Edit + beta: Iris
Ô Nhược rời khỏi Lan San Các, ngồi trên xe yêu thú thất thần, hồi nãy cậu chỉ cần dò hỏi con gái Quỷ Bà có vết vớt trên sườn eo hay không là biết ngay mẹ cậu có phải là con gái của Quỷ Bà hay không. Nhưng cậu đã không làm vậy, bởi vì cậu muốn chính miệng Quỷ Bà thừa nhận chuyện này, nên bây giờ cậu chỉ cần biết Quỷ Bà có làm hại bọn họ hay không là được.
Đương nhiên, dù cậu không hỏi thì cũng cảm thấy chuyện này đã chắc tám chín phần mười rồi.
Đột nhiên bên ngoài xe truyền đến tiếng "bốp" cắt ngang suy nghĩ của Ô Nhược, sau đó là tiếng leng keng leng keng, rồi có người mất kiên nhẫn rống giận: "Ngươi con mẹ nó nhanh lên cho lão tử, nếu ai đi chậm thì lão tử đánh gãy chân người đó."
Dứt lời, tiếng leng keng leng keng trở nên nhanh hơn, xe yêu thú chạy chậm lại.
Ô Nhược xốc màn lên nhìn, một đoàn nô ɭệ bị roi đánh, tứ chi đeo xích sắt, lê bước chân nặng nề về phía đối diện cậu.
Người phụ trách trông coi nô ɭệ chạy trốn thấy các nô ɭệ đi chậm hơn hắn nghĩ thì lại giơ roi lên, nhưng roi này chưa đánh xuống đã bị người bắt lấy cổ tay.
Ô Nhược nhìn kỹ lại thì thấy, người bắt lấy cổ tay của người phụ trách là nam tử lục y lần trước bắt trộm giúp Thâm Tụng.
"Chân hắn bị thương, ngươi còn đánh hắn thì sao hắn đi nhanh được." Trọng Dung trầm mặt đẩy người phụ trách ra, lấy dược trị thương đưa cho đám nô ɭệ dùng.
Nữ nô ɭệ thấy gặp được người tốt, vui mừng khóc lớn nói: "Đại gia tốt bụng, cầu ngài cứu ta, ta không muốn bị kéo đến chỗ buôn bán nô ɭệ rồi bị bán đi, ở nơi đó dù có sống cũng sẽ bị đánh cho đến chết, cầu xin ngài."
Trọng Dung lộ vẻ do dự, sau đó hỏi người phụ trách: "Nàng bao nhiêu bạc?"
Vẻ mặt phẫn nộ của người phụ trách biến mất, cười lấy lòng: "Gia, mấy nô ɭệ này tuy là người thường nhưng có thể giúp ngài..."
Trọng Dung lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ cần nói bao nhiêu bạc là được."
Người phụ trách vội nói: "Một ngàn lượng, chắc giá*."
*不二價: chắc giá, ai cũng bán như nhau, giá không đổi.
Trọng Dung lấy ra ngân phiếu một ngàn lượng đưa cho người phụ trách.
Người phụ trách thu ngân phiếu, rồi giao khế ước bán thân cho Trọng Dung.
"Đa tạ đại gia, đa tạ đại gia." Nữ nô ɭệ dập đầu cảm tạ.
Ngay sau đó, các nô ɭệ khác cũng quỳ xuống, cầu Trọng Dung mua bọn họ.
Trọng Dung vẻ mặt khó xử, cuối cùng vẫn tốn sáu vạn lượng mua hết các nô ɭệ.
Các nô ɭệ cảm kích khóc ròng.
"Thật là một người tốt bụng." Ô Nhược nhàn nhạt nói, lúc chuẩn bị buông mành xe thì thấy Thâm Tụng — đã hẹn ngày 10 ăn cơm — chạy đến chỗ Trọng Dung, cậu suy nghĩ rồi bảo phu xe dừng lại.
Cậu xuống xe rồi dặn: "Ngươi về trước truyền lời, tối nay ta không về ăn cơm."
"Vâng." Phu xe lái xe rời đi.
Ô Nhược đi qua chỗ mấy người Thâm Tụng.
Thâm Tụng hỏi Trọng Dung: "Ngươi định an bài bọn họ thế nào?"
Trọng Dung phát sầu cau mày.
"Thâm Tụng." Ô Nhược kêu.
Thâm Tụng quay đầu lại thì thấy Ô Nhược, vui vẻ nói: "Do tam công tử, trùng hợp ghê, ngươi định đi đâu sao?"
"Đúng là trùng hợp." Ô Nhược nghĩ, mỗi lần ra ngoài hầu như đều gặp được đám người Thâm Tụng, không khỏi cảm thán: "Lúc nãy ta đến Lan San Các để nhắn lại cho các ngươi, hẹn các ngươi ngày 10 dùng bữa cơm, không ngờ tới đây lại gặp được ngươi, nên sửa lại chi bằng mời cơm tối hôm nay luôn, không biết các ngươi rảnh không."
"Rảnh a." Thâm Tụng nhìn đám nô ɭệ xung quanh: "Nhưng ta phải đi sắp xếp cho bọn họ trước đã."
Trọng Dung cảm tạ nói: "Làm phiền Thâm Tụng đại nhân."
Thâm Tụng hỏi: "Nô ɭệ là ngươi mua, muốn giữ lại vài người hầu hạ ngươi không?"
Trọng Dung lắc đầu.
Ô Nhược nhìn về phía Trọng Dung: "Thâm Tụng, ta nhớ vị công tử này là người lần trước bắt trộm giúp ngươi."
Thâm Tụng cười nói: "Đúng vậy, hắn tên Trọng Dung."
Trọng Dung hơi mỉm cười với Ô Nhược.
Ô Nhược gật đầu với hắn: "Ta tên Do Phán Dương."
Thâm Tụng chỉ vào cửa hàng bán hạt giống đối diện: "Do tam công tử, chủ tử ở trong đó, các ngươi ở đó chờ trước đi, ta sẽ trở lại nhanh thôi."
Ô Nhược gật đầu, đi đến cửa hàng đối diện, vào cửa hàng liền thấy Tuyển Hành đang cúi đầu chọn hạt giống.
Cậu đi đến phía sau, chưa kịp lên tiếng đã nghe Tuyển Hành đạm thanh nói: "Ngươi có thể mua một nô ɭệ, hoặc là tiêu tiền mua mấy chục nô ɭệ, nhưng không thể mua được tất cả nô ɭệ."
Trọng Dung đi theo sau nghe vậy cũng rũ mí mắt.
Ô Nhược cười khẽ: "Nghe ngươi nói, dường như không tán đồng Trọng Dung công tử cứu người."
Tuyển Hành bỗng ngẩng đầu, ngay khi thấy Ô Nhược, đôi mắt lạnh nhạt hiện lên tia vui mừng: "Phán Dương, sao ngươi lại ở đây?"
"Vừa vặn đi ngang qua thì gặp Thâm Tụng, nên định hẹn các ngươi tối nay ăn cơm."
"Vậy cảm tạ trước."
Ô Nhược nhìn hạt giống trong tay hắn: "Ngươi mua hạt giống để trồng trên mặt đất sao?"
"Không phải, chúng ta định gieo hạt giống dưới lòng đất."
Ô Nhược kinh ngạc: "Dưới lòng đất không có ánh nắng mặt trời cũng trồng được sao?"
Tuyển Hành nhìn về phía Trọng Dung đang im lặng: "Trọng Dung nghiên cứu trận pháp có thể trồng hạt giống dưới lòng đất."
Ô Nhược thật lòng khen: "Trọng Dung công tử thật lợi hại."
"Ta cảm thấy ngươi cũng rất lợi hại." Tuyển Hành mời cậu đến chỗ nghỉ ngơi dành cho khách, ngồi xuống uống trà.
Ô Nhược nhận chén trà, khi uống, ánh mắt nhìn Trọng Dung đang im lặng, trông hắn như bị lời nói vừa rồi của Tuyển Hành làm cho rầu rĩ, nhưng cũng đúng, cứu người lại không được tán đồng, ai mà vui nổi.
Cậu đặt chén trà xuống, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tuyển Hành.
Tuyển Hành nhìn Trọng Dung, rót một chén trà cho hắn: "Trọng Dung, sở dĩ vừa rồi ta không tán đồng là vì không muốn ngươi tiêu tiền uổng phí."
Chỉ một câu nói đơn giản lại làm Trọng Dung mỉm cười, như đóa thanh liên thẹn thùng nở rộ, trong trẻo xinh đẹp.
Ô Nhược không khỏi dại ra, chén nước trong tay suýt nữa đổ ra ngoài.
Tuyển Hành thấy Ô Nhược thất thần nhìn Trọng Dung, sắc mặt sầm lại, cầm ấm trà hỏi: "Phán Dương, ngươi muốn châm thêm trà không?"
"Muốn, muốn." Ô Nhược chột dạ dời mắt, thầm nghĩ, may mà Hắc Tuyển Dực không có ở đây, nếu không chắc sẽ tức giận vì cậu nhìn nam nhân khác đến thất thần.
Trọng Dung hỏi: "Vậy Tuyển Hành đại nhân thấy ta nên làm thế nào mới đúng?"
Tuyển Hành không trả lời mà hỏi Ô Nhược: "Phán Dương, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"
Ô Nhược không biết vì sao hắn lại hỏi mình, nhưng vẫn trả lời thật: "Nếu ta muốn cứu nô ɭệ, sẽ tìm người cùng đi dỡ bỏ chỗ bán nô ɭệ, như vậy cũng không cần tốn bạc mà vẫn giúp được tất cả các nô ɭệ, còn có thể lấy được bạc trong tay người phụ trách đệ trợ giúp các nô ɭệ."
Tuyển Hành cong khóe môi: "Ta cũng nghĩ vậy."
Trọng Dung rũ mắt uống ngụm trà, ngay sau đó lại ngẩng đầu hỏi: "Tuyển Hành đại nhân, ăn tối xong có muốn dạo qua chỗ buôn bán nô ɭệ không?"
Tuyển Hành híp mắt: "Ngươi muốn đi cứu tất cả nô ɭệ sao?"
"Chỉ là ta chưa từng thấy chỗ buôn bán nô ɭệ nên muốn đi xem thử."
Ô Nhược nói: "Ta cũng chưa đi đến chỗ mua bán nô ɭệ bao giờ."
Tuyển Hành hỏi: "Ngươi cũng muốn đi?"
"Ừm, hôm nay không có chuyện gì làm, nếu các ngươi đi thì ta cũng muốn đi dạo chỗ đó thử."
Tuyển Hành vui vẻ nói: "Quen biết ngươi đã một thời gian, nhưng toàn ngồi tửu lâu ăn cơm, chưa cùng ngươi đi dạo lần nào."
Ô Nhược mỉm cười, đang định nói thêm, lại thấy Trọng Dung đặt chén trà xuống, đứng lên nói: "Tuyển Hành đại nhân, nhân lúc còn sớm, chúng ta chọn hạt giống tiếp đi."
"Ngươi tự đi chọn đi, ta và Phán Dương ở đây chờ ngươi."
"Được." Trọng Dung đứng dậy đi đến quầy chọn hạt giống.
Ô Nhược uống một ngụm trà, đùa nói: "Tuyển Hành, các ngươi mua nhiều hạt giống như vậy, định sau này đổi nghề thành nông phu hả?"
Đôi con ngươi anh duệ của Tuyển Hành nhiễm ý cười: "Nông phu không tốt sao? Đợi ta trồng được sẽ tặng ngươi vài gánh, bảo đảm ngươi ăn không hết."
"Có thể có được đồ ăn của Tuyển Hành đại nhân đúng là vinh hạnh đời này của ta, nhưng nói trước, có sâu ta sẽ không ăn, đồ không ngọt ta không ăn, xấu ta cũng không ăn, trên mặt lá cải có vết sâu cắn ta không ăn."
Tuyển Hành cạn lời: "Ngươi là dùng bữa hay chọn đồ ăn đẹp a?"
Ô Nhược bật cười.
Tuyển Hành thấy cậu cười thì khóe miệng cũng bất giác cong lên.
Lúc này, Trọng Dung cầm hai loại đi tới hỏi: "Tuyển Hành đại nhân, chúng ta chọn cây đậu và cà tím nhé?"
Tuyển Hành gật đầu: "Đều được."
Trọng Dung xoay người rời đi.
Tuyển Hành hỏi: "Phán Dương, ngươi thích ăn cái gì? Ta có thể trồng giúp ngươi."
Ô Nhược nói: "Ta thích ăn trứng gà, ngươi trồng cho ta vài quả đi."
"Được." Tuyển Hành đồng ý, sau đó cảm thấy không đúng, cau mày hỏi: "Trứng gà không phải là gà mái đẻ ra sao?"
Ô Nhược cười hì hì: "Ta còn tưởng ngươi không biết chứ."
Tuyển Hành vẻ mặt bất đắc dĩ, cho dù chưa từng ăn trứng gà thì cũng biết trứng gà là gà mái đẻ: "Phán Dương, ta phát hiện ngươi..."
Hắn còn chưa nói xong, Trọng Dung đã đi tới hỏi: "Tuyển Hành đại nhân, chúng ta cần mua loại dưa nào?"
Tuyển Hành nhíu mày: "Mấy cái này ngươi cứ quyết định đi."
"Được." Trọng Dung lại xoay người đi.
Ô Nhược nhướng mày, trong lòng tự nhiên có cảm giác, Trọng Dung cố ý quấy rầy cậu và Tuyển Hành nói chuyện phiếm.
Lúc sau Trọng Dung không tới nữa, Ô Nhược lại cảm thấy có thể là mình suy nghĩ nhiều rồi.
Một canh giờ sau, Thâm Tụng đi vào cửa hàng hạt giống, bốn người thương lượng ăn ở tửu lâu gần đây. Ăn xong, bốn người đến chỗ bán nô ɭệ.
Chỗ bán nô ɭệ nằm ở thủ đô ngoài thành, một phần nô ɭệ bị trói chặt tay chặt đặt ở ven đường để mọi người lựa chọn, có vài nô ɭệ bị nhốt trong lồng sắt, còn có một số ít bị nhốt ở phòng trong.
Ô Nhược lần đầu đến nơi buôn bán nô ɭệ, không nhịn được tò mò hỏi: "Nô ɭệ ở ven đường và nô ɭệ trong lồng sắt có gì khác nhau?"
Thâm Tụng hỏi: "Ngươi không biết?"
Ô Nhược lắc đầu: "Đây là lần đầu tiên ta đến nơi này."
Thâm Tụng đã điều tra cuộc sống trước kia của Do Phán Dương nên không hỏi nữa: "Nô ɭệ để ở bên ngoài là nô ɭệ không có linh điền, giá tương đối thấp, còn nô ɭệ bị nhốt trong lồng sắt nếu không phải lớn lên xinh đẹp thì cũng là thuật sư cấp thấp, giá cao hơn nô ɭệ bình thường, còn có nô ɭệ thuật sư lợi hại hơn thì bị nhốt ở phòng trong, nếu ngươi muốn nhìn thử thì có thể vào trong."
Ô Nhược lại hỏi: "Ta vừa nghe giá của những nô ɭệ bình thường cũng hơn kém nhau rất nhiều, vì sao vậy?"
Tuyển Hành giải thích: "Trong đám nô ɭệ bình thường, nô ɭệ giá thấp chứng tỏ hắn là người Tử Linh quốc, giá cao thì là người của quốc gia khác, vì người Tử Linh quốc có thể đoạt thân thể của bọn họ để lên mặt đất."
"Ồ."
°°°°°°°°°°
Đăng: 19/5/2022