nữa trở về muội sẽ sai hộ vệ trong phủ đi điều tra chuyện này, nhìn xem rốt cuộc là ai phá rối. Hiện giờ chúng ta đã nghe được chuyện này, nếu là người không quen biết thì cứ mặc kệ, nhưng chúng ta đều nhận thức Nguyên công tử, vậy không có lý do gì ngồi yên không nhìn đến để huynh ấy bị hại.” Tiết Thần thật sự muốn giúp Tiết Tú một tay.

Tiết Tú cũng minh bạch hảo tâm của Tiết Thần, nắm lấy tay nàng, mặt đầy cảm kích: “Đúng vậy, chuyện này tuyệt đối không thể để Nguyên công tử vô duyên vô cớ bị oan khuất. Nhất định phải điều tra thật rõ, tra đến thấu triệt, để Nguyên phu nhân thấy rõ nàng kia là loại phụ đức gì, quả thực quá đáng giận.”

Tiết Thần lại an ủi Tiết Tú vài câu, hai tỷ muội bèn kéo nhau ra khỏi chỗ ẩn nấp, trực tiếp vượt qua hành lang cửu khúc, đi đến Cảnh Thúy viên hội họp cùng đám Hàn Ngọc.

Đi tới nơi đã thấy đám người Hàn Ngọc chiếm lĩnh một nhã gian ở lầu hai, sát gần cửa sổ ngắm cá. Thấy Tiết Thần và Tiết Tú đi tới, Hàn Ngọc liền nhoài người qua cửa sổ vẫy tay. Tiết Thần đi vào liền phát hiện hôm nay Hàn Ngọc quả nhiên dốc hết hầu bao, trà bánh tinh xảo bày đầy một bàn. Lan tỷ nhi và Cầm tỷ nhi vừa thấy các nàng tiến vào liền châm trà, lấy điểm tâm, ân cần không thể chê được. Trong khi Tĩnh tỷ nhi trước sau như một đứng bên cạnh cửa sổ, muốn tới gần nhưng lại vì Lan tỷ nhi và Cầm tỷ nhi ân cần vây quanh Tiết Thần, cảm thấy nếu mình cũng qua thì sẽ có chút chật chội.

Bởi vì trong lòng ấm ức về chuyện nghe lén được cho nên Tiết Tú chỉ ăn một chút rồi nói là phải về nhà. Đám Hàn Ngọc cũng dạo chơi mệt mỏi nên mới tới Cảnh Thúy viên ăn điểm tâm nghỉ chân, nghe Tiết Tú muốn về nhà cũng không có phản ứng gì quá khích, tất cả đều gật đầu thuận theo.

Các cô nương đi một hàng xuống lầu. Tiết Thần thấy trong sảnh cũng có một vài nữ hài nhi nhà quan đang ngồi nói nói cười cười nên không thích, vì thế Tiết Thần kêu bọn muội muội đi trước, nàng đi ở cuối cùng. Tiết Tú dẫn đầu các cô nương đi xuống lầu, còn chưa đi được vài bước liền thấy trước mặt có một đống thịt chặn ngang.

Một nam tử bộ dáng vụng về, thân hình mập ú như lợn nhưng cố làm ra vẻ phong lưu phe phẩy quạt giấy chặn đường Tiết Tú. Dùng giọng nói the thé hoàn toàn không xứng với thân hình mập mạp của hắn nói với Tiết Tú: “Đây không phải là Tiết tiểu thư sao? Chúng ta có thể gặp được ở chỗ này quả thật là duyên phận.”

Tiết Tú nhíu mày, cũng không muốn để ý cái gã đại mập này, cúi đầu đi vòng qua bên cạnh muốn tránh đi hắn. Chỉ là phía sau gã mập còn có hai người, tất cả đều mặc hoa phục, vừa thấy liền biết là hậu nhân thế gia. Một kẻ diện mạo khá dễ nhìn thay gã mập ngăn cản đường đi của Tiết Tú, vừa lên tiếng liền khiến cho lông tơ của Tiết Tú và Tiết Thần đều dựng thẳng lên -- người này không phải là tên nam nhân bội tình bạc nghĩa lúc nãy sao?

Hiện giờ hắn đang cầm một cây quạt cùng một kiểu dáng, ngăn cản đường đi của Tiết Tú nói: “Tiểu thư thật không lễ phép, huynh đệ của ta đang cùng tiểu thư nói chuyện, tiểu thư chưa trả lời hắn sao có thể bỏ đi?”

Còn có một nam tử khác cũng mặc hoa phục, dứt khoát đứng ở cạnh cửa, một chân dẫm lên khung cửa, hiển nhiên có ý chặn đường không cho các nàng ra ngoài.

Tiết Tú là nữ hài tử đầu đàn, tuy tuổi lớn nhất nhưng chưa bao giờ gặp qua trường hợp như vậy, nhất thời do dự không biết làm sao, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiết Thần, thấy Tiết Thần đang nhìn chằm chằm tên nam tử đứng ở cạnh cửa đang dùng chân chặn đường kia.

Tiết Thần híp mắt, nhìn thân ảnh quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn đang chắn ở cửa -- -- Tống An Đường. Tuy mặt mày quen thuộc nhưng vẫn là hai kẻ xa lạ, khiến trong lòng Tiết Thần trăm mối ngổn ngang, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, cứ sững sờ ngay tại chỗ.

Những tên bằng hữu sẽ cùng Tống An Đường lăn lộn với nhau xem ra chỉ có gã mập Hứa Kiến Văn và "công tử bột" Diệp Khang. Trong đầu Tiết Thần vừa chợt nhớ lại, tên tự của Diệp Khang hình như là Huyền Vũ... Hừ, tên tốt gì không lấy lại cứ một hai phải gọi là "Con Rùa Đen", đúng là người cũng như tên. Nhớ tới chuyện lúc nãy nghe lén được Tiết Thần không khỏi cảm thán ông trời có mắt, thật đúng là "oan gia ngõ hẹp" rơi trúng vào ngay trong tay nàng.

Hứa Kiến Văn tuy rằng béo ú nhưng lại không thể ảnh hưởng đến việc hắn tự cảm thấy hắn rất tốt đẹp, cố tình tự cho rằng hắn là một công tử tuấn tú thế gian hiếm có, vì thế mà vô cùng tự nhiên ngăn đón các cô nương nói chuyện. Trước kia có lẽ hắn đã gặp qua Tiết Tú, hắn là Đại công tử của Thái Thường khanh gia, lúc trước mẫu thân Triệu thị chính là đưa Tiết Tú tới trước mặt Thái Thường khanh phu nhân để ra mắt, có lẽ vị phu nhân kia đã nói cho Hứa Kiến Văn nên lúc này hắn mới phun ra một câu "duyên phận" như vậy.

“Tiết tiểu thư đừng đi mà, "mời mọc không bằng ngẫu nhiên gặp được", nếu hai nhà chúng ta đã có ý liên kết với nhau, vậy hai ta cũng đừng bưng bít. Gặp sớm hay gặp trễ gì cũng là gặp, chúng ta đi vào uống một chén được chứ?”

Hứa Kiến Văn nói xong liền thu cây quạt trong tay, vươn cánh tay béo núc muốn chộp lấy tay Tiết Tú. Tiết Thần cao giọng hô một câu: “Hộ vệ ở đâu?”

Tiết gia hộ vệ lập tức từ ngoài cửa xông vào, dọa Tống An Đường đang ngăn trở cạnh cửa nhảy dựng. Các hộ vệ chắn giữa Tiết Tú và gã mập, ngăn ra một ranh giới rõ ràng. Gã mập không ngờ mình còn chưa sờ đến tay nhỏ của giai nhân mà lại bị người khác làm hỏng việc, nghĩ tới thân phận của hắn -- nếu như bị một trận này dọa sợ thì sau này thật sự không còn mặt mũi lăn lộn --  bèn căng da đầu kêu lên: “Thứ gì đây, hãy mau tránh ra cho ta, đừng gây trở ngại cho ta cùng với nương tử tương lai bồi dưỡng cảm tình!”

Không đợi Tiết Tú tức giận, Tiết Thần liền dẫn đầu cao giọng nói: “Gã mập miệng đầy uế vật này, đừng quản hắn là ai, đánh gãy răng cho ta!”

Các hộ vệ chỉ nghe lệnh của một mình Tiết Thần mà thôi. Nghiêm Lạc Đông tuy không có mặt nhưng bọn họ vẫn có thể chấp hành mệnh lệnh của Tiết Thần không sai một ly, không nói hai lời liền vây quanh gã mập chật như nêm cối, quyền cước vung lên, gã mập làm sao là đối thủ của những người này, chỉ trong nháy mắt đã thật sự bị đánh gẫy vài cái răng! Thấy bọn họ thật sự hung dữ, hắn cũng không dám nói bậy thêm nữa, chỉ là"ngoài mạnh trong yếu" kêu nhất định phải báo thù gì đó.

Tiết Thần đâu có sợ hắn, nói thẳng: “Muốn báo thù hay muốn cáo trạng thì cứ trực tiếp tới Tiết gia tìm ta! Còn có một vài thứ tốt muốn tặng ngươi nếm thử.”

“...”

Gã mập mạp chọc ghẹo vô số giai nhân, chưa từng gặp được một vị "Ngọc diện la sát" giống như Tiết Thần, đâu hề có bộ dáng thiên kim tiểu thư mảnh mai chút nào, thật cứ như thổ phỉ, không nói hai lời liền ra lệnh đánh người, còn nói rõ nhất định phải đánh gãy răng! Nữ tử này thật quá tàn nhẫn, dù cho gương mặt mỹ mạo như thiên tiên hắn cũng không dám trêu chọc.

Tiết Thần đánh người xong cũng không muốn ở lâu, từ phía sau bước nhanh tới bên người Tiết Tú, thay nàng ta dẫn đầu các cô nương đi đến cạnh cửa. Các hộ vệ đi hai bên mở đường, Tiết Thần đi đến cửa đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua Tống An Đường cũng bị dọa đến mức choáng váng. Lúc này chắc hẳn hắn mới mười lăm tuổi, nhìn ngây ngô nhưng lại lấc cấc, tướng mạo có thể so với nhất đẳng, vóc người cũng khá cao, nhưng khí chất lại quá tệ, sắc mặt tái nhợt, vừa thấy liền biết ngay là do phóng túng không biết giữ thân. Thấy Tiết Thần nhìn chằm chằm hắn, Tống An Đường cảm giác cả người cứng đờ, ngồi bệt trên ngưỡng cửa, sợ nàng lại ra lệnh cho người đánh hắn một trận giống gã mập, thân thể của hắn chịu không nổi trận đòn kia.

Tiết Thần nghĩ đến đời trước đã từng chung sống chăm sóc cho người nam nhân này mười mấy năm, thật sự chua xót đến cực điểm. Tuy nói hắn cho nàng cái danh Trường Ninh Hầu phu nhân, nhưng nào có ai ngờ được bên trong nàng đã phải trả giá biết bao nhiêu? Chỉ bằng vào sức lực của một nữ tử mà mạnh mẽ chống đỡ Trường Ninh Hầu phủ mười năm tôn vinh, nhưng Tống An Đường hắn ta thì làm được gì? Suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, thật vất vả mua được cho hắn một chức quan, hắn cũng làm việc theo kiểu "ba ngày đánh cá, hai ngày phơi võng", căn bản không để việc làm trong lòng, ăn mặc chi phí tất cả đều muốn tốt nhất. Điểm này thật sự rất giống mẫu thân Úc thị của hắn, hai mẫu tử đều là loại người muốn sống như Thái Thượng Hoàng trong Hoàng cung, dù cho Tiết Thần gom tiền nhiều đến đâu đi nữa thì cuối cùng vẫn là thu không đủ chi. Nàng đành phải bán của cải và những cửa hàng nàng sở hữu lấy tiền mặt sung vào phủ kho, cũng không biết sau khi nàng chết đi thì Trường Ninh Hầu phủ chống đỡ thêm bao lâu.

Nếu chiếu cách tiêu xài chỉ ra mà không vào của Tống An Đường và Úc thị, chậm nhất cũng chỉ kéo được thêm một hai năm.

Hạ xuống ánh mắt, Tiết Thần quay đầu lại bước qua ngạch cửa, không hề để ý tới nam nhân đang ngã ngồi trên mặt đất, lập tức dẫn theo các cô nương rời khỏi chốn thị phi này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi