[PHẦN 2] BÁO ĐỘNG PHÍA TRƯỚC CÓ NĂNG LƯỢNG CAO!!!

Lại sau đó, Tiểu Nhu biết được Sứ Giả Địa Ngục bị Trò Chơi Tử Vong quấn lên, vì bảo vệ hắn không bị đồng loại khác gϊếŧ chết, nàng bắt đầu định ra cái gọi là quy tắc gϊếŧ người.

Đó chính là gϊếŧ sạch những kẻ có ý đồ hại Sứ Giả Địa Ngục.

Chỉ là lực lượng của nàng vẫn quá yếu, điều kiện gϊếŧ người nàng định ra không thể thực hiện được.

Cuối cùng nàng không thể không lùi bước, nghe theo ý kiến của Sứ Giả Địa Ngục, sửa điều kiện gϊếŧ người thành bất kỳ ai thoát khỏi không gian mà Sứ Giả Địa Ngục quy định, đều sẽ kích phát cơ hội gϊếŧ người.

Sứ Giả Địa Ngục mỗi ngày đều nói yêu nàng, mặc kệ nàng là người hay quỷ, biến thành bộ dáng gì, đều sẽ vĩnh viễn ở bên nàng.

Nàng rất vui vẻ.

Đồng thời cũng vô cùng thống khổ, trong lòng luôn có tia oán khí không có cách nào tan đi.


Nàng chán ghét những vết sẹo trên mặt, nó khiến nàng vĩnh viễn không thể quang minh chính đại nhìn thẳng Sứ Giả Địa Ngục.

Nàng giống như con chuột dơ bẩn, không thể lộ ra gương mặt, không thể nở nụ cười xinh đẹp nhất cho hắn xem.

Đáng buồn nhất là, lúc còn sống nàng không thể phẫu thuật chữa trị vết sẹo trên mặt, bởi vì miệng vết thương quá sâu, hơn nữa bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất trị liệu, ngay cả cơ hội giảm sẹo cũng không có.

Sau khi chết, tuy nàng biến thành lệ quỷ, có được sức mạnh không thể tưởng tượng được, nhưng nàng vẫn không có cách nào dùng oán khí để tiêu trừ vết sẹo trên mặt.

Đương nhiên, cũng không phải không thể.

Trừ khi nàng tự nguyện buông tha cổ oán khí giúp nàng biến thành quỷ này, chỉ cần oán khí biến mất, vết sẹo trên mặt nàng tự nhiên cũng sẽ biến mất theo.


Nhưng nếu làm vậy, nàng sẽ không thể duy trì thân phận lệ quỷ, hoàn toàn tan rã trên thế gian.

Vì thế.

Thời gian càng ngày càng lâu, oán khí của nàng cũng càng lúc càng lớn, lực lượng cũng bởi vậy mà mạnh hơn.

Hình ảnh tái hiện quá khứ biến mất, Hạ Nhạc Thiên phát hiện mình lại về tới phòng điều khiển, mèo đen cũng trở lại lòng ngực.

Hạ Nhạc Thiên cúi đầu nhìn mèo đen, sau đó liếc qua nữ quỷ bên cạnh, không biết là thương hại hay là cảm xúc gì khác, trong lòng Hạ Nhạc Thiên rất phức tạp.

Nữ quỷ này vừa đáng thương lại đáng giận.

Đáng thương vì lúc còn sống đã bị những tên súc sinh kia tra tấn, đáng giận là sau khi chết nàng lại lựa chọn trợ Trụ vi ngược, giúp Sứ Giả Địa Ngục hại chết không ít người chơi vô tội.

Có lẽ Sứ Giả Địa Ngục cũng nhìn thấy những hình ảnh lúc nãy, vẻ mặt của hắn cực kỳ bình tĩnh, mang theo chút trào phúng nói với Tiểu Nhu: "Hiện tại cô đã biết chân tướng, tất cả chuyện này đều là một tay tôi tạo ra."


Hô hấp của hắn trở nên mỏng manh, dường như đang hấp hối giãy giụa, hắn nói: "Tôi lừa cô, cô nhiều lắm chỉ là một công cụ, một con ngốc bị tôi lợi dụng mà thôi."

Nữ quỷ cúi đầu, mái tóc thật dài che đậy gương mặt, không nói một lời.

Hạ Nhạc Thiên yên lặng thở dài trong lòng.

"Cô nói gì đi? Nói đi?!!" Sứ Giả Địa Ngục thấy nữ quỷ không nói lời nào, ngược lại cuồng loạn nôn nóng quát: "Có phải rất thất vọng không, bây giờ cô biết tôi là loại người nào rồi đấy."

Hắn giống như đang cố ý kíƈɦ ŧɦíƈɦ nữ quỷ, trước khi tử vong vẫn muốn đâm một nhát vào lòng nữ quỷ đáng thương này.

Nữ quỷ rơi lệ, máu hóa thành nước mắt chậm rãi chảy xuống gò má, giọng nói lạnh lẽo của nàng mang theo chút nghẹn ngào, "Em biết."

Sứ Giả Địa Ngục ngây ngẩn cả người.
Hạ Nhạc Thiên giật mình.

Có ý gì?

Nàng biết tất cả mọi chuyện mà Sứ Giả Địa Ngục làm sao? Vậy tại sao nàng vẫn yêu hắn, thậm chí còn trợ giúp Sứ Giả Địa Ngục.

"Cô gạt ta." Sứ Giả Địa Ngục không tin.

Đây không phải cảnh tượng hắn muốn nhìn thấy, hắn cho rằng những lời mình nói khi nãy, nữ quỷ đáng thương trước mặt hắn sẽ càng trở nên thống khổ tuyệt vọng.

Hắn chịu đựng cảm giác nữ quỷ luôn ghé vào lưng mình quá đủ rồi, lại còn phải cắn răng gánh chịu hậu quả nữ quỷ có thể gϊếŧ chết mình bất kỳ lúc nào.

Ngày tháng như vậy, cuối cùng cũng có thể kết thúc.

Nữ quỷ chậm rãi ngẩng đầu lên, có chút bi thương nhìn Sứ Giả Địa Ngục, chút oán khí cuối cùng quanh người cũng tan biến, ngay sau đó cảnh tượng trong phòng lại thay đổi.

Hạ Nhạc Thiên thấy mình lại đứng ở một địa phương xa lạ.
Nơi này một trường học cấp ba, gương mặt của tất cả học sinh xung quanh đều là mơ hồ, chỉ có thể nghe được âm thanh ầm ĩ.

Sau đó, một thiếu nữ duy nhất có ngũ quan rõ ràng xuất hiện, nàng khẩn trương nhìn xung quanh, trong ngực ôm một phong thư màu hồng phấn.

Như thư tình.

Thiếu nữ này chính là phiên bản mười mấy tuổi của nữ quỷ, tuy rằng diện mạo bình thường nhưng lại tràn đầy sức sống thanh xuân, đôi mắt trong veo hiện rõ chờ mong và khẩn trương.

Có lẽ nàng sắp thổ lộ với người nào đó.

Tiếp đó, một nữ sinh gương mặt mơ hồ xuất hiện, nói với thiếu nữ: "Cậu thật sự định tỏ tình với học trưởng ở đại học kế bên sao?"

Thiếu nữ thẹn thùng gật đầu.

Thật vất vả chờ cổng trường mở ra, nàng tung tăng chạy ra ngoài, đuôi ngựa lắc lư trong không trung thành mở độ cung, thể hiện chút xuân tâm ngọt ngào của thiếu nữ.
Hình ảnh lại thay đổi, thiếu nữ đứng trước mặt một thanh niên ngũ quan rõ ràng, hắn chính Sứ Giả Địa Ngục tuổi đôi mươi, lúc này hắn đã có khí chất u buồn trầm tĩnh khác người bình thường, cười rộ lên vô cùng ôn nhu.

Thiếu nữ ôm thư tình thổ lộ, "Em thích anh! Thích anh thật lâu."

Sứ Giả Địa Ngục tuổi trẻ nở nụ cười, cúi sát bên tai thiếu nữ, giống như ma quỷ thầm thì: "Cho dù là chết vì tôi sao?"

Thiếu nữ ngây người.

Trong mắt Sứ Giả Địa Ngục hiện lên vẻ trào phúng, nhưng ngay sau lại ôn hòa cười, nói: "Tôi đùa thôi, em mau trở về đi, chúng ta không có khả năng."

Sứ Giả Địa Ngục rời đi.

Thiếu nữ ôm thư tình chậm rãi cúi đầu, nước mắt không kiềm được chảy xuống, lẩm bẩm, "Chết sao? Nếu có thể cùng anh ở bên nhau, em......nguyện ý."

Nhưng Sứ Giả Địa Ngục không nghe được.
Thiếu nữ lựa chọn yên lặng đứng nhìn hắn nơi xa, dần dần, nàng phát hiện bên cạnh Sứ Giả Địa Ngục xuất hiện một ít nguy hiểm, nàng lo lắng rồi lại không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thẳng đến sau khi nàng bị tổ chức Địa Ngục bắt lại, khi trải qua những tra tấn thảm thống, trong đầu nàng vẫn nghĩ đến Sứ Giả Địa Ngục.

Nàng muốn nỗ lực sống sót.

Tuyệt đối không thể chết ở chỗ này.

Lại sau đó, thời điểm nàng cận kề cái chết, nàng thấy được người kia, tuy rằng, người kia hình như không nhớ nàng.

Nhưng những mong muốn của nàng lại được toại nguyện.

Người kia nói yêu nàng, tuy nàng biết chuyện này không phải thật sự, nhưng nàng cam nguyện sa vào tình yêu giả dối này, chỉ cần có thể cùng đối phương ở bên nhau, nàng không sợ gì cả.

Chỉ là đám nữ hầu khiến nàng cảm thấy tự biết xấu hổ, hận ý và tuyệt vọng khiến cô gái kiên cường dù chịu qua địa ngục trần giam cũng không phát điên, lựa chọn tự sát.
Hình ảnh biến mất.

Nữ quỷ chậm rãi vén mái tóc dài, tất cả oán khí hoàn toàn tiêu tán, vết sẹo trên mặt nàng cũng biến mất, làn da bóng loáng nhưng vẫn trắng bệch.

Khiến người khác liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nàng không phải người, mà là một nữ quỷ hồng y đáng sợ.

Nữ quỷ chậm rãi tới gần Sứ Giả Địa Ngục, vươn tay muốn sờ hắn, âm thanh khàn khàn vang lên, "Em rất vui vẻ...... khi quen biết anh."

Nàng chớp mắt mỉm cười, chút lực lượng cuối cùng trên người chậm rãi ngưng tụ thành một quả cầu đỏ, bám lên người Sứ Giả Địa Ngục, nháy mắt làm vết thương của Sứ Giả Địa Ngục khôi phục một nửa.

Đây là chuyện cuối cùng nàng có thể làm vì đối phương.

"Cố gắng sống sót, em......muốn anh sống thật tốt." Nữ quỷ nhìn chăm chú Sứ Giả Địa Ngục, như muốn vĩnh viễn ghi tạc gương mặt của đối phương vào lòng.
Không lúc nào nàng không muốn bóp chết Sứ Giả Địa Ngục, hy vọng có thể biến đối phương thành quỷ, cùng mình bên nhau.

Nhưng hiện tại, nàng lựa chọn buông tay, để Sứ Giả Địa Ngục sống sót.

Dần dần, thân hình của nàng bắt đầu trở nên mơ hồ, cuối cùng hoá thành một làn khói tiêu tán trong không khí.

Đoii tay Sứ Giả Địa Ngục đã mọc lại, hắn chống thân thể ngây người nhìn chỗ nữ quỷ biến mất, theo bản năng đưa tay ra muốn kéo lấy nàng.

Nhưng cái gì cũng không bắt được.

Sứ Giả Địa Ngục không ngờ mình va Tiểu Nhu hóa ra đã từng có một đoạn chuyện xưa cách mấy năm trước, nhưng hắn đã không nhớ rõ.

Quan trọng nhất là, nàng làm được câu hỏi trước kia của hắn..

"Cho dù là chết vì tôi sao?"

"Em nguyện ý."

Hạ Nhạc Thiên lập tức móc thanh đao ra cầm trên tay, tuy cậu rất cảm động nữ quỷ hy sinh bản thân cứu Sứ Giả Địa Ngục, nhưng chuyện này vẫn không thể ngăn cản cậu tiếp tục gϊếŧ chết Sứ Giả Địa Ngục.
Loại người này, nên chết.

Lúc này Sứ Giả Địa Ngục không có lựa chọn đào tẩu, hắn chỉ ngồi ngốc một chỗ nhìn hướng nữ quỷ biến mất.

Qua một hồi, hắn mới chậm rãi nhắm mắt lại, đè nén tất cả cảm xúc trong lòng.

Hắn hối hận.

Hắn làm rất nhiều chuyện xấu, chưa bao giờ hối hận và áy náy, người không vì mình, trời tru đất diệt, nhưng hiện tại hắn lại cảm giác làm chuyện xấu quả nhiên sẽ gặp báo ứng.

Chỉ là người bị báo ứng, không nên là Tiểu Nhu.

Mà là hắn mới đúng.

Hạ Nhạc Thiên đã đi đến trước mặt Sứ Giả Địa Ngục, "Anh còn lời nào muốn nói không?"

Sứ Giả Địa Ngục mở mắt ra, khóe mắt mang theo chút đỏ ửng, hắn bình tĩnh mà tự giễu cười: "Không có, để tôi trước khi chết làm một chuyện tốt cuối cùng đi."

Hạ Nhạc Thiên nói: "Anh muốn làm gì?"
Sứ Giả Địa Ngục nói: "Bên cạnh Sứ Giả Gothic cũng có một lệ quỷ, trước nay hắn đều không ở trong tổ chức Địa Ngục là vì, lệ quỷ kia là kẻ thù của hắn, những người nói chuyện với hắn đều chết trong điều kiện gϊếŧ người của lệ quỷ."

Hạ Nhạc Thiên không nghĩ tới đối phương sẽ nói cho chính mình chuyện này.

Địa Ngục Sứ Giả tiếp tục nói: "À, đúng rồi, lệ quỷ không thể đi theo người chơi vào trò chơi, nếu cậu gϊếŧ tôi, lệ quỷ bên người hắn nhất định sẽ cảm giác được cậu."

Hạ Nhạc Thiên híp híp mắt, "Anh đây là uy hiếp tôi?"

Sứ Giả Địa Ngục lắc lắc đầu, nói: "Không, tôi không biết cậu đứng thứ mấy trên Bảng Xếp Hạng, nhưng hiện tại cậu tốt nhất nên che giấu bản thân, tuyệt đối đừng để hắn tìm được."

Hắn vừa dứt lời, lập tức móc ra thứ gì đó nuốt xuống.
Hạ Nhạc Thiên không kịp ngăn cản, "Anh vừa nuốt cái gì?"

Sứ Giả Địa Ngục bình tĩnh nằm xuống: "Độc dược......"

Lời còn chưa nói xong, sắc mặt của hắn lập tức thanh tím, độc phát thân vong.

Đôi tay kia rơi xuống chỗ nữ quỷ vừa biến mất, chậm rãi cuộn thành nắm tay, như muốn nắm lấy tay nàng.

Hạ Nhạc Thiên trầm mặc đứng nhìn, hồi lâu không nhúc nhích.

Nửa ngày sau cậu mới thở phào một hơi, ánh mắt nhìn phương xa, lẩm bẩm, "Sứ Giả Gothic...... Tôi nhất định sẽ gϊếŧ anh."

Hạ Nhạc Thiên thu hồi ánh mắt muốn tìm mèo đen nói cảm ơn, chỉ là xoay người lại thì phát hiện mèo đen vốn nên ngồi trên bàn đã không thấy.

Đi đâu vậy?

Hạ Nhạc Thiên tìm một vòng, có chút buồn bã mất mát nói: "Đi rồi sao?"

Cậu còn không kịp cảm tạ nó.

Hạ Nhạc Thiên lắc đầu, vứt hết mọi cảm xúc ra sau đầu, trước mắt cậu còn chuyện quan trọng cần làm, đó là nhanh đi cứu người.
Hạ Nhạc Thiên cảnh giác đẩy cửa ra ngoài, sau đó lại phát hiện nhà xưởng to như vậy mà không có chút động tĩnh nào, không thấy bất kỳ người nào, những thành viên của tổ chức Địa Ngục đều không cánh mà bay, cốc nước trên bàn còn đang bốc khói nóng, giống như một giây trước vẫn có người đứng nơi đó, giây tiếp theo lại bỗng nhiên biến mất.

Hạ Nhạc Thiên chạy nhanh về phía ngục giam, cầu nguyện đám người Trần Đỉnh không biến mất giống những người này.

***

Editor: - Có một đôi yêu nhau đi đến bên bờ biển, người con trai nhìn biển rộng bao la thì bèn hỏi: "Biển rộng lớn như vậy, thế biển có bến bờ không?"

Người con gái dịu dàng trả lời: "Nơi chúng ta đang đứng, chính là bến bờ." -

*Đôi khi nên dừng lại, quay đầu nhìn người kế bên, đừng mãi tìm kiếm thứ gì đó quá xa mà bỏ lỡ hạnh phúc đang ở ngay bên cạnh.*

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi