[PHẦN 2] BÁO ĐỘNG PHÍA TRƯỚC CÓ NĂNG LƯỢNG CAO!!!

Muốn tìm được Trần Đỉnh cùng Bùi Anh, nhất định phải quay lại tiếp xúc với ba người kia.

Hạ Nhạc Thiên thả mèo đen trong lòng ngực xuống, nhỏ giọng nói: "Nơi này cách tiểu khu tương đối gần, mày mau về nhà đi."

Con mèo có bộ lông đen nhánh óng mượt, nhìn rất sạch sẽ, tỉ lệ là mèo hoang rất thấp.

Hạ Nhạc Thiên xoay người rời đi.

Mèo đen đứng lặng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cậu, cuối cùng hóa thành một đoàn bóng đen biến mất, mà những người chung quanh lại giống như không thấy gì cả, vẫn đi đi lại lại như thường.

Hạ Nhạc Thiên quay lại con đường lúc nãy, rất nhanh nhìn thấy ba tên kia đang lùng sục giữa dòng người qua lại, lập tức giả vờ nhìn xung quanh, thong thả bước đi như đang tự hỏi nên ăn món gì đây.

Ba người vừa quay đầu thì phát hiện ra Hạ Nhạc Thiên, bọn họ nhìn nhau một cái, sau đó một người tản ra bọc hậu, để tránh Hạ Nhạc Thiên đào tẩu.


Đường phố tấp nập người đến người đi, muốn trốn thật sự rất dễ dàng.

Nhưng Hạ Nhạc Thiên căn bản không nghĩ tới việc bỏ trốn, ngược lại cậu còn ước gì những người mau mau bắt mình đi.

Dưới sự cố ý phối hợp của Hạ Nhạc Thiên, ba người thuận lợi bao vây Hạ Nhạc Thiên, dao nhỏ kề sát eo cậu, nhỏ giọng uy hiếp: "Đừng nhúc nhích, mày tốt nhất là nên hợp tác, bằng không dao nhỏ trong tay tao sẽ trượt tay......"

Hạ Nhạc Thiên lập tức lộ ra vẻ mặt sợ hãi, "Đừng, đừng, tôi đi với các người."

Ba người đạt được mục đích, lập tức bắt cóc Hạ Nhạc Thiên rời đi, trong mắt người ngoài, Hạ Nhạc Thiên và ba người này hệt như anh em tốt, đang kề vai sát cánh bước đi.

Rời khỏi phố ăn vặt náo nhiệt, ba người lập tức dùng dây thừng trói Hạ Nhạc Thiên lại, kéo cậu lên minibus nghênh ngang mà đi.


Hạ Nhạc Thiên làm bộ giãy giụa vài cái, không cam lòng hỏi: "Các người rốt cuộc là ai, vì sao muốn bắt cóc tôi?"

Một người trong đó đảm đương tài xế, hai người khác ngồi đối diện Hạ Nhạc Thiên, thái độ cực kỳ ác liệt nói: "Vì sao? Mày hẳn là biết vì sao mới đúng."

Hạ Nhạc Thiên nói: "Tôi thật không biết, chẳng lẽ tôi đắc tội các người sao?"

Mặt khác hai người nghe vậy thì hơi ngẩn ra, thoáng quay đầu nhìn nhau, người lái xe đột nhiên cười lạnh: "Bớt giở trò đi, chiêu giả ngu này vô dụng với bọn tao, nếu mày là người chơi, cũng đừng trách vì sao bọn tao trói mày lại."

Lúc này hai người khác mới bừng tỉnh, nhìn cậu cười lạnh.

Suýt chút nữa đã bị tên ranh này lừa.

Hạ Nhạc Thiên dĩ nhiên là cố ý làm vậy, mục đích của cậu là muốn biết Trần Đỉnh và Bùi Anh có phải đã bị ba người này bắt lại hay không.


"Thôi được, chiêu này không lừa được các người, nhưng tôi muốn biết rốt cuộc là ai tiết lộ thân phận của tôi?" Hạ Nhạc Thiên làm ra vẻ nghiến răng nghiến lợi: "Là ai phản bội tôi."

Hai người kia nguýt dài, nói: "Chờ mày tới thì biết."

Hạ Nhạc Thiên thấy này ba người không muốn lộ tin tức, dứt khoát thay đổi đề tài, hy vọng có thể đào ra chút gì đó liên quan đến tổ chức từ miệng của bọn họ.

Nhưng miệng của ba người này lại kín như vỏ sò, trong đó một người lại thích thổi phồng, nhịn không được hất mặt lên trời, "Tổ chức Địa Ngục của chúng tạo còn lớn mạnh hơn mày tưởng tượng rất nhiều, mày tốt nhất là ngoan ngoãn phối hợp đi."

Tổ chức Địa Ngục?

Hạ Nhạc Thiên nhớ kỹ tên tổ chức này.

Hơn hai mươi phút sau, Minibus dừng trước một xưởng công nghiệp quân sự cũ nát, trước cửa có vài người cầm gậy canh giữ, thấy ba người áp giải Hạ Nhạc Thiên xuống xe, lập tức chào hỏi, sau đó nhìn Hạ Nhạc Thiên từ trên xuống dưới, "Lại chộp tới một người chơi à? Có tên trên Bảng Xếp Hạng sao?"
Ba người đáp: "Chỉ xác định là người chơi, nhưng không chắc có trên Bảng Xếp Hạng hay không."

Người canh cửa nghe vậy lập tức lộ ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, "Nếu thật sự là người có tên trên Bảng Xếp Hạng, ba người các anh có thể được nhận thưởng rồi, nói không chừng mỗi người đều được cho đạo cụ giống nhau."

"Đương nhiên." Ba người hưng phấn, nhịn không được ha ha cười rộ lên, cứ như đã nhìn thấy cảnh tượng tương lai tốt đẹp trước mắt.

Hạ Nhạc Thiên nghe bọn họ nói chuyện, cũng đã suy đoán được đại khái hình thức vận chuyển của tổ chức này.

Tổ chức Địa Ngục này, rất có thể lấy đạo cụ trò chơi làm phần thưởng để thành lập nên một thế lực tà ác, bọn họ bắt nhiều người chơi như vậy, có lẽ kẻ đứng đầu tổ chức Địa Ngục có rất nhiều điểm Sinh Tồn, hơn nữa còn là người chơi lâu năm có vị trí tương đối cao trên Bảng Xếp Hạng.
Chỉ là không biết người chơi này cụ thể đứng vị trí thứ mấy trên Bảng Xếp Hạng.

Trong quá trình Hạ Nhạc Thiên âm thầm tự hỏi, ba người đã dẫn Hạ Nhạc Thiên đi vào xưởng công nghiệp quân sự, bên trong tràn ngập mùi xăng dầu và mùi rỉ sét của máy móc mùi, không ít người âm thầm nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, ánh mắt không thèm che giấu ác ý và tham lam.

Hạ Nhạc Thiên nhíu nhíu mày, giả vờ hoảng hốt nhìn quanh, trong đầu mau chóng thu thập tất cả con đường mình nhìn thấy, đợi thời điểm chạy trốn có thể dùng đến.

Đi một lúc lâu, ba người dừng trước một căn phòng nghỉ, gõ cửa, "Phó hội trưởng, tôi mang người tới rồi."

Phó hội trưởng?

Hạ Nhạc Thiên đưa mắt nhìn người đàn ông vừa mở cửa, khoảng chừng 30 tuổi, gương mặt có một vết sẹo vô cùng hung ác, đôi mắt đục ngầu loé lên sự hung hiểm thâm độc khiến Hạ Nhạc Thiên ý thức được, tay người này đã nhuộm máu người.
Loại người đã từng gϊếŧ người, ánh mắt và khí chất không còn giống người thường nữa.

Phó hội trưởng nheo mắt đánh giá Hạ Nhạc Thiên, lại lật cuốn vở trong tay, "Tổ chức Linh Dị không có tư liệu của mày, nhưng cũng không sao."

Gã khép vở lại, nhìn Hạ Nhạc Thiên: "Nói đi, mày muốn chủ động phối hợp với bọn tao, hay là bọn tao ép mày nói?"

Hạ Nhạc Thiên hỏi: "Sao các người lại có được tư liệu của người trong tổ chức Linh Dị?"

Phó hội trưởng nghe vậy thì bật cười ha ha: "Thế lực sau lưng tổ chức Địa Ngục không phải một người chơi nho nhỏ như mày có thể tưởng tượng được đâu."

Hạ Nhạc Thiên âm thầm may mắn lúc trước mình không tùy tiện gia nhập tổ chức Linh Dị Chính Phủ, ai có thể ngờ được thông tin của tất cả người chơi trong thành phố B đều bị tiết lộ ra ngoài như vậy...
Hạ Nhạc Thiên nói: "Các người muốn biết cái gì?" Thái độ này của Hạ Nhạc Thiên có vẻ như đồng ý phối hợp, lập tức làm phó hội trưởng vừa lòng vỗ vỗ tay: "Người trẻ tuổi thức thời, như vậy sẽ giúp mày ăn ít đau khổ hơn nhiều đấy, nói đi, ID trò chơi của mày là gì, đừng hòng gạt tao, lát nữa tao sẽ gửi lời mời kết bạn cho mày, chứng minh mày nói thật hay giả."

Thêm bạn bè?

Tuy rằng cậu và hai người Trần Đỉnh từng tổ đội, nhưng chưa từng thử nghiệm xem trong quá trình Thi Đấu Xếp Hạng, người chơi khác có thể nhìn thấy giao diện trò chơi của đồng đội hay không.

Nhưng nghe gã này nói, cậu có thể biết được, mặc kệ là người chơi có đồng ý hay không, những người khác đều không thể nhìn thấy thông tin của đối phương, bằng không người này cũng không dùng biện pháp gửi lời mời kết bạn để chứng minh thật giả.
Có lẽ thế lực thần bí sau lưng Trò Chơi Tử Vong cũng đã suy xét tới chi tiết này, nhưng nó lại xem nhẹ lòng ti tiện và tâm cơ của con người, cho dù trò chơi cấm người chơi tàn sát nhau ở thế giới Hiện Thực, con người vẫn có thể nghĩ ra biện pháp mới.

Hạ Nhạc Thiên nói: " Muốn tôi nói cũng được, nhưng tôi muốn biết là ai tiết lộ tin tức của tôi."

Phó hội trưởng lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, một hồi sau mới mở miệng: "Là những người lúc trước gặp mày ở Hắc trấn."

Quả nhiên suy đoán của mình là chính xác, cậu im lặng vài giây rồi hỏi: "Mấy người kia đâu?"

Phó hội trưởng nói: "Bọn họ rất phối hợp với bọn tao, đã trở thành thành viên của tổ chức Địa Ngục."

Hạ Nhạc Thiên dĩ nhiên không tin, nếu thật sự trở thành người của tổ chức Địa Ngục, sao gã lại chịu nói tin tức của thành viên trong tổ chức cho mình chứ...
Trừ khi, phó hội trưởng này đang nói dối, mấy người kia có thể đã bị gϊếŧ, cũng có thể gã nói thật, chẳng qua, trong mắt gã thì cậu là người sắp chết, cho nên mới không thèm để ý tiết lộ tin tức về thành viên của tổ chức.

Bất luận là khả năng nào, đối với Hạ Nhạc Thiên mà nói đều không phải tin tức tốt.

Người đứng sau tổ chức này, có lẽ đã gϊếŧ chết rất nhiều người chơi, trong lòng Hạ Nhạc Thiên dâng lên một ngọn lửa căm phẫn, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng bi ai.

Các người chơi đau khổ giãy giụa trong Trò Chơi cũng đủ bi thảm lắm rồi, không ngờ còn gặp phải tai ương chết chóc từ người chơi khác.

Phó hội trưởng nói: "Nghĩ kỹ chưa, rốt cuộc mày có nói hay không?"

Hạ Nhạc Thiên ngẩng đầu, nói: "Nếu tôi không nói thì sao?"

Cậu hoài nghi Trần Đỉnh và Bùi Anh vẫn chưa nói ID trò chơi cho những người này.
Hạ Nhạc Thiên chấp nhận đánh cược một ván.

Sắc mặt phó hội trưởng lập tức trầm xuống, đôi mắt lộ rõ sát ý, "Mày phải trả giá đắt vì hành động này."

Nói xong, gã lập tức nhìn về phía ba người kia: "Đi, nhốt nó lại, để nó mở mang tầm mắt."

Ba người gật đầu tuân lệnh, kéo Hạ Nhạc Thiên đi, trên đường, bọn họ bắt đầu hù doạ Hạ Nhạc Thiên, "Mày sẽ hối hận, tất cả người chơi không chịu phối hợp, hiện tại đều hối hận."

"Mày chờ chết đi."

Hạ Nhạc Thiên không để ý tới bọn họ, chỉ đảo mắt nhìn quanh bốn phía, thẳng đến khi ba người kia dẫn cậu tới có một nơi có vẻ như là ngục giam, bên trong có không ít người chơi khác.

Có người chơi chết lặng ngồi một chỗ, cũng có người chơi vô cùng thê thảm, hai tay hai chân đều bị chặt đứt, miệng vết thương không ngừng tràn ra máu tươi.
Trong lòng Hạ Nhạc Thiên giật thót.

Không ngờ những kẻ này lại tàn nhẫn như vậy, dùng biện pháp này để gϊếŧ chết người chơi.

"Vào đi." Một người đẩy lưng Hạ Nhạc Thiên, sau đó lại cảnh cáo một câu, "Đừng nghĩ đến việc dùng đồ vật trong Không Gian Bao Vây để phá cửa, đây là cửa chống đạn, vô cùng kiên cố."

"Nếu mày muốn thử cũng không sao, nhưng nếu bị bọn tao phát hiện, kết cục của mày chính là thằng kia." Hắn chỉ vào người cụt tay chân đang nằm kêu thảm thiết.

Sau khi Hạ Nhạc Thiên bước vào, cánh cửa ngục giam lập tức bị khóa lại, cậu dựa vào ánh đèn tối tăm, thấy Trần Đỉnh đang ngồi trong góc Trần Đỉnh, bên cạnh còn có Bùi Anh.

Chỉ là trạng thái Trần Đỉnh không tốt lắm, hắn nâng mắt nhìn Hạ Nhạc Thiên, khẽ lắc đầu.

Trần Đỉnh và Bùi Anh phát hiện ra Hạ Nhạc Thiên xuất hiện, chỉ là lúc này bọn họ không thể làm ra vẻ quen biết với Hạ Nhạc Thiên, để tránh bị những người trong tổ chức nhân cơ hội này lấy mạng sống của bạn bè ra uy hiếp người chơi.
Hạ Nhạc Thiên dời mắt, không nhìn Trần Đỉnh và Bùi Anh nữa, tìm một chỗ trống ngồi xuống, bắt đầu tự hỏi bước tiếp theo.

Người của tổ chức lại không tịch thu đồ vật trên người của người chơi, có thể thấy bọn chúng vô cùng tự tin và không sợ hãi thế lực khác.

Cậu thật sự có thể cứu Trần Đỉnh và Bùi Anh chạy thoát sao?

Nếu chỉ có mình cậu, Hạ Nhạc Thiên vô cùng chắc chắn có thể chạy đi, nhưng nếu mang theo Trần Đỉnh và Bùi Anh......

Chỉ sợ sẽ có chút khó khăn.

Quan trọng nhất là, cho dù bây giờ bọn họ có chạy thoát đi nữa, sau này bọn họ phải làm thế nào để tránh tổ chức Địa Ngục đuổi gϊếŧ đây?

Không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương.

Trừ khi......

Hạ Nhạc Thiên cúi đầu, che giấu sát ý thoáng hiện lên trong mắt.

Trừ khi cậu gϊếŧ sạch toàn bộ người của tổ chức Địa Ngục, là có thể nhất lao vĩnh dật(*) giải quyết tận gốc vấn đề.
(*) Nhất lao vĩnh dật: lao khổ một lần, xử lý sự tình/sự việc đâu ra đấy, từ đây về sau sẽ không phải phí sức làm chuyện đó nữa, an nhàn mãi mãi.

Chỉ là, Hạ Nhạc Thiên chưa bao giờ chủ động gϊếŧ người, không khỏi có chút do dự....

Nếu không, cứ tạm thời quan sát xem có phải tổ chức Địa Ngục này không chuyện ác nào không làm hay không đã, đến lúc đó lại tùy cơ ứng biến.

***

Editor: Mèo đâu rồi, à nhầm công đâu rồi, vợ anh bị bắt rồi này!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi