Edit + beta: Iris
Sáng hôm sau, Ô Nhược thấy Cức Hi mặc áo cổ cao vẫn không che được ấn ký màu tím, không khỏi cười to chọc Dạ Ký: "Ta kêu ngươi sau khi kiểm tra cơ thể Cức Hi xong thì đến báo cho ta biết, kết quả làm ta đợi cả một buổi tối vẫn không thấy ngươi tới."
Câu này là cậu nói giỡn, sau khi biết Dạ Ký sẽ không tới, cậu liền ôm nam nhân của mình đi ngủ.
Cức Hi vẻ mặt vừa giận vừa thẹn trừng mắt Dạ Ký, hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu ăn cháo.
Dạ Ký nhếch khóe miệng: "Trên người hắn không có phù ấn."
"Nói vậy là chúng ta đoán sai sao." Ô Nhược suy nghĩ chút lại hỏi: "Sau đợt đó thì thân thể Cức Hi còn xuất hiện tình trạng khó chịu hay ngất xỉu không?"
Cức Hi vội cướp lời Dạ Ký, nói: "Không có."
Khóe miệng Dạ Ký lại cong thêm một phần.
Ô Nhược nhìn Cức Hi, lại nhìn Dạ Ký, dường như hiểu được gì đó, nở nụ cười ý vị thâm trường với Cức Hi.
Khuôn mặt tuấn tú cao ngạo của Cức Hi hơi hồng lên, xấu hổ trừng mắt Ô Nhược, nhanh chóng uống hết cháo rồi đứng dậy nói: "Ta về ngủ bù đây."
Ô Nhược cười khẽ.
Dạ Ký hỏi: "Mấy đứa Dạ Cức đã về chưa?"
"Bọn nó chơi đến giờ sửu mới chịu về, bây giờ đang ngủ ở trong phòng, đến giờ cơm trưa thì ta sẽ gọi bọn nó dậy."
Dạ Ký gật đầu, cũng đi về phòng ngủ bù với Cức Hi.
Tối cùng ngày là đến trận tỷ thí của thuật sư cửu giai. Mấy người Ô Nhược bồi Ô Hi đến biên thành tỷ thí, theo như lời nàng nói, nàng chỉ muốn xem thử thực lực của bản thân đã đạt đến mức nào, nên sau khi bị người đánh rớt xuống đài cũng không thấy buồn phiền gì, thậm chí còn rất hồ hởi đi theo mấy người Ô Nhược về thành nghỉ ngơi.
Tới đêm tỷ thí thứ ba, cuối cùng mọi người cũng nghiêm túc lo lắng hơn, trận đầu tiên của tối nay là Ô Tiền Thanh và Ô Trúc, hai người lên lôi đài với quyết tâm lọt vào danh sách hạng 10, ăn chiều xong thì liền đến biên thành.
Ra khỏi trận pháp ở nha môn, bọn nhỏ hưng phấn nắm tay nhau đi đằng trước lén thì thầm gì đó.
U Diệp đi đến bên cạnh Ô Nhược, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ngươi có thấy bọn Đản Đản gần đây rất thần thần bí bí không?"
Ô Nhược nghe hắn nói cũng thấy bọn nhỏ có chút kỳ lạ: "Nghe ngươi nói ta mới để ý, từ sau khi bắt đầu tỷ thí thì bọn nhỏ không còn muốn ở cùng chúng ta, bốn đứa ăn tối xong liền dẫn thị vệ xuất cung, đến nửa đêm mới chịu về ngủ, lúc nói chuyện cũng thần bí chụm đầu vào nhau thì thầm."
"Vậy có biết bọn nó đi đâu không?"
"Bọn nó nói với ta là đến khu mỹ thực."
"Nói vậy mà ngươi cũng tin? Ngươi không hỏi đám thị vệ âm thầm bảo vệ bọn nó xem bọn nó đã đi đâu à?"
"Nếu là Đản Đản, Dạ Cức và Ô U nói thì ta chắc chắn sẽ không tin, nhưng người nói với ta là Tiểu Tiểu a, ta không tin sao được, nên cũng không hỏi thị vệ có thật hay không."
U Diệp: "..."
Mọi người có ấn tượng rất tốt về Tiểu Tiểu, rằng bé là một đứa bé ngoan ngoãn, sẽ không nói dối mọi người, nếu đổi lại là hắn, thì hắn cũng chỉ tin mỗi mình Tiểu Tiểu.
"Lúc bọn nó về thì trên người vẫn còn mùi đồ ăn, chắc không phải nói dối đâu."
U Diệp nhìn bọn nhỏ còn háo hức hơn hai đêm trước, cảm thấy tối nay bọn nhỏ có hơi phấn khích quá mức, đột nhiên một đạo ánh mắt áp bức khiến hắn chú ý, hắn ngẩng đầu thì thấy một nam nhân anh tuấn đứng trong một cửa hàng nhìn chằm chằm hắn, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Đáy mắt hắn hiện lên nghi hoặc, hắn có quen người này hả?
U Diệp không cam lòng yếu thế nên cũng nhìn chằm chằm lại.
Nam tử anh tuấn nhìn thẳng hắn một lát thì chuyển ánh mắt lên người Ô Nhược, lập tức ánh mắt trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
U Diệp quay đầu nhìn Ô Nhược: "Tiểu Nhược, ngươi có quen nam nhân kia không?"
"Ai?" Ô Nhược nghi hoặc nhìn hắn.
U Diệp hất cằm về phía nam nhân anh tuấn: "Bên kia."
Ô Nhược nhìn qua, thấy nam nhân mà U Diệp chỉ chính là Tuyển Hành, ánh mắt hơi sáng lên, sau đó nói với U Diệp: "Là bằng hữu của ta, để ta qua đó chào một cái."
"Ừm." U Diệp trở lại bên cạnh Ô Trúc.
Ô Nhược đi qua: "Tuyển Hành, đã lâu không gặp."
Ánh mắt Tuyển Hành lưu luyến dừng trên mặt cậu một lát, nhàn nhạt cong khóe miệng: "Ừm, cũng đã một tháng chúng ta không gặp nhau, không biết ngươi có thể cùng ngồi uống một chén trà không."
Ô Nhược khó xử nói: "Xin lỗi, người nhà ta sắp tham gia tỷ thí, phải qua đó xem."
"Người nhà của ngươi?" Mắt Tuyển Hành nhìn U Diệp còn chưa đi xa: "Nam nhân đứng bên cạnh ngươi cũng là người nhà của ngươi?"
Người kia hẳn là nam nhân mà Phán Dương thích, dung mạo diễm lệ quả thật đẹp hơn nữ nô ở thị trường nô ɭệ, nữ nô quả thật kém hơn cả đầu ngón chân của hắn, hắn và Phán Dương đứng chung một chỗ cũng rất xứng đôi.
"Đúng vậy."
"Hắn..."
"Sao?"
Tuyển Hành lắc đầu: "Không có gì, nếu ngươi bận thì hôm khác chúng ta tâm sự vậy."
"Được." Ô Nhược nhìn xung quanh: "Hôm nay sao chỉ đi có một mình vậy, Thâm Tụng và công tử Trọng Dung đâu?"
"Lát nữa bọn họ mới đến."
"Vậy ta không quấy rầy các ngươi nữa, nào rảnh thì tâm sự tiếp."
Tuyển Hành nén mất mát trong lòng, gật đầu.
Ô Nhược trở lại bên cạnh U Diệp.
U Diệp hỏi: "Nói chuyện với bằng hữu xong rồi?"
"Ừm."
U Diệp quay đầu nhìn Tuyển Hành, thấy hắn vẫn còn nhìn chằm chằm bọn họ, không khỏi nhướng mày, sau đó một nam tử như trích tiên đi đến chỗ Tuyển Hành, Tuyển Hành mới thu hồi tầm mắt.
"Tuyển Hành đại nhân, ngươi đang nhìn gì vậy?" Trọng Dung nhìn theo ánh mắt hắn, nhưng vì đông người quá nên không nhìn thấy có cái gì hấp dẫn tầm mắt.
"Chỉ nhìn xung quanh thôi." Tuyển Hành không khống chế được ánh mắt, lại nhìn về nơi Ô Nhược rời đi.
Lúc đó ngay khi nhìn thấy Do Phán Dương, tâm tình bình tĩnh cả tháng nay của hắn đột nhiên nhảy vọt lên, vui đến mức quên mất hôm nay là ngày tháng năm nào, đang ở đâu, trong mắt hắn toàn là bóng dáng của Do Phán Dương, chỉ cần được nhìn cậu là hắn liền cực kỳ vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy nam tử diễm lệ bên cạnh cậu, tức khắc tâm tình chìm xuống đáy vực, thậm chí có loại xúc động muốn hủy diệt nam tử kia.
Trọng Dung thấy Tuyển Hành lại nhìn nơi xa đến xuất thần, ánh mắt nhìn theo, lúc này hắn thấy được một gương mặt quen thuộc, tuy chỉ liếc mắt một cái cũng có thể chắc chắn đó là Do Phán Dương.
Hắn thu hồi ánh mắt, cười với Tuyển Hành: "Tuyển Hành đại nhân, Thâm Tụng đại nhân đang ở cửa hàng chờ chúng ta, chúng ta qua đó đi."
"Ừ." Tuyển Hành xoay người rời đi.
Trọng Dung nhìn Ô Nhược đã đi xa, mới đuổi theo Tuyển Hành.
Lúc này, Ô Nhược đang nói chuyện vui vẻ cùng người nhà.
"Cha, đại ca, hai người có niềm tin chen vào được hạng 10 sao?"
Ô Tiền Thanh cười khẽ: "Cho dù các con có chê cười ta cũng vậy thôi, ta không dám chắc có thể lọt vào danh sách hạng 10, nhưng ta sẽ cố gắng thử một lần."
Bởi vì hắn muốn lấy được tài liệu làm của hồi môn hoặc sính lễ cho các con của mình.
Ô Trúc nói: "Lần này nhiều người tỷ thí quá, ta cũng không chắc lắm."
U Diệp vỗ vai hắn: "Ngươi cứ yên tâm thi đấu đi, thắng thua không quan trọng, không vào được danh sách hạng 10 thì cứ để ta lo."
Ô Trúc tức giận trừng hắn một cái.
Quản Đồng mím môi cười, hỏi Cức Hi: "Tiểu Hi, con khỏe không? Nếu khó chịu thì không cần xem tỷ thí với chúng ta, đến khi có kết quả thì chúng ta về nói lại cho con."
Cức Hi thấy nàng quan tâm mình như vậy thì trong lòng ấm áp: "Con không sao."
Ô Nhược nói: "Hai ngày nay hắn không có ngất xỉu, nhưng còn cần quan sát thêm vài ngày."
Quản Đồng nói: "Tiểu Hi, nếu con không thoải mái thì phải nói liền với Tiểu Nhược."
"Con biết rồi."
Lúc này, đám Đản Đản chạy trở về.
Đản Đản giang hai tay với Ô Nhược: "Cha, con muốn ngồi cao cao."
"Ngồi cao cao?" Ô Nhược hoang mang.
Đản Đản chỉ vào đứa bé ngồi trên cổ phụ thân ở đằng trước: "Ngồi cao cao giống nó kìa."
Ô Nhược nhìn người kia, rồi đặt Đản Đản lên cổ: "Con ôm chặt Tiểu Tiểu đấy, không được để đệ đệ ngã."
Đản Đản trực tiếp đặt Tiểu Tiểu ngồi lên đỉnh đầu Ô Nhược.
U Diệp cũng xách Tiểu Ô U ngồi lên vai mình, mà Tiểu Dạ Cức trực tiếp tự bay lên xem.
Dạ Ký bắt bé lại đặt lên vai.
Tiểu Dạ Cức biệt nữu vặn vẹo mông hai cái, cuối cùng vẫn ngồi an phận, nhìn như không tình nguyện nhưng cái miệng nhỏ lại cong lên thật cao.
Cức Hi thấy thế thì nhướng mày, thì ra con trai của bọn họ cũng sẽ có mặt bình thường như bao đứa nhỏ khác, cần người lớn yêu thương nó.
Bọn họ đi vào sân tỷ thí, người đến xem thi đấu nhiều hơn phân nửa ngày đầu tiên, cuối cùng mấy người Ô Nhược cũng tìm được nơi thích hợp để xem thi đấu.
Ô Tiền Thanh tiến lên lôi đài, ngó đông ngó tây, tìm xem có ai quen hay không.
Ô Nhược thầm thở dài, cha cậu biết rõ đám Ô Thần Tử đoạt vị thất bại, Ô gia chắc chắn bị tru di cửu tộc, người chi thứ Ô gia cũng tuyệt đối trốn không thoát kiếp nạn này, nhưng vẫn không từ bỏ ý định xem người Ô gia có tới tham gia thi đấu hay không.
Quản Đồng cũng biết trượng phu của mình đang tìm người Ô gia, cũng tìm kiếm giúp hắn.
"Cha đang nhìn gì vậy?" Ô Hi tò mò hỏi.
"Ta..." Ô Tiền Thanh thở dài, lắc đầu: "Không có gì."
Ô Trúc đoán được suy nghĩ của cha, liền bảo U Diệp ôm hắn bay khắp nơi tìm xem.
U Diệp hỏi Ô Trúc: "Vẫn còn nửa giờ trước khi lên lôi đài, ngươi muốn đi dạo ở đâu?"
"Thật ra ta muốn giúp cha tìm xem có người Ô gia hay không."
"Bọn họ không phải đã..."
"Nói không chừng có người may mắn trốn được."
Ô Trúc cũng không cần gặp quá nhiều người Ô gia, chỉ cần tìm được một người để trấn an cha là được.
"Ừm." U Diệp cũng hiểu được nhạc phụ vẫn nhớ mãi chuyện của Ô gia, liền cố gắng mang Ô Trúc bay một vòng quanh sân tỷ thí, đáng tiếc không thấy người Ô gia đâu.
Tất cả những người Ô gia giúp nhị hoàng tử đoạt vị, Thái Tử sao có thể bỏ qua cho bọn họ.
Ngay khi Ô Trúc định từ bỏ thì thấy một bóng người quen thuộc.
Hắn vui mừng chỉ vào người đằng kia, nói: "U Diệp, ngươi mau xem, kia có phải là người Ô gia hay không."
U Diệp nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy một thiếu niên trẻ tuổi: "Ta không quen người Ô gia, không biết có phải hay không."
"Ngươi mau mang ta qua đó, hình như là Ô Bách."
°°°°°°°°°°
Lời editor: Mém nữa quên dịch chương hôm nay ?
Đăng: 28/5/2022