[PHẦN 2] BÁO ĐỘNG PHÍA TRƯỚC CÓ NĂNG LƯỢNG CAO!!!

Bốn người trước sau chạy tới, đang lúc Hạ Nhạc Thiên chuẩn bị lên thuyền nhỏ, La Kim Thịnh vội vàng lấy từ Không Gian Bao Vây ra một cái túi hơi, "Ngồi cái này đi."

Như vậy bốn người có thể cùng nhau ngồi trên một cái thuyền.

Bốn người ra sức quạt mái chèo, rất nhanh đã đến gần thuyền Lâm Tử Hân, lập tức bị hình ảnh đáng sợ trước mắt làm kinh ngạc, da gà cũng nổi lên hết.

Lâm Tử Hân tuyệt vọng khóc kêu, hoàn toàn không ý thức được có người đến gần.

"Cô..... Cô gái này đối với bản thân cũng độc ác quá đi, thế mà nhẫn tâm cắt luôn hai chân." Phú Nhị Đại lắp bắp một lúc mới tìm lại được giọng nói.

Hạ Nhạc Thiên nói: "Không nhất định là do cô ấy làm, cũng có thể là người khác gây ra."

Phú Nhị Đại sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt trở nên khó coi, thậm chí không dám tưởng tượng lúc ấy đã xảy ra chuyện gì.


Giọng của Phú Nhị Đại làm Lâm Tử Hân bừng tỉnh từ trong tuyệt vọng, cô như con thú bị bắt nhốt, cảnh giác và sợ hãi nhìn bốn người.

Một người chơi nam đã khiến cô thê thảm như vậy.

Mà trước mắt lại có bốn người, trong đó lại có đệ nhất Bảng Xếp Hạng, nếu cô rơi vào tay bọn họ, chỉ sợ kết cục sẽ càng thêm kinh khủng.

"Cô có sinh cơ hoàn hay không?" Phú Nhị Đại hỏi Lâm Tử Hân.

Lâm Tử Hân túm cần câu, làm ra tư thế phòng bị, "Đừng tới đây! Các người dám lại đây, tôi thà nhảy vào trong biển, các người đừng hòng cắt được một miếng thịt của tôi."

Nếu là lúc trước, Phú Nhị Đại đã sớm mở miệng trào phúng, nhưng bây giờ nhìn bộ dáng thê thảm của Lâm Tử Hân, chỉ có thể nhẹ giọng nói, "Mỹ nữ, chúng tôi đã chạy thoát rồi, cho dù cô có cắt thịt tặng cho chúng tôi, chúng tôi cũng không cần đâu."


Lâm Tử Hân từng bị lừa gạt một lần tất nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng, bài học trước đó đã tước đi hai chân cô, thậm chí cô còn không biết mình có thể chờ đến khi trò chơi kết thúc hay không.

Nghĩ vậy, cảm xúc Lâm Tử Hân càng trở nên bi quan.

Phú Nhị Đại còn muốn thông qua Lâm Tử Hân để biết bên kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lâm Tử Hân vẫn luôn phòng bị mình.

Phú Nhị Đại bất đắc dĩ lại có chút buồn bực nhìn lão Trương: "Cô ấy không tin lời tôi, anh nói phải làm sao đây."

"Đừng nóng giận, đừng nóng giận." Lão Trương ăn nói vụng về an ủi.

Hạ Nhạc Thiên xoa trán, chỉ có thể chủ động mở miệng nói với Lâm Tử Hân: "Nếu cô không tin, vậy nhìn đây?"

Lòng bàn tay Hạ Nhạc Thiên nháy mắt xuất hiện một chai nước khoáng, cậu ném vào thuyền Lâm Tử Hân, "Uống nước đi."


Lâm Tử Hân giống như bị sét đánh vào người, đôi môi kích động run rẩy không dám tin tưởng, một câu cũng không nói nên lời.

Cô mất máu quá nhiều, đầu lại bị đánh mạnh, chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ liên tiếp làm cô có thể ngất xỉu bất kỳ lúc nào, nhưng Lâm Tử Hân lại liều mạng chịu đựng, "Tôi, tôi thật sự chạy ra ngoài sao?"

Cô vẫn chưa được hoàn toàn tin tưởng những người này.

Vì xác minh chân tướng, cô run tay lấy điện thoại từ Không Gian Bao Vây ra, cuối cùng nhịn không được mừng đến chảy nước mắt, vui sướng qua đi thì hấp tấp dùng tất cả số điểm còn lại đổi sinh cơ hoàn, không chút do dự nuốt xuống.

Lúc trước cô luôn luyến tiếc mua sinh cơ hoàn, cứ cảm thấy dựa vào năng lực của mình sẽ không lưu lạc đến nỗi cần ăn sinh cơ hoàn.

Sự thật chứng minh, hiểu biết của cô về trò chơi này vẫn không đủ sâu.
Hoặc là nói, sớm hay muộn cũng có ngày cô nhận được một bài học về lòng người hiểm ác, nói không chừng đây là báo ứng của cô.

Ai bảo cô muốn bắt tay với Thạch Phủ Đầu tính kế Pudding Xoài, tuy từ đầu tới cuối cô không hề quạt gió thêm củi, nhưng lại lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, cũng coi như một đao phủ.

Chỉ là không ngờ thanh đao kia lại chém về phía mình.

Ăn xong sinh cơ hoàn, hai chân Lâm Tử Hân mau chóng mọc ra, chỉ là cảm giác đói khát và thiếu nước lại không thể dựa vào sinh cơ hoàn để che lấp.

Cô vội vàng lấy nước từ Không Gian Bao Vây ra uống, sau đó lại ăn mấy thanh Snickers, sau khi cảm thấy thể lực khôi phục không ít mới nhìn về phía bốn người, "Các người không muốn hỏi gì sao?"

Cô đã sớm nhìn ra bốn người này rất tò mò về hai chân của cô, nguyên nhân cô chủ động nói ra cũng là vì muốn tạo mối quan hệ với bốn người.
Nếu không cần cắt thịt câu quỷ, vậy bọn họ cũng không có lý do tấn công mình, chỉ là cô vẫn không dám quá tin tưởng bốn người này.

Cô như đi trên lớp băng mỏng, cẩn thận ở chung với bốn người chơi nam.

Phú Nhị Đại vừa định há mồm nói chuyện, Hạ Nhạc Thiên đã ngắt lời: "Lên bờ rồi nói."

Phú Nhị Đại lập tức đồng ý, "Mỹ nữ, cô lại đây đi, tôi đỡ cô qua?"

Lâm Tử Hân dĩ nhiên muốn từ chối, nhưng lại sợ mấy người này sẽ trở mặt, chỉ có thể gật đầu đồng ý, cẩn thận nhảy qua thuyền đệm khí, "Cảm ơn."

Thuyền đệm khí bắt đầu bơi vào bờ, Lâm Tử Hân nhịn không được quay đầu nhìn cảnh tượng biển rộng trời xanh phía sau, tìm tòi nửa ngày cũng không thấy tàu biển chở khách.

Trong lúc cô ngất xỉu đã xảy ra chuyện gì..

Năm người vào bờ, Lâm Tử Hân thấy ba lô của mình rơi gần đó, "Chúng ta lại về tới bãi biển ban đầu sao?"
Cô cho rằng chỗ này điểm kết thúc, không ngờ lại quay trở về điểm bắt đầu.

Lâm Tử Hân nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên.

"Đúng vậy, đây là nơi ban đầu chúng ta tiến vào trò chơi." Hạ Nhạc Thiên nói ra đáp án.

Lâm Tử Hân nghe vậy, đột nhiên lộ ra nụ cười hơi trào phúng, có lẽ là cảm thấy châm chọc và và buồn cười, "Không ngờ tôi lại có thể sống sót."

Phú Nhị Đại đã sớm không kìm được lòng tò mò, hỏi: "Sau khi chúng tôi đi thì đã xảy ra chuyện gì? Là do cô tự cắt chân mình? Hay là......"

Trên mặt Lâm Tử Hân vẫn treo nụ cười trào phúng: "Nói cho các người cũng không sao, chân của tôi là Thạch Phủ Đầu và Pudding Xoài Pudding cắt."

Cô bắt đầu kể lại chuyện mình muốn hợp tác với Thạch Phủ Đầu, sau đó vừa vặn đụng phải thuyền nhỏ của Pudding Xoài đang dừng lại, Thạch Phủ Đầu muốn lợi dụng Pudding Xoài, cô lại lựa chọn im lặng, nói đúng hơn là chấp nhận trở thành đồng lõa.
Nhưng chính vì cô tự cho là thông minh, khiến Thạch Phủ Đầu cảm thấy mình không dễ khống chế, trực tiếp phản bội đánh mình hôn mê.

"Tôi ngất đi, chờ đến khi tỉnh lại thì phát hiện chính mình hai chân không có, sau đó đụng phải các người." Lâm Tử Hân bình tĩnh nói.

Lão Trương nhịn không được nói: "Cô ngất đi rồi, sao lại khẳng định cô bé kia cũng là hung thủ?"

Nói không chừng tất cả mọi chuyện đều do một tay Thạch Phủ Đầu làm ra.

"Bởi vì trực giác của tôi mách bảo Pudding Xoài tuyệt đối không phải hạng người đơn thuần, tôi khẳng định hai chân tôi bị cắt là do con ranh đó thổi gió bên tai."

Lâm Tử Hân trở nên kích động, trong mắt che kín tơ máu, tức giận gắt gỏng.

Lão Trương giật mình lùi lại, hoảng sợ nói: "Cô gái này sao có thể vô duyên vô cớ oan uổng người khác vậy."
Phú Nhị Đại vỗ vỗ lão Trương, "Lão Trương, anh vẫn là quá thành thật, lấy kinh nghiệm cặp kè với con gái nhiều năm của tôi, cô gái kia tuyệt đối không đơn giản vô hại như anh nghĩ đâu, quan trọng nhất là, phụ nữ với nhau thường có trực giác rất nhạy bén, chuyện này anh không tin cũng phải tin."

Lão Trương theo bản năng nhìn qua Hạ Nhạc Thiên, "Này, này...... Không chứng cứ thì sao có thể......"

"Không chứng cứ? Tôi chỉ biết hai người bọn họ đều là hung thủ, chân của tôi là do bọn họ làm hại." Lâm Tử Hân oán giận gào lên, hận ý khiến gương mặt trở nên vặn vẹo, thoạt nhìn không khác gì lệ quỷ khủng bố.

Doạ cho lão Trương thành thật không dám nói nữa.

"Bình tĩnh, bình tĩnh, chúng tôi tin cô trăm phần trăm." Phú Nhị Đại vội vàng an ủi.

Lâm Tử Hân thử bình tĩnh lại, nếu chọc bọn họ nóng nảy, ngược lại sẽ mang đến hoạ sát thân cho cô.
"Sau khi tôi ngất xỉu thì không biết gì nữa, nếu các người đều chạy thoát, có thể nói cho tôi biết đường sống là gì không?" Lâm Tử Hân nói.

Hạ Nhạc Thiên nói đơn giản, "Cô nói cổ tay của cô bị trói chung với cần câu, tôi đoán có lẽ là hai người kia làm, lên quỷ cắn câu đã mang theo cô bơi về phía trước, vừa lúc thoát khỏi vùng biển kia."

Không biết rốt cuộc là cô đi về phía nào, nhưng Hạ Nhạc Thiên lại cảm thấy mặc kệ người chơi rời đi từ phương hướng nào, chỉ cần rời khỏi vùng biển kia thì đều có thể xuyên qua màn nước rời đi, quay lại nơi này.

"Xem ra tôi thật sự nên cảm ơn bọn họ không đuổi cùng gϊếŧ tận." Lâm Tử Hân nghe xong thì cười lạnh, "Bọn họ nhất định chết chắc rồi."

Phú Nhị Đại nghe vậy, quay đầu hỏi Hạ Nhạc Thiên, "Kế tiếp chúng ta phải ở chỗ này hai ngày sao?"
Hạ Nhạc Thiên nói: "Trò chơi chưa tuyên bố kết thúc, có lẽ chúng ta thật sự phải ở đây hết ba ngày, chờ sau khi sóng thần kết thúc mới có thể rời đi."

Lão Trương nói: "Sóng thần kia có liên lụy đến nơi này không?"

Hạ Nhạc Thiên nói: "Hẳn là không, nhưng đề phòng trước vẫn hơn, chúng ta có thể rời xa bãi biển, cố gắng đi vào trong đất liền."

Mấy người gật đầu, đồng ý kế hoạch này.

Sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn trang bị, đám người Hạ Nhạc Thiên bắt đầu đi sâu vào trong , khu vực này giống như khu nghỉ phép, không thấy bất kỳ dấu vết sinh hoạt của động vật to lớn nào, phong cảnh còn rất nhàn nhã xanh tươi.

Đi được nửa ngày đường, ba người chọn một mặt cỏ bên bìa rừng để cắm trại, thuận tiện nhóm lửa trại xua đuổi động vật và côn trùng.

Tuy là không biết thế giới này có động vậy sinh sống hay không.
Phú Nhị Đại chuẩn bị rất đầy đủ, lấy thuốc đuổi muỗi cho mọi người phun vài lần, chờ đến đêm xuống, năm người chia nhau vào lều ngủ.

Hạ Nhạc Thiên nằm xuống, ngẫm nghĩ nửa ngày mới gửi tin nhắn cho Thích Lệ Phi, tuy không biết Thích Lệ Phi có nhận được hay không.

[Da Da Hạ: Bên anh thế nào rồi?]

Thích Lệ Phi rất nhanh trả lời.

[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Em ra khỏi lều sẽ biết.]

Hạ Nhạc Thiên trong lòng nhảy dựng, nhanh chóng ngồi dậy đi ra ngoài lều, ngẩng đầu đúng lúc đối diện với Thích Lệ Phi đang đứng dưới ánh trăng.

Gương mặt góc cạnh lạnh lùng không ra bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.

Bóng dáng cao lớn thon dài bị ánh trăng kéo dài trên mặt cỏ, đôi mắt Thích Lệ Phi sâu không thấy đáy, như hồ nước sâu u ám, một khi rơi vào sẽ vĩnh viễn không thể thoát ra.
Hạ Nhạc Thiên nhào lên, Thích Lệ Phi mỉm cười mở hai tay ôm lấy cậu, vẻ bình tĩnh kia sụp đổ trong nháy mắt, trở nên vô cùng ôn nhi.

Hắn thật sự có hơi không thích ứng một Hạ Nhạc Thiên nhiệt tình như lửa kiểu này.

Nhưng lại cực kỳ hưởng thụ nó.

Bởi vì hắn có thể cảm nhận được sự vui sướng từ trong nội tâm của Hạ Nhạc Thiên, làm trái tim hắn như bị dắt theo nhảy múa.

Trở nên vui sướng.

Hai người ôm nhau không tách ra, đều quý trọng thời khắc có thể gặp này, đặc biệt là kiểu tiếp xúc thân mật, càng ít đến đáng thương.

Mặt Hạ Nhạc Thiên có chút nóng lên, giãy khỏi ngực Thích Lệ Phi, làm bộ ho khan một tiếng: "Sao đột nhiên anh lại ở đây?"

Thích Lệ Phi hơi cúi đầu nhìn cậu "Không có gì, chỉ là đúng lúc cảm thấy em nhớ tôi."

Hạ Nhạc Thiên nói: "Xì, rõ ràng là anh nhớ em mới đúng."
Thích Lệ Phi làm vẻ mặt em đoán đúng rồi đấy, mím môi đau khổ nói: "Cho nên tôi mới đến tìm em."

Hạ Nhạc Thiên trừng mắt: "Vẻ mặt này của anh là có ý gì, không muốn đến?"

Thích Lệ Phi lắc đầu, vô cùng thành khẩn nói: "Không phải, tôi chỉ cảm thấy em rất thông minh, sau này bí mật của tôi sẽ bị em đoán được."

Bí mật?

Hạ Nhạc Thiên theo bản năng ngẩng đầu nhìn bà dấu chấm hỏi trên đầu Thích Lệ Phi, bĩu môi: "Em cũng cảm thấy anh còn có bí mật gạt em."

Thích Lệ Phi làm ra vẻ mặt em lại đoán đúng rồi, nói càng thêm nghiêm túc: "Em nói không sai."

Hạ Nhạc Thiên lập tức nhéo thịt trên eo Thích Lệ Phi, hơi hơi xoay tròn, híp mắt uy hiếp: "Vậy anh còn không mau mau nói rõ, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị phạt nặng."

Nói xong lại bổ sung: "Đương nhiên, nếu quy tắc trò chơi không cho phép anh nói ra bí mật kia, vậy thì thôi."
Mỗi người đều có bí mật riêng, cậu không hy vọng bởi vì bí mật này mà khiến Thích Lệ Phi gặp nguy hiểm.

****

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi