[PHẦN 2] BÁO ĐỘNG PHÍA TRƯỚC CÓ NĂNG LƯỢNG CAO!!!

Trái Kiwi nhìn Hàn Mai Mai xin giúp đỡ.

Tình huống trước mắt khiến cô hoàn toàn không biết phải làm sao, sợ mình sơ ý làm hỏng đại sự.

Hàn Mai Mai trầm ngâm nửa ngày, nhanh chóng liên lạc với Hạ Nhạc Thiên, đem chuyện vừa rồi nói lại một lần.

Hạ Nhạc Thiên xem xong tin nhắn thì phản ứng y hệt Hàn Mai Mai, đều cho rằng Ám Dạ không thoát khỏi liên can trong chuyện này.

Không ai biết Jerry còn sống hay không.

Nhưng có thể khẳng định là tin nhắn này do Jerry tự mình gửi cho Trái Kiwi.

Bởi vì điện thoại của người chơi chỉ có thể do chủ nhân tự mình thao tác, không thể qua tay người chơi khác, đây có lẽ là vì trong điện thoại có thêm app Trò Chơi Tử Vong, cho nên mới có quy tắc này.

Hàn Mai Mai tiếp tục gửi tin cho Hạ Nhạc Thiên: [Vậy chúng ta vẫn dựa theo kế hoạch, không cần để ý tới Ám Dạ và Jerry.]


[Được.]

Sau khi đạt thành ước định, Hàn Mai Mai liền đem đưa cho Trái Kiwi xem tin nhắn của hai người, lúc này Trái Kiwi mới yên tâm gật gật đầu, bỏ điện thoại vào trong túi.

Thời gian vẫn chậm rãi trôi đi.

Lâu đài cổ yên tĩnh không tiếng động.

Hạ Nhạc Thiên giống như không chút để ý thong thả đi trong hành lang, kỳ thật vẫn luôn vểnh tai nghe ngóng bốn phương tám hướng, luôn cảnh giác chú ý xung quanh.

Cũng may lúc này không có lệ quỷ cố ý nhảy ra để Hạ Nhạc Thiên phát hiện.

Bởi vậy có thể thấy được chúng nó đều nghiêm khắc tuân thủ quy tắc trò chơi.

Trên đường, Hạ Nhạc Thiên cũng sẽ ngẫu nhiên dừng lại, lục lọi bình hoa và ly nước, thậm chí là chén trà, ngay cả đèn treo trên vách tường cũng lắc lư dòm ngó.

Tìm kiếm những chỗ vốn không có khả năng giấu “Người” bên trong.


Ứng phó xong quy tắc trò chơi, Hạ Nhạc Thiên tiếp tục bước nhanh về phía trước, tuy rằng cậu rất muốn chạy thẳng đến quầy hàng ở ngã rẽ lầu 4, cũng không phải vì cứu Jerry, mà là vì —— giải quyết Ám Dạ.

Đây là lần đầu tiên Hạ Nhạc Thiên sinh ra ý định gϊếŧ người trong trò chơi.

Lúc trước Hạ Nhạc Thiên sẽ không làm hại ai, thậm chí còn vươn tay giúp người khác những việc trong khả năng

Nhưng đa phần cậu đều bảo trì trung lập.

Hạ Nhạc Thiên đã nắm chắc 80% Ám Dạ không phải quỷ.

Nhưng biểu hiện của Ám Dạ quá quá mức kỳ quái.

Hắn thoạt nhìn thật sự không sợ chết, tuy rằng có khả năng vì bản thân Ám Dạ là một kẻ biếи ŧɦái.

Nhưng chân chính khiến Hạ Nhạc Thiên để ý là câu chuyện mà Ám Dạ kể.

—— Quỷ Không Đầu.

Câu chuyện này có lẽ là Ám Dạ bịa ra để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không biết vì sao, thần thái và giọng điệu khi Ám Dạ  kể lại câu chuyện này, không khác gì những con quỷ đang kể lại quá trình chúng nó gϊếŧ người.


Trừ khi kỹ thuật diễn của Ám Dạ quá mức tinh vi, đã lừa gạt được cậu.

Nhưng Hạ Nhạc Thiên vẫn không nghĩ ra vì sao Ám Dạ không hề sợ hãi tử vong.

Hai giờ sau...

Hạ Nhạc Thiên cố ý tránh khỏi những nơi có thể giấu người, vừa tuân thủ quy tắc vừa thuận tiện rà soát toàn bộ lâu đài cổ một lần.

Trừ một ít ngăn tủ và quầy hàng mà người có thể chui vào ra, Hạ Nhạc Thiên còn nhân cơ hội tìm kiếm những căn phòng đóng kín mà lúc trước cậu không dám đi.

Nhưng đáng tiếc là cậu vẫn không tìm được đồ vật gì liêm quan tới đồng hồ, đặc biệt là loại đồng hồ quả lắc cao bằng nửa người.

Trong lâu đài cổ không có bất kỳ đồng hồ nào, miễn bàn đến đồng hồ báo thức nho nhỏ có thể đặt ở mép giường, cứ như vậy, một nghi vấn được sinh ra.

Chờ đến đêm khuya, tiếng chuông truyền ra từ chỗ nào?
Hạ Nhạc Thiên đè nén bất an, nhanh chóng từ lầu 5 đi thẳng xuống lầu 3, tận khả năng tránh việc đụng phải Jerry và Ám Dạ có thể ở lầu 4.

Tuy Hạ Nhạc Thiên muốn gϊếŧ chết Ám Dạ, nhưng đang lúc chơi trò trốn tìm, ưu thế khi sắm vai “Quỷ” thật sự rất lớn.

Nếu Ám Dạ trở thành quỷ, mọi chuyện sẽ trở nên không xong.

Lúc Hạ Nhạc Thiên đi đến trước cửa phòng 5 lầu 3, đột nhiên cảm thấy có ai đó đang nhìn trộm mình.

Sau lưng châm chích như kim châm.

Hạ Nhạc Thiên cực kỳ tự nhiên quay đầu, ánh mắt cực kỳ nhạy bén quét qua quầy hàng ở chỗ rẽ, ở đó có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên làm như không nhận ra, tò mò bước lên đánh giá tranh sơn dầu trên vách tường, lầm bầm lầu bầu: “Bức họa này thật khiến cho người ta kinh ngạc cảm thán……”
Đứng ngắm tranh khoảng mấy chục giây, Hạ Nhạc Thiên mang theo vẻ mặt chưa đã thèm lưu luyến rời đi, cho dù cậu đã đi một quãng xa, nhưng cảm giác bị nhìn trộm vẫn tồn tại.

Chờ đến khi bóng lưng Hạ Nhạc Thiên biến mất sau ngã rẽ hành lang, cảm giác bị nhìn trộm mới hoàn toàn biến mất.

Hạ Nhạc Thiên khẽ chớp mắt.

Xem ra cậu làm đúng rồi.

Chỉ cần mình làm bộ không nhìn thấy, nói đúng hơn là nhìn vào mắt đối phương không quá hai giây, trò chơi sẽ không phán định mình đã phát hiện “Người”.

Cũng có thể là con quỷ kia cho rằng Hạ Nhạc Thiên không phát hiện ra nó, nên trò chơi mới không phán định rằng nó bị phát hiện.

Trên cổ tay cậu vẫn còn dấu ấn [Quỷ] như cũ.

Phát hiện này cũng làm Hạ Nhạc Thiên tự tin hơn nhiều.

Ngay sau đó, Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng dùng group chat để liên lạc với Hàn Mai Mai.
[Hai người còn ở lầu 3 phòng thứ năm không?]

Chỉ chốc lát sau, Hàn Mai Mai trả lời: [Còn, tôi và Trái Kiwi chưa nghe được động tĩnh gì, tôi cho rằng chỗ này tạm thời an toàn trong hai giờ nữa, làm sao vậy?]

Hàn Mai Mai cau mày, cô không cho rằng Vương Tiểu Minh sẽ vô cớ hỏi ra vấn đề này.

Đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?!

Giao diện trò chuyện riêng giao diện nhảy ra tin nhắn mới: [Tôi vừa mới đến lầu 3, chuẩn bị cùng cô đổi thân phận, nhưng tôi phát hiện ngăn tủ trong góc phòng thứ năm có lệ quỷ đang trốn.]

Hàn Mai Mai cả kinh trong chớp mắt, rất nhanh phản ứng lại, gõ chữ: [Là tôi sơ ý, không nghe được bất kỳ động tĩnh gì, đây chỉ là trùng hợp, hay là nó đã phát hiện ra tôi.]

Hạ Nhạc Thiên khẽ cau mày, ngay sau đó đưa ra đáp án: [Có lẽ là trùng hợp, chuyện này khiến người chơi có cảm giác bất an, nhưng nó trốn ở chỗ đó cũng có thể là vì vị trí này rất thích hợp để quan sát.]
[Trong lúc này cô và Trái Kiwi tuyệt đối đừng ra ngoài, đúng rồi, khi cô sắm vai "Quỷ" mà bất cẩn nhìn thấy lệ quỷ, chỉ cần nhanh chóng dời mắt trong một giây là được, đừng để cho nó biết cô đã phát hiện ra nó, vậy thì trò chơi vẫn phán định cô là "Quỷ".]

Hàn Mai Mai âm thầm ghi nhớ nội dung phía trên: [Tôi biết rồi, tôi và Trái Kiwi sẽ tiếp tục trốn trong phòng này.]

Hạ Nhạc Thiên yên tâm: [Ừ, một giờ sau tôi sẽ quay lại, xác nhận xem con quỷ đó còn ở đây không, trong lúc đó nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải kịp thời thông báo cho tôi, tôi sẽ cố gắng lượn quanh lầu 2 tìm kiếm, như vậy có thể kịp thời chạy tới giúp cô.]

[Hiểu rồi.]

Hai người kết thúc đoạn đối thoại.

Tuy ngoài miệng Hàn Mai Mai nói đã hiểu, nhưng trong lòng lại không tính toán làm vậy.
Hiện tại Vương Tiểu Minh đang có ưu thế rất lớn.

Cũng an toàn nhất.

Nếu một khi bên mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cùng lắm là mình và Trái Kiwi đều chết trong tay lệ quỷ

Nhưng chỉ cần vai "Quỷ" vẫn nằm trong tay người chơi, kiên trì đến khi tiếng chuông đêm khuya vang lên, Vương Tiểu Minh có thể thuận lợi rời khỏi lâu đài cổ.

Nghĩ vậy, Hàn Mai Mai quay đầu đem ý nghĩ của mình gõ chữ cho Trái Kiwi xem.

Là người rất có thể sẽ bị hành động của mình hại chết, Hàn Mai Mai hy vọng Trái Kiwi có được quyền quyết định, đồng thời cũng muốn nghe xem Trái Kiwi nghĩ như thế nào.

Nếu Trái Kiwi không muốn, Hàn Mai Mai sẽ lập tức đi ra khỏi phòng vệ sinh, dụ dỗ lệ quỷ đang trốn trong ngăn tủ rời đi, bảo vệ Trái Kiwi.

Nhưng Hàn Mai Mai không ngờ Trái Kiwi vừa đọc xong thì lập tức trả lời: [Tôi biết rồi, mặc kệ chị có quyết định gì, tôi đều sẽ đi theo chị, chị nói đúng, người không thể chết trong trò chơi này nhất chính là Vương Tiểu Minh.]
Hàn Mai Mai nghiêm túc nhìn chăm chú Trái Kiwi, gõ chữ: [Cô thật sự nghĩ kỹ rồi chứ, nếu cô không muốn, tôi sẽ không tiếc tất cả để giữ lại mạng cho cô.]

Trái Kiwi ngẩn người, sau đó hỏi lại: [Chị định làm thế nào?]

Hàn Mai Mai vùi đầu đem biện pháp của mình gõ cho Trái Kiwi đọc, ai ngờ Trái Kiwi phản ứng mãnh liệt, gắt gao túm chặt hai tay của Hàn Mai Mai, liều mạng lắc đầu, sợ giây tiếp theo Hàn Mai Mai liền xông ra ngoài.

Hàn Mai Mai dở khóc dở cười, ý bảo Trái Kiwi bình tĩnh, tỏ vẻ hiện tại mình sẽ không đi ra ngoài.

Trái Kiwi nhẹ nhàng thở ra, luống cuống tay chân gõ chữ: [Tôi thà chết chung với chị, cũng không muống một mình ở lại nơi này, quan trọng nhất là, tôi không muốn chị vì tôi mà bị thương.]

Trái Kiwi bày ra vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có.
Cô quả thật sợ chết, nhưng cô cũng có thứ mà mình muốn gìn giữ, cho dù chết cũng không thể thay đổi.

Ánh mắt Hàn Mai Mai run lên, nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay vỗ vai an ủi Trái Kiwi, tỏ vẻ mọi chuyện còn chưa tới nước không thể cứu vãn, nói không chừng con quỷ bên ngoài một lát nữa sẽ bỏ đi.

Trái Kiwi nuốt nước miếng, gật đầu một cái thật mạnh: [Ừ! Nhất định là vậy!]

Ông trời nhất định sẽ phù hộ cô và Hàn Mai Mai đều bình an sống sót!

*

Thời gian lùi lại một tiếng rưỡi trước.

Jerry trốn trong quầy hàng chỗ ngã rẽ, hắn đã gửi mấy chục tin nhắn vào Kênh đội rồi, nhưng tới bây giờ vẫn chưa có ai trả lời hắn.

Điều này khiến hắn nhịn không được rùng mình sợ hãi.

Chẳng lẽ? Mọi người đều chết cả rồi?!!!!

Kinh hoảng và sợ hãi lấp đầy toàn bộ suy nghĩ, làm hắn sắp phát điên thét chói tai.
Thẳng đến khi Ám Dạ trả lời mình, Jerry giống như người chết đuối bắt được sợi dây, rõ ràng hắn biết Ám Dạ là người rất nguy hiểm nhưng vẫn không màng tất cả níu lấy tia hy vọng này.

Sau đó Ám Dạ hỏi hắn ở đâu.

Jerry không hề nghĩ ngợi đã trực tiếp thông báo vị trí cho đối phương.

Trong quá trình nôn nóng chờ đợi, Jerry nỗ lực đè nén sốt ruột và sợ hãi, cuộn tròn người lăn qua lăn lại trong ngăn tủ.

Đây là chỗ trốn mà lúc trước hắn đã tỉ mỉ chọn lựa.

Chỗ rẽ là địa điểm ẩn nấp rất tốt, nếu không phải hắn vừa lúc quay đầu lại thì suýt nữa không phát hiện quầy hàng này.

Ngay sau đó mắt hắn sáng lên, ý thức được đây là chỗ trốn cực kỳ thích hợp.

Chợt, một chuỗi tiếng bước chân đến gần, kéo suy nghĩ của hắn trở về, Jerry vừa sợ lại vừa kích động, người bên ngoài là ai?
Là Ám Dạ sao?

Hắn không dám mở ngăn tủ ra, chỉ cúi đầu run run gửi tin nhắn vào Kênh đội hỏi có phải Ám Dạ đã đến hay không.

Chợt, một tia sáng xuất hiện, rạch một đường qua bóng tối trong ngăn tủ, Jerry đột nhiên hoảng sợ ngẩng đầu, ngay sau đó liền suиɠ sướиɠ kích động.

Thật sự là Ám Dạ!

Hắn tới tìm mình.

Lúc này Jerry đã bị cảm xúc kích động lấp đầy toàn bộ suy nghĩ, càng quên mất phải cảnh giác đối với Ám Dạ, nhanh chóng bò từ trong ngăn tủ ra ngoài, vội vàng nói: “Anh tới rồi! Nếu anh còn không tới, tôi thật sự sẽ điên mất.”

Ám Dạ mỉm cười, nhìn chằm chằm Jerry, thanh âm mang theo chút lạnh lẽo, “Không phải tôi đã tới tìm anh rồi sao……”

****

Editor: Phải nói lời xin lỗi mọi người nữa rồi, tuần này với tuần sau lại thi ngập đầu, còn phải đi thực tập bệnh viện, mình là sv năm cuối nên lịch đè không thở nổi. Mọi người thông cảm ( ≧Д≦)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi