[PHẦN 2] BÁO ĐỘNG PHÍA TRƯỚC CÓ NĂNG LƯỢNG CAO!!!

Ban đêm.

Bốn phía im ắng, chỉ có thể nghe được tiếng gió thổi vi vu ngoài cửa sổ.

Hạ Nhạc Thiên nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, trong đầu toàn nghĩ đến đoạn đối thoại giữa mình và Hàn Mai Mai.

Vị tối cao sáng tạo ra trò chơi này, vậy mà chính là Thần linh tưởng chừng chỉ có trong trí tưởng tượng của con người.

Hạ Nhạc Thiên đè nén cảm xúc cuộn trào trong nội tâm, mở trò chơi gửi tin nhắn cho Thích Lệ Phi.

[Da Da Hạ: Trước khi gặp được em, anh còn nhớ anh đã sống bao lâu không?]

Hạ Nhạc Thiên gửi xong thì úp điện thoại xuống giường, nét mặt có hơi khẩn trương.

Cậu hoài nghi...... Có lẽ Thích Lệ Phi đã sống trong Thế Giới Trò Chơi rất rất lâu, lâu tới mức phải tính từ khi thuở sơ khai khi con người mới biết đứng thẳng hai chân.

Dĩ nhiên, còn có một khả năng khác.


Là Bug của trò chơi chỉ vừa xuất hiện gần đây, mà "Thần" vì giải quyết Bug nên mới cố ý sáng tạo ra NPC điều tra giải quyết, cũng chính là Thích Lệ Phi.

Nếu là cái trước.

Thích Lệ Phi còn cô đơn vượt xa những gì cậu nghĩ, cậu nhìn ra được, thân phận và trách nhiệm của Thích Lệ Phi đã phán quyết hắn không thể dung nhập vào thế giới của cư dân địa phương.

Hắn giống như là một lữ khách cô độc, cứ chu du qua lại từng thế giới.

Chợt, điện thoại truyền âm thanh nhắc nhở.

Hạ Nhạc Thiên hít sâu một hơi, chậm rãi cầm lấy di động, phía trên hiển thị tin nhắn Thích Lệ Phi gửi đến.

[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Vậy phải xem em tính từ mốc thời gian nào, thời gian tôi tồn tại còn lâu hơn em nghĩ.]

Hạ Nhạc Thiên im lặng không nói, trong lòng còn mang theo chút mong đợi cuối cùng gửi tin cho Thích Lệ Phi.


[Da Da Hạ: Thời gian lâu như vậy, anh vẫn không có bạn bè hay thích người nào sao, anh như vậy không cô đơn sao?]

Hạ Nhạc Thiên gửi xong tin nhắn, trái tim nhảy bịch bịch bịch, có lẽ Thích Lệ Phi không hề cô đơn tí nào, tất cả đều là mình tự đoán mò ra.

Là một NPC được "Thần" tự mình sáng tạo ra, vốn không nên dựa theo tiêu chuẩn của con người để đánh giá hắn.

Không chừng trong mắt Thích Lệ Phi, thời gian vốn không có ý nghĩa gì.

Tương tự, Thích Lệ Phi cũng không cảm thấy cô đơn.

Nếu thật sự là vậy, có lẽ thời gian sẽ chậm rãi khiến Thích Lệ Phi quên đi một con người bằng xương bằng thịt là mình.

Trong dòng chảy vĩnh hằng của thời gian, nó cọ rửa tất cả buồn vui đau khổ, bao gồm tình yêu.

Thích Lệ Phi vẫn là Thích Lệ Phi.

Mà mình đã sớm già nua theo thời gian, cuối cùng hóa thành bụi đất, mang theo bi thương cùng biệt ly, hoá thành một hạt cát trong thời gian.


Tuy rằng nghĩ vậy, nhưng Hạ Nhạc Thiên lại không kìm được run rẩy, cảm giác đau lòng như nhấn chìm cậu.

Thông quan ước nguyện đối với người khác mà nói có lẽ là một chuyện tốt.

Nhưng đối với Hạ Nhạc Thiên, nó lại trở thành cây gai trong lòng, đau đớn ngứa ngáy rồi lại không thể nhổ bỏ.

Bởi vì cậu cần cơ hội này.

Hồi sinh Đường Quốc Phi, có lẽ đối mình, đối với Thích Lệ Phi đều là cách tốt nhất, dù sao...... Thích Lệ Phi sớm hay muộn cũng sẽ chậm rãi quên đi mình.

Mà Đường Quốc Phi, lại có thể sống lại.

"Thích Lệ Phi......" Hạ Nhạc Thiên lẩm bẩm nỉ non.

Di động lại truyền đến tiếng nhắc nhở.

Hạ Nhạc Thiên chậm rãi chuyển động con ngươi, tâm trạng vô cùng không tốt.

[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Sinh mệnh của tôi không có hai từ cô đơn, nhưng sau khi quen biết em, tôi mới bắt đầu hiểu ra ý nghĩ của cô đơn là gì.]
Trong thế giới hư không.

Thần ấn nút gửi tin nhắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình trong suốt trôi nổi giữa không trung, hiển thị hình ảnh một thanh niên nằm trên giường, trên tay cầm di động, vẻ mặt mê mang cùng bi thương.

Hắn thở dài khe khẽ.

Nhóm cầu sáng quay xung quanh Thần sôi nổi lập loè, như đang ríu rít an ủi vị Thần linh đang lâm vào giai đoạn buồn rầu của tình yêu.

Trong đó có một cầu sáng lập loè rất có tiết tấu, dường như đang kêu gào khẩu hiệu cố lên, xúi giục cái gì đó.

"Càn quấy." Thần chi lạnh lùng nhìn qua, trừng phạt bắn cầu sáng này văng ra ngoài.

Cầu sáng trượt ra xa gần ngàn mét, cuối cùng lại lon ton bay trở về, chột dạ lập loè, như đang lúng túng nhận sai.

Ánh sáng lục tỏa ra cũng ảm đạm hơn những cầu sáng khác.

Có vẻ như bị đả kích uể oải, các cầu sáng khác thấy vậy thì vây quanh an ủi một phen, sau đó lại tiếp tục quay xung quanh vị Thần tối cao.
"Đều đi làm việc đi." Thần xoa xoa cái trán, tay áo vung lên, lập tức đuổi toàn bộ cầu sáng đến chỗ xa.

Xung quanh trở nên an tĩnh.

Hắn lại ngưng thần cẩn thận cảm nhận một lúc, chợt mở mắt ra, lẩm bẩm nói: "Còn lại bốn cái."

Hắn khẽ giật ngón tay, gửi cho người yêu nhỏ đáng thương của mình một tin nhắn, mờ mịt ám chỉ.

[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Em chỉ cần an tâm thông quan, chờ Thi Đấu Xếp Hạng lần này kết thúc, tất cả đều sẽ được giải quyết.]

Hắn không thể tiết lộ quá nhiều tin tức liên quan đến chuyện này ở thế giới Trò Chơi.

Để tránh Bug nhận ra vấn đề.

Nếu đổi lại là hắn trước kia, tất nhiên sẽ không suy xét đến tâm tình của một con người nho nhỏ.

Bởi vì hắn là sự tồn tại chí cao vô thượng, những chuyện hắn làm không cần phải giải thích nguyên nhân, tuy chuyện này đối với nhân loại mà nói có chút không công bằng.
Nhưng chuyện mà hắn cần suy xét, không chỉ là cái nhìn của nhân loại, mà còn liên quan đến sự vận chuyển cân bằng của toàn bộ vũ trụ.

Không cần biết nhân loại có hài lòng hay không.

Nhưng hiện tại, hắn lại vì một con người mà phá lệ hết lần này đến lần khác, vậy mà lại tự hỏi mình làm tất cả những chuyện này có quá đột ngột hay không.

Nhưng sau khi ngẫm nghĩ xong, kế hoạch vẫn phải tiếp tục thực thi.

Đối với toàn bộ thế giới, đối với người yêu nhỏ yếu đáng thương kia mà nói, đều là chuyện tốt.

Chỉ là trong quá trình, có lẽ sẽ có chút gian khổ.

Nhưng người mà hắn yêu, tất nhiên sẽ không giống những nhân loại bình thường khác, nếu không cũng sẽ không......

Hắn cúi đầu, từ gương mặt đến ánh mắt đều toát lên vẻ lạnh nhạt hờ hững, chỉ khi nhìn thấy ba chữ [Da Da Hạ] mới trở nên mềm mại ôn hòa hơn.
Đây là biến cố duy nhất trong thần sinh bình tĩnh và nhàm chán hơn 45.5 trăm triệu năm.

Hắn rất vui vẻ.

Cũng chờ mong có thể cùng người yêu nhỏ yếu nắm tay đi đến ngày vũ trụ hoang tàn.

*

Bên kia.

Hạ Nhạc Thiên đọc tin nhắn Thích Lệ Phi gửi tới, lập tức ý thức được chuyện gì, nhanh chóng ngồi dậy nhìn quanh bốn phía.

Nhưng đáng tiếc là, cũng chẳng phát hiện được gì.

Hạ Nhạc Thiên cúi đầu gõ chữ.

[Da Da Hạ: Có phải anh lại nhìn em không?]

Nếu không thì vì sao đang êm đẹp Thích Lệ Phi lại nói ra những câu như an ủi này, thấy thế nào cũng giống như đối phương phát hiện cậu đang khổ sở, mới có thể nói ra những lời như vậy.

Đối diện yên lặng một lúc.

Sau đó mới gửi tới một tin nhắn.

[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Đột nhiên có việc bận đột xuất, ngày mai nói tiếp.]
Sau khi gửi xong, Thích Lệ Phi giả chết không phản ứng.

Hạ Nhạc Thiên càng thêm khẳng định mình đoán đúng, lúc đầu thì có chút tức giận, nhưng ngay sau đó lại biến thành dở khóc dở cười.

Thích Lệ Phi làm như vậy có thể là vì không yên lòng về mình.

Nhưng Hạ Nhạc Thiên cũng không muốn Thích Lệ Phi làm vậy, tuy cậu và Thích Lệ Phi đã là người yêu, nên tín nhiệm đối phương.

Nhưng trên người cậu có một bàn tay vàng tương đương với Bug phiên bản biến dị, đã đối lập với chức trách của Thích Lệ Phi.

Cho nên vì cả hai bên đều tốt, cậu cần phải giữ kín bí mật này.

[Da Da Hạ: Thật sự không tiếp tục nhìn lén sao?]

Thích Lệ Phi vẫn không có động tĩnh.

Lúc này Hạ Nhạc Thiên mới thả di động xuống, cẩn thận nhớ lại những lần vào trò chơi trước đó, nếu Thích Lệ Phi thật sự vì lo lắng cho mình, nên vẫn luôn dùng cách nào đó quan sát tình huống của mình......
Theo lý mà nói nên sớm phát hiện Bug trên người mình mới đúng.

Nhưng Hạ Nhạc Thiên đã trải qua rất nhiều trò chơi, không có lần nào Thích Lệ Phi tò mò hay nghi ngờ.

Liệu có phải......

Không phải lúc nào Thích Lệ Phi cũng giám thị thế giới này, chỉ khi mình chủ động nhắn tin với Thích Lệ Phi, hắn mới có thể ngẫu nhiên xem xét thế giới này.

Hoặc là......

Thích Lệ Phi đã sớm phát hiện Bug trên người mình, chỉ là lựa chọn ngó lơ, làm bộ cái gì cũng không biết.

Hạ Nhạc Thiên cảm thấy hai khả năng đều rất cao.

Nhưng mặc kệ là cái nào cũng đều là tin tức tốt, cậu không cần lo lắng đề phòng.

Thời gian đã hơn nửa đêm.

Hạ Nhạc Thiên nhắm mắt ngủ, nếu còn tiếp tục thức đêm thì ngày hôm sau sẽ không có tinh thần tốt để làm nhiệm vụ.

Sáng sớm hôm sau.

Hạ Nhạc Thiên tỉnh lại bắt đầu rửa mặt đánh răng, vừa mới chuẩn bị xong đã nghe tiếng gõ cửa.
Giọng Trái Kiwi vang lên, "Vương Tiểu Minh, anh dậy chưa?"

Hạ Nhạc Thiên mở cửa, "Ừ, Hàn tiểu thư đâu?"

Trái Kiwi trả lời: "Hàn Mai Mai ở đại sảnh lầu một." Nói xong lại nhỏ giọng: "Ám Dạ cũng ở dưới lầu, cứ cười đến nổi da gà."

Hạ Nhạc Thiên nói: "Vậy cô theo sát Hàn Mai Mai một chút, đừng cách cô ấy quá xa."

Hạ Nhạc Thiên nhắc nhở làm Trái Kiwi tăng hảo cảm lên gấp bội: "Tôi biết, anh mau xuống lầu đi, tôi đi gọi Jerry."

Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ, nói: "Tôi đi với cô."

Trái Kiwi gật đầu, "Được."

Trái Kiwi gõ cửa vài cái, bên trong truyền đến âm thanh bùm bùm, cùng với tiếng rêи ɾỉ của Jerry bị rớt xuống giường: "Tôi dậy ngay! Chờ một chút, tôi đang mặc quần áo."

Ước chừng qua năm phút, cửa lập tức mở ra, Jerry đội một đầu tóc hỗn độn xuất hiện, cũng may quần áo đều đã mặc xong rồi.
"Ngại quá, di động đặt chế độ im lặng, báo thức lại không vang, ngủ quên." Jerry cợt nhả xin lỗi.

Trái Kiwi nói: "May mắn Hàn Mai Mai bảo tôi đi lên kêu hai người, không thì anh ngủ quên chắc rồi, đến lúc đó không hoàn thành nhiệm vụ thì xem anh làm thế nào."

"Đại mỹ nữ vừa đẹp người vừa đẹp nết, tiểu nhân hận không thể quỳ xuống cảm ơn." Jerry dùng giọng điệu khoa trương nói lời cảm ơn.

Trái Kiwi nhịn không được xì cười.

Ba người cùng đi xuống lầu.

Hàn Mai Mai ngồi cách Ám Dạ thật xa, cả hai đều không nói lời nào, nói đúng hơn là chỉ có Ám Dạ cười cười bắt chuyện với Hàn Mai Mai, mà Hàn Mai Mai một mực làm lơ, vẻ mặt tràn ngập bài xích.

Mà Ám Dạ vẫn cười ôn hòa, thậm chí còn dịu dàng híp mắt nhìn một cô gái nhỏ đổ nước trà trước đài, chọc cho cô gái thẹn thùng rời đi.
Hàn Mai Mai thấy đám người Hạ Nhạc Thiên xuống lầu, lại lạnh nhạt nhìn lướt qua, cứ như không hề quen thuộc với Hạ Nhạc Thiên, ngay cả lời chào cũng không nói.

Trái Kiwi có chút khó hiểu, nhưng lại mịt mờ nhận ra thời điểm này tốt nhất là mình không nên nói gì hết, liền đè xuống nghi hoặc, nói với Hàn Mai Mai: "Chúng ta muốn đi đâu đây?"

Hạ Nhạc Thiên lạnh lùng khoanh tay, phản ứng giống hệt ngày hôm qua.

Ám Dạ cười càng tươi, cũng không biết đang suy nghĩ gì, Jerry nghĩ nghĩ một lúc, đưa ra đề nghị, "Nếu không chúng ta đi đến trung tâm thương mại hôm qua tìm tiệm cơm ăn chút gì đó đi, cứ ăn bánh nén khô mãi cũng không tốt."

Trái Kiwi lập tức nhìn về phía Hàn Mai Mai.

"Có thể." Hàn Mai Mai gật đầu.

Ám Dạ tự nhiên cũng đồng ý hai tay, năm người cùng nhau xuất phát đến trung tâm đối diện tiểu khu, chờ đến 10h Trưởng Phòng sẽ tuyên bố nhiệm vụ.
Trái Kiwi vừa ăn vừa nhỏ giọng hỏi Hàn Mai Mai, "Chúng ta thật sự phải đợi Trưởng Phòng phát nhiệm vụ sao, vậy cũng quá bị động."

Hàn Mai Mai hơi nghiêng đầu, đơn giản đáp: "Chúng ta không biết được vị trí của nó, hơn nữa, nó là quỷ, cứ từ từ xem nhiệm vụ thứ hai là gì lại tính tiếp."

Trái Kiwi ừ một tiếng, cúi đầu ăn cơm.

Hạ Nhạc Thiên cũng đồng ý với kế hoạch của Hàn Mai Mai.

Ai mà biết nếu chủ động đi tìm Trưởng Phòng có kích phát cơ hội gϊếŧ người của lệ quỷ hay không.

Bởi vì nhiệm vụ lần này hầu như đều quay xung quanh Trưởng Phòng, cần phải cẩn thận mới được.

Hơn nữa trong đội ngũ còn có một thành viên tổ chức Địa Ngục như quả bom hẹn giờ không biết lúc nào sẽ nổ, tuy Hạ Nhạc Thiên có thể bắt tay với Hàn Mai Mai vứt bỏ Ám Dạ, nhưng nếu làm vậy, ngược lại sẽ khiến Ám Dạ trở thành một mối nguy hiểm trong bóng tối, nếu hắn gây ra biến cố trong nhiệm vụ thì phiền to.
Chi bằng đặt Ám Dạ dưới mí mắt nhìn chằm chằm, ít nhất có cậu và Hàn Mai Mai quan sát, có thể đảm bảo tối đa nhiệm vụ tiến hành thuận lợi.

***

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi