[PHẦN 2] BÁO ĐỘNG PHÍA TRƯỚC CÓ NĂNG LƯỢNG CAO!!!

Bên kia.

Hàn Mai Mai tìm khắp lầu 3 một vòng, nhưng không phát hiện tung tích của Hạ Nhạc Thiên và Ám Dạ, chỉ có thể tiếp tục đi lên trên.

Mới vừa đến ngã rẽ lên lầu 4, cô đã nghe mơ hồ nghe thấy tiếng đánh truyền đến âm thanh đánh nhau.

Không xong.

Sắc mặt cô căng thẳng, lập tức chạy về phía phát ra âm thanh.

Không bao lâu, Hàn Mai Mai đã thấy hai bóng người cách đó không xa, đang đánh nhau kịch liệt, quan trọng nhất là, họ chính là người mà Hàn đang muốn tìm.

Vương Tiểu Minh và Ám Dạ.

Trên người hai người không chỗ nào nguyên vẹn, quần áo đều bị máu tươi nhuộm đỏ, thoạt nhìn vừa chật vật vừa thê thảm.

Đặc biệt là Ám Dạ, sắc mặt của hắn dữ tợn như hận không thể ăn thịt Vương Tiểu Minh, ánh mắt vô cùng hung ác nham hiểm, đáng sợ giống hệt như lệ quỷ.

Hai người đánh quá mức kịch liệt, một giây cũng không dám lơ đãng, để tránh bị đối phương bắt lấy cơ hội này một đao chí mạng.


Hơn nữa Hàn Mai Mai kịp thời ẩn nấp, hai người không hề nhận ra Hàn Mai Mai đã đến, vẫn liều mạng đánh nhau.

Chỉ xem thể chất của ai tốt hơn, có thể kiên trì đến giây cuối cùng.

“Chết, chỉ có thể là mày ——” Ám Dạ thở hổn hển, hoàn toàn không màng thương thế nghiêm trọng đến nội tạng của mình.

Bên Hạ Nhạc Thiên cũng không tốt hơn chỗ nào, vết thương trên người cũng vô cùng đáng sợ.

Đặc biệt là từ cánh tay tới cổ tay, bị Ám Dạ dùng đao cắt một đường thật sâu, làn da hơi hơi lật ra, lấp ló một đoạn xương trắng.

Hạ Nhạc Thiên vẫn không nói một lời, tiếp tục nâng đao tấn công Ám Dạ.

Đồng thời trong lòng càng thêm cảnh giác hơn.

Xem tình huống hiện tại, hiển nhiên là Hạ Nhạc Thiên chiếm ưu thế hơn Ám Dạ.

Nhưng mặc dù là vậy, Ám Dạ vẫn không giảm khí thế, phảng phất như rất chắc chắn người chết cuối cùng chính là Hạ Nhạc Thiên.


Rốt cuộc Ám Dạ còn có át chủ bài gì chưa tung ra?

Đúng lúc này, Ám Dạ chợt tăng nhanh tốc độ, dùng chiêu thức một mạng đổi một mạng công kích Hạ Nhạc Thiên.

Sắc mặt Hạ Nhạc Thiên thay đổi.

Tuy lúc trước hai người vẫn dùng cách đấu không muốn sống tấn công nhau, nhưng kỳ thật vẫn lưu lại một đường sống, để tránh thật sự bị đối phương gϊếŧ chết.

Hạ Nhạc Thiên chỉ chần chờ trong một cái chớp mắt, ngay sau đó nhanh chóng phản ứng lại, lập tức đón nhận đòn hiểm.

Lúc này cậu tuyệt đối không thể lui về phía sau, nếu không chỉ chết càng nhanh.

Hạ Nhạc Thiên hiếm khi dâng lên một trực giác có lẽ mình thật sự phải ở chỗ này.

Nhưng trước khi cậu nuốt hơi thở cuối cùng, nhất định sẽ kéo theo Ám Dạ cùng chết.

Lúc này Hàn Mai Mai nhanh chóng lao tới, trong tay không xuất hiện một thanh kiếm dài, chạy đến như bay.


Thật ra cô muốn trực tiếp ném kiếm qua, nhưng lại sợ sẽ ngộ thương đến Vương Tiểu Minh.

Khoé mắt Ám Dạ nhìn qua bóng dáng của Hàn Mai Mai, lập tức đẩy nhanh tốc độ, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn, “Chết đi ——!”

Thanh đao loé lên tia sáng lạnh lẽo, hoàn toàn ghim vào trái tim Hạ Nhạc Thiên, cùng lúc đó, vũ khí trên tay Hạ Nhạc Thiên cũng đã đâm vào ngực Ám Dạ.

Hai người nháy mắt yên lặng bất động.

Lúc này Hàn Mai Mai đã xông đến, hai chân dùng lực nhảy lên, nắm chặt kiếm chém mạnh vào cổ Ám Dạ.

Hàn Mai Mai đáp xuống đất, cả người lăn một vòng, ngay sau đó ngẩng gương mặt dính vài giọt máu tươi, nhìn chằm chằm bóng lưng Ám Dạ, ánh mắt lạnh lẽo.

Đồng tử Ám Dạ khuếch đại, hắn đầy dữ tợn nhìn Hạ Nhạc Thiên, không cam lòng mấp máy miệng, dường như muốn nói gì đó.
Nhưng giây tiếp theo, đầu và cổ của hắn xuất hiện một vết máu tinh tế, ngay sau đó, đầu mất đi chống đỡ rơi xuống đất, lăn lộc cộc đến chân Hàn Mai Mai, máu tươi tung tóe đầy sàn nhà.

Hàn Mai Mai chán ghét nhìn đầu Ám Dạ, đứng lên.

Một chân đá văng đầu Ám Dạ.

Sau đó cô vội vàng chạy về phía Hạ Nhạc Thiên, Hàn Mai Mai nhanh chóng đỡ lấy Hạ Nhạc Thiên, lập tức lấy sinh cơ hoàn nhét vào trong miệng cậu.

Toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát, không một động tác thừa.

Sinh cơ hoàn không cần Hạ Nhạc Thiên nuốt, trực tiếp hóa thành nước bắt đầu phát huy tác dụng.

Không đến vài giây, toàn bộ vết thương trên người Hạ Nhạc Thiên đều được chữa trị xong, sức lực vốn bị tiêu hao trong trận đánh kịch liệt lúc nãy cũng đã tràn đầy, nhưng vẫn không hoàn toàn khôi phục đến trạng thái đỉnh cao.
Nhưng ít ra bảo vệ được mạng sống.

Hạ Nhạc Thiên thở hắt ra một hơi, thật tâm cảm kích Hàn Mai Mai: “Cảm ơn cô.”

Hạ Nhạc Thiên cũng không xác định nếu không có Hàn Mai Mai hỗ trợ, mình còn có thể sống sót sau khi gϊếŧ Ám Dạ hay không.

Chút rối rắm này không có ý nghĩa gì.

Dù sao thì Ám Dạ đã tử vong.

Hàn Mai Mai vẫn lạnh nhạt trước sau như một, cô buông Hạ Nhạc Thiên ra, đứng lên, tóc mái hỗn độn che khuất đường cong gương mặt, cô trả lời: “Không cần cậu cảm ơn, tôi chỉ là muốn tự bảo vệ mình mà thôi.”

Tuy Hàn Mai Mai nói là thật, nhưng Hạ Nhạc Thiên vẫn biết ơn, cậu chống gối đứng lên, “Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn cô.”

Hàn Mai Mai không cảm xúc: “Tùy cậu.”

Hạ Nhạc Thiên lấy hai chai nước từ Không Gian Bao Vây ra, ném cho Hàn Mai Mai một chai, sau đó mở chai còn lại há to mồm uống nước.
Hàn Mai Mai cũng không khát, nhưng cô cũng không từ chối ý tốt của người khác, lạnh mặt nhấp một ngụm nhỏ, sau đó nói: “Nghỉ ngơi xong thì đi về lầu 3 với tôi, Trái Kiwi ở một mình sẽ rất nguy hiểm.”

Hạ Nhạc Thiên gật đầu: “Chờ tôi một chút.”

Cậu vội vàng kiểm tra cơ thể của Ám Dạ, xác nhận Ám Dạ thật sự là người chơi, là con người.

Trừ chuyện này ra, Hạ Nhạc Thiên còn cố ý quan kỹ cổ của Ám Dạ một phen.

Chỉ tiếc lúc trước hai người đánh quá mức kịch liệt.

Trên cổ Ám Dạ ngoài vết chém do Hàn Mai Mai gây ra, còn rất nhiều vết thương nhỏ trong lúc đánh nhau với Hạ Nhạc Thiên, không thể phân biệt trước đó còn có dấu vết nào khác trên cổ Ám Dạ hay không.

Hàn Mai Mai thấy thế, hỏi: “Cậu hoài nghi câu chuyện quỷ mà hắn kể có liên quan đến lệ quỷ mà hắn chế tạo ra ở Thế Giới Hiện Thực?”
Hạ Nhạc Thiên ừ một tiếng, “Vết thương trên cổ Ám Dạ quá nhiều, không thể phân biệt được, chúng ta đi thôi.”

Hàn Mai Mai dẫn đầu đi về phía trước, một bên nói với Hạ Nhạc Thiên: “Ám Dạ đã chết, lệ quỷ bên người hắn dĩ nhiên sẽ biến mất, cho dù không biến mất cũng sẽ không còn bất kỳ cơ hội gϊếŧ người nào.”

Hạ Nhạc Thiên gật đầu, “Tôi hiểu.”

Cũng đúng là vì Ám Dạ đã tử vong, Hạ Nhạc Thiên mới có thể hoàn toàn yên tâm……

Chỉ là cậu vẫn còn canh cánh trong lòng... Chỉ một Ám Dạ đã suýt khiến Hạ Nhạc Thiên lật thuyền trong mương.

Ai mà biết trong tổ chức Địa Ngục có còn Ám Dạ thứ hai thứ ba có được năng lực đáng sợ như vậy hay không.

Giống như kẻ săn mồi ẩn nấp trong những người chơi, có thể nhảy ra cắn Hạ Nhạc Thiên bất kỳ lúc nào.
Hàn Mai Mai cũng nghĩ đến chuyện này, nói với Hạ Nhạc Thiên : “Căn cứ chúng tôi đã điều tra phân tích, tuy tổ chức Địa Ngục có phương pháp chế tạo lệ quỷ, nhưng muốn bồi dưỡng ra một lệ quỷ trưởng thành, việc này cơ bản là không có khả năng.”

“Chỉ có thể nói, Sứ Giả Địa Ngục và Sứ Giả Gothic, bao gồm cả Ám Dạ, ba người họ vì một chuyện ngoài ý muốn nào đó, cộng thêm chút may mắn, mới có thể chế tạo ra lệ quỷ có lợi cho chính mình.”

Tổ chức mà Hàn Mai Mai lệ thuộc, hẳn là không phân cao thấp với tổ chức Địa Ngục.

Cho nên lời nói của Hàn Mai Mai có chín phần đáng tin.

Lúc trước Thích Lệ Phi đã từng nói qua, không phải ai có oán khí sau khi chết cũng có thể biến thành quỷ, nếu không trong thế giới trò chơi sẽ không xuất hiện nhiều lệ quỷ như vậy.
“Chờ sau khi kết thúc trò chơi, tôi sẽ đưa cho cậu một phần tư liệu về tổ chức Địa Ngục, để cậu có thể đề phòng cảnh giác.” Hàn Mai Mai nói thêm.

Hạ Nhạc Thiên chợt nhìn về phía Hàn Mai Mai, “Vì sao cô lại giúp tôi nhiều như vậy?”

Hàn Mai Mai vừa đi vừa đáp: “Tôi không muốn bất kỳ ai ngoài cậu có được nguyện vọng sau khi thông quan trò chơi, cho dù là người thiện lương chính nghĩa đi nữa, khi đối mặt với dụ hoặc lớn như vậy cũng không thể giữ lại sơ tâm thuở ban đầu.”

Nhưng Vương Tiểu Minh thì khác.

Nguyện vọng của cậu chỉ có hai cái, một cái là cứu sống bạn thân, một cái khác, là muốn ở bên người mình thích.

Nguyện vọng như vậy sẽ không tạo ra uy hiếp hay làm thay đổi trật tự của thế giới này.

Tâm trạng Hạ Nhạc Thiên có chút phức tạp, “Lời thì nói thế, nhưng trên thế giới này vẫn luôn có những người, dù trải qua bất kỳ khó khăn hay cám dỗ nào cũng giữ vững sơ tâm.”
Hàn Mai Mai không biết nghĩ tới ai, nuốt xuống ba chữ không thể nào đang dâng lên miệng, khẽ mím môi, “Cậu nói đúng.”

Trái Kiwi, chính là người bình thường rồi lại khiến người khác cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Giữ lại trái tim nhân hậu và tấm lòng lương thiện.

Hai người vừa đi vừa nói, trong chốc lát đã lên lầu 3.

Hàn Mai Mai phóng nhanh bước chân, đứng trước phòng thứ năm, khi Hàn Mai Mai định đẩy cửa vào thì nhớ ra một chuyện, vội thu tay lại.

Hạ Nhạc Thiên hỏi: “Trái Kiwi biến thành quỷ?”

Giọng điệu tương đối chắc chắn, như đang trình bày một sự thật.

Hàn Mai Mai lấy điện thoại ra gõ chữ, vừa gật đầu trả lời Hạ Nhạc Thiên, “Ừ, lúc trước cậu vẫn chưa trở lại, tôi cho rằng cậu có thể gặp chuyện ngoài ý muốn, nên trao đổi thân phận với Trái Kiwi.”

Hạ Nhạc Thiên âm thầm gật đầu, tuy cậu đã sớm biết được chuyện này, nhưng vẫn không nhịn được khâm phục sự quyết đoán của Hàn Mai Mai, im lặng ghi nhớ ân tình này trong lòng.
Hàn Mai Mai ấn gửi tin nhắn, nhưng qua một phút sau, Trái Kiwi vẫn không hồi âm.

Hàn Mai Mai chợt dâng lên cảm xúc bất an mãnh liệt, vẻ mặt cũng trở nên khó coi.

Tuy rằng Hàn Mai Mai và Trái Kiwi ước định thời gian là hai mươi phút, nhưng từ lúc Hàn Mai Mai rời đi đến khi quay lại, chỉ dùng hết mười lăm phút.

Chỉ mười lăm phút ngắn ngủn, theo lý mà nói sẽ có rất ít cơ hội phát sinh biến cố.

Hàn Mai Mai bình tĩnh lại, tiếp tục gửi tin nhắn cho Trái Kiwi: [Tôi và Vương Tiểu Minh đang đứng ở cửa, nếu cô ở trong phòng, mau chóng quay lại phòng tắm.]

[Trái Kiwi? Cô làm sao vậy?]

Hàn Mai Mai lại gửi thêm hai tin nhắn, nhưng bên Trái Kiwi vẫn không đáp lại.

Sắc mặt Hàn Mai Mai cũng biến đổi.

Trái Kiwi đã xảy ra chuyện!

Trước khi đi, cô đã từng dặn dò Trái Kiwi phải luôn chú ý tin nhắn trên điện thoại, huống chi hiện tại đã qua năm phút, cộng thêm mười lăm phút lúc nãy, vừa lúc là hai mươi phút.
Trái Kiwi nhất định sẽ xem di động, để tránh bỏ lỡ tin nhắn.

Nhưng tình huống hiện giờ chứng tỏ Trái Kiwi trăm phần trăm đã xảy ra chuyện!

Hàn Mai Mai không chờ nổi nữa, vội vàng đẩy mở cửa xông vào, Hạ Nhạc Thiên tay mắt lanh lẹ nhanh chóng kéo Hàn Mai Mai lại, thấp giọng nói: “Đừng xúc động!”

“Trái Kiwi nhất định đã xảy ra chuyện!”

Hàn Mai Mai của lúc này như đã mất đi vẻ lạnh lùng bình tĩnh, biểu tình trở nên nóng nảy, “Vương Tiểu Minh, cậu buông tôi ra, đừng ép tôi ra tay với cậu.”

*****

Editor: Huhu bận quá.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi