[PHẦN 2] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

Rầm! Cửa phòng đóng sầm lại.

Trì Nguyệt cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, đột nhiên có một cơn gió thổi qua.

Kiều Đông Dương chạy tới ôm lấy cô từ phía sau, hơi thở ấm áp như từng con kiến chui vào cổ cô khiến trái tim loạn nhịp.

"Thơm quá!"

Kiều Đông Dương cọ vào cổ cô, giọng nói trầm thấp, động tác như một chú chó nhỏ không muốn rời xa chủ nhân.

"Em tắm rửa sạch sẽ chờ tôi sao? Hả?"

Lỗ tai ngứa, cổ ngứa, chỗ nào cũng ngứa...

Trì Nguyệt không nhìn thấy anh, chỉ cảm thấy giọng nói kia hơi mờ ám, cô hoảng hốt cúi đầu đẩy tay anh ra.

"Ai tắm vì anh chứ? Là vì nhà tôi thiếu nước tắm."

Kiều Đông Dương dịch cánh tay, đổi tư thế tiếp tục ôm lấy cô: "Người phụ nữ này, em có thể nói điều gì dễ nghe hơn không..."

Lỗ tai Trì Nguyệt bị hơi thở của anh phải vào dần nóng lên, tức giận hừ lạnh: "Không có lời dễ nghe."


Kiều Đông Dương thở dài: "Đồ vô lương tâm, tôi suýt không về được..."

Cái gì?

Trong lòng Trì Nguyệt thấy sợ hãi, cô quay phắt đầu lại nhìn anh chằm chằm.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Kiều Đông Dương cúi đầu nhìn cô, đột nhiên kéo cô lại, ôm chặt cô như đang ôm lấy một món bảo vật đã mất lại tìm về được, cảm xúc hơi mất không chế nhưng lại không nói gì.

"Kiều... Đông Dương?"

Trì Nguyệt muốn hỏi anh nhưng chỉ kịp gọi tên anh, những lời nói sau đó đã bị chặn lại trong miệng.

Anh vội vàng ôm lấy khuôn mặt cô như đã đánh mất lý trí, trong nháy mắt bộc phát ra sức lực kinh người và vô cùng mạnh mẽ.

Trì Nguyệt nhìn khuôn mặt phóng đại ngay trước mắt, anh cướp đoạt hơi thở của cô khiến cô không nói được lời nào.

Cuối cùng cô đã đuổi kịp tiết tấu, chậm rãi nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể.


Anh chậm rãi đưa tay về sau, dịu dàng vuốt ve mái tóc bên tai cô, sau đó giữ chặt gáy cô, kéo cả người cô vào trong vòng tay mình...

Trì Nguyệt đứng không vững, phải dựa vào người anh mới không ngã xuống, trong lúc đầu choáng mắt hoa, cô cảm thấy vòng eo sắp bị anh bẻ gãy.

Kiều Đông Dương vẫn không dừng lại, bàn tay đang vuốt eo cô ướt đẫm mồ hôi, nhiệt độ nóng bỏng kinh người thấm qua lớp áo thiêu đốt da thịt cô...

Trì Nguyệt run rẩy: "Kiều Đông Dương..."

"Trì Nguyệt..." Anh nhìn cô với ánh mắt vô cùng nóng bỏng, giọng nói lại lạnh lẽo: "Tôi tưởng không thể gặp em nữa."

Trái tim Trì Nguyệt chùng xuống: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Kiều Đông Dương lắc đầu, trên trán ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt sáng ngời như đang thiêu đốt người đối diện. Anh ôm chặt cô vào trong lòng như sợ cô đột nhiên biến mất không thấy gì nữa: "Hôm nay có rất nhiều người dân đến đó, còn nhiều hơn tôi tưởng."


Trì Nguyệt nhíu mày.

Kiều Đông Dương: "Tôi có thể hút điếu thuốc không?"

Trì Nguyệt gật đầu: "Tôi chưa bao giờ cấm anh hút thuốc. Có phải anh bị ngu không?"

Kiều Đông Dương cong môi cười để lộ hàm răng trắng bóc, vui vẻ như vừa sống sót sau tai nạn: "Được em mắng thế này thật tốt."

"Anh bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ thế?"

Trì Nguyệt hừ lạnh, bước tới mở cửa sổ ra rồi quay sang nhìn anh.

"Anh hút đi, có thuốc lá không? Có cần tôi đi mua giúp anh không?"

Kiều Đông Dương lắc đầu, lấy ra một bao thuốc từ trong túi quần, lắc lắc ở trước mặt cô: "Vừa nãy trưởng thôn đã phát cho tôi."

Trì Nguyệt nhường chỗ gần cửa sổ cho anh, cô ngồi xuống mép giường nhìn anh, chờ anh kể lại mọi chuyện.

Kiều Đông Dương rất chú ý đến việc hút thuốc lá trước mặt người khác. Nếu là lúc bình thường anh sẽ không hút thuốc trước mặt Trì Nguyệt, nhưng có lẽ điếu thuốc này có tác dụng xoa dịu tâm trạng. Anh đi đến bên cửa sổ, lười biếng dựa người ra sau, hút một hơi thật sâu rồi nhả khói thuốc ra ngoài cửa sổ.
"Có rất nhiều người dân đến, bọn họ ngồi chật kín phòng, có một vài người không có chỗ ngồi còn ngồi luôn dưới nền đất, có rất nhiều người già, phụ nữ, còn có một vài người bế con... Lúc đầu bọn họ rất trật tự, có vấn đề gì sẽ hỏi, có ý kiến sẽ nói ra. Thế nhưng trong số người dân có một vài người có ý đồ xấu. Bọn chúng khiêu khích, gây rối, đưa ra những yêu cầu vô lý, còn ép buộc chúng tôi phải ký hợp đồng ngay tại chỗ... Ha, còn chuẩn bị sẵn cả hợp đồng."

Anh nói rất hời hợt nhưng Trì Nguyệt nghe vậy lại sợ hết hồn.

"Vậy các anh có ký không?"

"Tất nhiên là không rồi." Kiều Đông Dương liếc nhìn cô, anh rít một hơi thuốc, đôi mắt lạnh lùng phức tạp nhắm lại: "Bọn họ không đạt được điều mình muốn thì bắt đầu mắng chửi, đánh người, đập phá cả văn phòng. Lúc hỗn loạn còn có người cầm dao."
Thần kinh Trì Nguyệt căng ra.

"Sau đó thì sao?"

"Những người này biết pháp luật không trách số đông, bọn chúng xúi giục một nhóm người dân vây quanh đánh người. Tên khốn kiếp kia muốn đâm chết tôi trong lúc hỗn loạn..."

Thần kinh Trì Nguyệt giật giật, sống lưng cứng đờ.

"Anh có bị thương không?"

Kiều Đông Dương mỉm cười: "Cũng may tôi phản ứng nhanh..."

Anh nói xong, nâng cánh tay lên nhìn: "Cánh tay bị lưỡi dao sượt qua, chỉ là vấn đề nhỏ, đã xử lý xong rồi."

Trái tim Trì Nguyệt nảy lên, không quan tâm mùi khói thuốc gì nữa, bước tới túm lấy tay anh.

"Tôi xem nào!"

Vừa nãy Kiều Đông Dương bước vào, cô không thấy trên người anh có vết máu nên không phát hiện cánh tay anh bị thương, càng không chú ý đến trên tay anh đã được băng bó.

Cái tên này cũng không nói gì, vừa về đã ôm lấy cô, hôn cô...
Nghĩ đến nụ hôn mạnh mẽ vừa rồi, Trì Nguyệt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nóng bỏng của Kiều Đông Dương, một cảm xúc kỳ quái sinh sôi trong lòng, dần lan tràn ra mọi ngóc ngách.

"Anh bị ngu à?"

Kiều Đông Dương cong môi, anh dập tắt điếu thuốc kéo cô vào trong lòng, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ vẻ tức giận: "Tôi đột nhiên phát hiện ra rằng lúc em mắng chửi rất đáng yêu. Nào, mắng thêm mấy câu nữa nghe xem nào."

Hốc mũi Trì Nguyệt hơi đau xót.

Chắc chắn những gì anh phải đối mặt nguy hiểm hơn lời anh kể rất nhiều, mới khiến cảm xúc của anh mất khống chế như thế.

Cổ họng Trì Nguyệt nghẹn ứ không mắng nổi nữa, cô đưa tay ra ôm chặt lấy eo anh, áp má lên ngực anh, lắng nghe từng nhịp tim mạnh mẽ.

"Đã bắt được người kia chưa?"
"Bắt được rồi." Kiều Đông Dương dừng lại, cúi đầu nhìn cô: "Là bạn tiểu học của em."

Trì Nguyệt giật mình, ngẩng đầu lên: "Cung Gia Vũ? Không, Cung Gia Văn?"

"Đúng."

Anh ta hẹn Kiều Đông Dương đến để giở trò sao?

Thế nhưng một người không có thù với Kiều Đông Dương, tại sao phải kích động người dân, muốn hại anh trong lúc hỗn loạn?

Việc này không đơn giản như vậy.

"Chẳng lẽ tôi đã đánh giá thấp bản lĩnh của tên này?"

"Ha!" Khuôn mặt Kiều Đông Dương lạnh lùng, nụ cười lạnh lẽo: "Muốn một người trở nên can đảm hơn, chỉ cần cho đủ lợi ích là được..."

Trì Nguyệt suy nghĩ: "Chắc chắn đã có người xúi giục cậu ta. Có thể là ai đây?"

Kiều Đông Dương vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nói nặng nề lại như đang cười: "Bọn họ muốn tôi chết."

"Bọn họ là ai?" Trì Nguyệt vặn hỏi.
Kiều Đông Dương thở dài, anh bình tĩnh ôm lấy cô, mặc cho ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào người anh.

"Trì Nguyệt."

"Ừm..." Trì Nguyệt lơ đễnh, hình như đang nghĩ đến việc gì đó.

"Em xem hôm nay biểu hiện của tôi tốt như vậy, có thể xin thêm hai điểm không?"

Thêm hai điểm nữa là tròn 60 điểm rồi.

Lúc trước Trì Nguyệt đã hứa hẹn, chỉ cần tròn 60 điểm thì anh sẽ là bạn trai chính thức của cô.

Nhưng điều này...

Bây giờ hỏi điều này có thích hợp không?

Trì Nguyệt rất ngạc nhiên: "Vừa nãy anh buồn bực như thế là đang nghĩ đến chuyện này à?"

"Không thì sao?" Kiều Đông Dương nghiêm túc, anh xoay mặt cô sang để cô nhìn thẳng vào anh, nói: "Em biết lúc lưỡi dao kia đâm tới, tôi đã nghĩ điều gì không?"

"Hả? Điều gì?"

Kiều Đông Dương khẽ cười, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, mỉm cười xấu xa: "Tôi đang nghĩ tôi còn chưa theo đuổi được em, nếu chết thì sẽ thiệt thòi đến mức nào? Hơn nữa, cuối cùng chỉ được 58 điểm không đủ tiêu chuẩn, chẳng phải không thể xóa bỏ được danh hiệu học sinh cá biệt này sao?"
"... Anh đúng là thần kinh!"

"Vậy tôi có được 60 điểm không?"

Trì Nguyệt nhíu mày nhìn anh chằm chằm: "Anh có muốn đi tắm trước không?"

"Tắm." Kiều Đông Dương mỉm cười, đôi mắt đen láy hơi sáng lên: "Tắm xong sẽ có lợi ích gì?"

"Anh nói xem?"

"Chậc!" Kiều Đông Dương cong môi, đôi mắt quyến rũ hơi cong lên, khuôn mặt đẹp trai thoáng qua vẻ lúng túng: "Dù sao sớm muộn gì cũng là người của em... Em nói xem?"

Trì Nguyệt nhận thấy trong lòng anh không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, lỗ tai đỏ ửng, nhưng lời nói của anh vẫn đáng ghét như thế.

"Có muốn nhận được lợi ích không, có muốn theo đuổi được em không hả?" 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi