PHÂN CÁCH

"Đại tiểu thư, đây là văn kiện và tư liệu Nhậm gia và Diêu gia chia nhau đưa cho ngươi, hợp tác lần này đã gần kết thúc, các nàng hi vọng có thời gian có thể cùng cô tụ tập một chút." Đường Khởi từ bên ngoài đi vào, đem USB của văn kiện điện tử đưa cho Quý Hâm Thư. Nhưng mà người kia lại từ đầu đến cuối chống đầu ngồi ở trên ghế làm việc, một bộ dáng dấp mất tập trung.

Đây đã là lần thứ ba hôm nay Quý Hâm Thư thất thần, khác thường như vậy thực sự để Đường Khởi cảm thấy kỳ quái. Ở khi nàng lần thứ hai gọi Quý Hâm Thư, người này cuối cùng tỉnh táo lại. Dưới mắt cô là trang điểm đều che đậy không được vành mắt đen, trên mặt uể oải càng rõ ràng hơn. Đường Khởi biết trạng thái hôm nay của Quý Hâm Thư không tốt, chỉ là cà phê cũng đã uống ba tách.

"Ta biết rồi, ta sẽ rút thời gian sắp xếp, cô.." Quý Hâm Thư lời còn chưa nói xong điện thoại đặt lên bàn bỗng nhiên sáng lên, Đường Khởi chỉ nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi còn mệt mỏi của Quý Hâm Thư lập tức quét đi sạch sành sanh, cô cầm điện thoại di động lên, còn không có nhận điện, trên mặt thì treo lên nụ cười.

"Thanh Cừ, làm sao vậy?" Thanh âm của Quý Hâm Thư là lúc cô đối xử Quý Thanh Cừ mềm nhẹ nhất quán, dù là thường thấy Quý Hâm Thư trở mặt, Đường Khởi vẫn là không nhịn được lui về sau nửa bước.

"Tỷ, em đặt xong chỗ rồi, đêm nay chị đúng sáu giờ đến thì được." Thì ra Quý Thanh Cừ gọi điện thoại đến, chỉ là vì nói chuyện đêm nay gặp mặt, Quý Hâm Thư suy nghĩ, nụ cười trên mặt dần dần nhạt rồi. Cô "ừm" một tiếng cúp điện thoại, lúc ngẩng đầu lại, đôi tròng mắt kia không còn ánh sáng trước đó nhận điện thoại.

Quý Hâm Thư không có ăn cơm trưa, cô cũng không cảm thấy đói bụng, cũng không có tâm tình đi ăn bất cứ đồ vật gì. Cuối cùng nhịn đến tan ca, cô đi phòng hóa trang bổ trang, lười thay đổi quần áo khác, cứ như vậy ăn mặc một thân áo vest màu trắng đi tới quán cơm đã hẹn. Khi cô đi đến, Quý Thanh Cừ và Trương Minh đến sớm một hồi lâu, cửa phòng khách không có khóa, còn cách một khoảng cách, Quý Hâm Thư liền thấy được trong miệng Quý Thanh Cừ ngậm một điếu thuốc đang nói cái gì, bên cạnh nàng ngồi Trương Minh, ở trên cổ tay người đàn ông, rõ ràng là một cái đồng hồ loại tình nhân giống với Quý Thanh Cừ.

Loại đồng hồ tình nhân này là phong cách xa hoa xốc nổi, kim cương trên mặt đồng hồ ở dưới ngọn đèn rạng ngời rực rỡ, có vẻ quang minh chính đại lại chói mắt như vậy. Quý Hâm Thư siết chặt quả đấm, cố nén chua xót trong lòng, mặt lạnh đi vào phòng riêng.

"Tỷ, chị tới rồi." Quý Thanh Cừ ngẩng đầu lên thấy được Quý Hâm Thư, lập tức đem thuốc bóp tắt, rồi phun trên người chút thuốc tươi mát, lúc này mới ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh Quý Hâm Thư. Mắt thấy nàng rời khỏi bên người Trương Minh di chuyển đến bên vị trí của chính mình ngồi xuống, vẻ mặt của Quý Hâm Thư dãn ra một chút, khổ sở trong lòng cũng phai nhạt một ít.

"Xin chào Quý tiểu thư, tôi tên Trương Minh, là bạn trai của tiểu Cừ." Trương Minh thấy được Quý Hâm Thư, cười chủ động chào hỏi với cô. Quý Hâm Thư đương nhiên biết hắn là ai, thậm chí ngay cả thân phận bối cảnh của hắn đều tra đến rõ rõ ràng ràng. Quý Hâm Thư cũng không muốn để ý tới Trương Minh, nhưng mà cô không muốn vừa mới bắt đầu liền đem bầu không khí làm cho cứng ngắc như vậy.

"Xin chào, ta là tỷ tỷ của Thanh Cừ." Quý Hâm Thư nhàn nhạt đáp lại một câu. Quý Thanh Cừ nhìn gò má đẹp đẽ của cô, luôn cảm thấy tỷ tỷ nhà mình hôm nay tựa hồ tâm tình không tốt. Nhưng nàng cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Quý Hâm Thư đại khái là làm việc một ngày quá mệt mỏi mới có thể như thế, liền đem tay tìm đến sau lưng cô, nhẹ nhàng ấn ấn bờ vai cho cô.

"Tỷ, em gọi mấy thứ món ăn chị thích ăn, chị xem một chút còn muốn thêm cái gì." Quý Thanh Cừ đem menu đưa cho Quý Hâm Thư, cô nhìn món được chọn phía trên, đa số hẳn là chính mình thích ăn, Quý Hâm Thư lại gọi một chút điểm tâm ngọt Quý Thanh Cừ đặc biệt thích. Chờ đợi quá trình mang món ăn, trong phòng khách có chút yên tĩnh, Quý Hâm Thư không phải người thích nói chuyện. Trương Minh lắm lời này, hôm nay vậy mà cũng một bộ dáng dấp tâm sự nặng nề.

Quý Thanh Cừ dựa vào ghế, thời gian lâu dài liền có chút buồn ngủ muốn hút thuốc, không biết làm sao Quý Hâm Thư ngay ở bên người, nàng biết tỷ tỷ không thích mùi thuốc lá, cũng rất ít sẽ ở trước mặt cô hút thuốc. "Quý tiểu thư, trước đó tôi vẫn nghe tiểu Cừ nhắc đến cô, các cô quan hệ tỷ muội rất tốt." Đại khái là bầu không khí quá lúng túng, Trương Minh chủ động moi lên câu chuyện, Quý Hâm Thư nghe, mắt liếc nháy mắt Quý Thanh Cừ nằm nhoài trên bả vai chính mình, cười sờ sờ đầu nàng.

"Quan hệ của ta và Thanh Cừ vẫn rất tốt, nàng là người quan trọng nhất của ta, chúng ta không cách nào rời khỏi lẫn nhau. Trương tiên sinh, nghe nói nghề nghiệp của ngươi là tổng biên tập của tạp chí thời thượng, nói vậy thường thường sẽ cùng một ít minh tinh tiếp xúc, nói thật, ta không quá yên tâm ngươi." Quý Hâm Thư thấp giọng nói ra, Quý Thanh Cừ nghe cô chất vấn Trương Minh ngược lại cũng không nói gì, trái lại lấy một loại tâm tình xem náo nhiệt nhìn đối thoại của tỷ tỷ nhà mình và Trương Minh.

"Quý tiểu thư, tôi có thể hiểu được nghi vấn của cô, tôi có thể bảo đảm, tôi sẽ không phụ lòng tiểu Cừ." Trương Minh nói tới long trọng thề thốt, hắn càng là như vậy, Quý Hâm Thư thì càng căm ghét hắn, nghe được xưng hô của hắn đối với Quý Thanh Cừ, ý lạnh trong mắt của Quý Hâm Thư càng ngày càng sâu. Nhẫn nại lấy sự phản cảm, Quý Hâm Thư hỏi gia thế của Trương Minh, đối phương trả lời đến như y tư liệu biểu hiện, cũng không có địa phương đáng hoài nghi.

Lúc này, món ăn toàn bộ đem lên, cũng làm cho bầu không khí lúng túng có cơ hội hòa hoãn. Quý Thanh Cừ trước đây chưa từng mang bất kỳ bạn trai nào gặp Quý Hâm Thư, nàng cũng không biết tỷ tỷ nhà mình sẽ hỏi những thứ này. Nàng đương nhiên biết Quý Hâm Thư là vì chính mình, chỉ có điều về mặt thái độ có thể có chút kỳ quái. Quý Thanh Cừ cảm thấy tâm tình Quý Hâm Thư không tốt, vào lúc này cũng không để ý Trương Minh là tâm tư gì, vội vàng gắp một khối thịt bò Quý Hâm Thư thích ăn cho cô, lại nghiêng đầu, mím môi cười mấy lần với cô.

Quý Thanh Cừ thường ngày làm như vậy chính là đang làm nũng với Quý Hâm Thư, vào lúc này cũng không ngoại lệ. Trương Minh ngồi ở đối diện thấy được Quý Thanh Cừ cầm lấy tay của Quý Hâm Thư nâng ở trên cằm của bản thân nàng, còn nhỏ tiếng hừ hừ mấy cái. Trương Minh chưa từng thấy Quý Thanh Cừ ở trước mặt mình lộ ra tư thế này, hai người tuổi tác gần nhau, Quý Thanh Cừ đối với chính mình luôn là một bộ dáng vẻ hững hờ, lười nhác lại lười biếng. Nàng thích hút thuốc trò chuyện với mình, Cũng thích cùng mình dựa chung với nhau uống rượu, nhưng xưa nay sẽ không làm nũng với mình. Trương Minh thấy được Quý Thanh Cừ tương tác với Quý Hâm Thư, trong mắt có chút đố kị và quái dị không nói ra được, chỉ là hắn không dám biểu hiện ra.

Quý gia gia giáo không phải rất nghiêm, nhưng lễ nghi ở trên bàn cơm cũng rất chú ý, ăn cơm không trò chuyện chính là yêu cầu cơ bản nhất. Trương Minh thấy Quý Hâm Thư không nói lời gì nữa, cũng thức thời đến không chủ động nói cái gì. Hắn vẫn còn ăn đồ vật, lại thấy được Quý Hâm Thư kẹp lấy một miếng cá để bên trong cái dĩa, lại lấy ra dao cạo chuyên nghiệp, đem xương cá từng chút một toàn bộ lựa sạch sẽ, lưu lại cả thịt cá trắng mịn bỏ vào trong bát Quý Thanh Cừ.

Đây không phải hành vi đột nhiên nảy lòng tham mới làm ra, mỗi cái động tác của Quý Hâm Thư đều rất tự nhiên, mà Quý Thanh Cừ cũng vui vẻ tiếp nhận miếng thịt cá đó, nói rõ đây là thói quen cho tới nay của hai chị em. Trương Minh mơ hồ cảm thấy bữa cơm này cũng không giống đem mình giới thiệu cho Quý Hâm Thư, ngược lại giống như là muốn chính mình đến xem quan hệ tỷ muội lúc này có tốt cỡ nào.

Trong lúc ăn, Quý Thanh Cừ kêu rượu tới, nàng và Trương Minh đều là người mê rượu, hai người liền ngồi cùng một chỗ uống rượu tán gẫu, bọn họ có bạn bè chung, nói qua chuyện giữa bọn họ mới hiểu. Rượu tới, qua lại của Trương Minh và Quý Thanh Cừ đương nhiên nhiều hơn. Quý Hâm Thư yên tĩnh ngồi ở đối diện bọn họ, cái cảm giác này giống như là mình bị miễn cưỡng tách ra. Cô cúi đầu không nói, dạ dày bởi vì một ngày không có ăn bất cứ đồ vật gì, đang điên cuồng phát ra kháng nghị. Nhưng mà.. Đối mặt Trương Minh, cô không có cách nào ăn bất cứ thứ gì.

Quý Hâm Thư đứng dậy, lặng yên không một tiếng động che lấy dạ dày quay người ra phòng riêng, cô vòng tới ban công bên ngoài quán rượu thông khí, loại cảm giác nghẹt thở ngột ngạt trong phòng khách kia làm cho cô không thể thở nổi, tựa hồ chỉ có đi ra bên ngoài, cô mới có thể dễ chịu một ít. Quý Hâm Thư không biết mình tại sao phải đến đây, rõ ràng chỉ cần tìm cớ là có thể tránh khỏi tình cảnh dùi tâm chói mắt của đêm nay, nhưng mà cô vẫn là đến rồi.

Có lẽ cô là muốn đích thân xem thử nam nhân tên Trương Minh kia rốt cuộc là thế nào, cũng có thể là vì, cô căn bản không cam lòng để Quý Thanh Cừ đơn độc cùng nhau ăn cơm với Trương Minh. Thanh Cừ tựa ở bên cạnh hắn uống rượu tán gẫu, động tác hai người làm ra rất tự nhiên, nói rõ bọn họ ở riêng thì thường thường như vậy. Quý Hâm Thư tự ngược suy nghĩ như thế, cô dùng sức siết lấy cánh tay, không lâu lắm móng tay nắm đỏ da thịt trắng nõn, ở phía trên lưu lại một đạo vết đỏ.

Quý Hâm Thư ở bên ngoài đợi một hồi lâu mới đi về phòng riêng, cô không có trực tiếp đi vào, mà là xuyên thấu qua kính, thấy được Quý Thanh Cừ lại đốt lên một điếu thuốc, nàng cười với Trương Minh, tựa hồ nói lời gì đang nói cái gì an ủi cảm xúc sa sút của đối phương. Quý Thanh Cừ trang điểm rất tinh xảo, môi đỏ tươi đẹp làm cho nàng nhìn qua câu người dị thường. Hai mảnh môi đỏ kia hé mở, phun ra khói thuốc nhàn nhạt, ngay sau đó, Quý Thanh Cừ đem khói thuốc thổi tới trên mặt Trương Minh, chủ động khơi lấy cằm của Trương Minh, nhiệt tình cùng nhau hôn môi.

Khóe mắt nàng tràn đầy mấy phần ý cười, con mắt mê ly nửa khép, lộ ra lười biếng, nàng lấy tay khoát lên trên bả vai của Trương Minh, dáng dấp thể hiện ra vừa câu người lại mê hoặc. Quý Hâm Thư ngơ ngác nhìn cảnh này, viền mắt dâng lên nhiệt ý, chua xót trong lòng như là có người lấy tay thò vào móc lấy trái tim của cô, đau đến cô suýt chút nữa ngã trên mặt đất.

Thanh Cừ, đừng như vậy..

Quý Hâm Thư chưa bao giờ có thời điểm hoảng loạn như vậy, cô run rẩy lùi lại mấy bước, suýt chút nữa bị người phục vụ phía sau đi ngang qua vấp ngã. Cô hoảng loạn rời khỏi cửa, rồi lại không biết mình hiện tại nên đi nơi nào. Cô sẽ không trở về phòng riêng kia nữa, hơn nữa không có cách nào đối mặt Quý Thanh Cừ. Quý Hâm Thư lấy điện thoại di động ra, cô phát hiện tay của mình đang run lên, nhiều lần ấn ở trên phím gọi, Lại bởi vì ngón tay vô lực mà không phản ứng chút nào. Điện thoại cuối cùng gọi ra, vang lên một hồi lâu mới kết nối.

"Tỷ, chị làm sao còn chưa có trở lại?" Thanh âm của Quý Thanh Cừ rất trong suốt, tiếng nói mang theo mấy phần khàn khàn. Thanh âm của nàng để Quý Hâm Thư một cách tự nhiên mà liên tưởng tới cảnh vừa rồi kia, cô nỗ lực cười, để cho thanh âm của mình duy trì bình thường.

"Không có gì, công ty chị bỗng nhiên có một số việc phải rời đi trước, em về nhà sớm một chút." Quý Hâm Thư nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại. Cô cố nén phần buồn nôn kia đi đến bãi đậu xe, khi cô tìm tới xe của chính mình ngồi ở bên trong, lúc này Quý Hâm Thư mới phát hiện, thì ra khổ sở và đau đớn chính mình chịu đựng chỉ là một phần trong đó, vào lúc này, cô mới càng rõ ràng cảm giác được, chính mình là khổ sở như vậy.

Quý Hâm Thư cho rằng những năm này qua đi, cô đã sớm quen thuộc khi Thanh Cừ ở cùng với người khác mang đến đau đớn cho mình. Khi nàng học cấp ba có thích nam sinh, vào lúc ấy Quý Hâm Thư tự nói với mình, Thanh Cừ còn nhỏ, cảm tình như vậy sẽ không duy trì quá lâu. Sau đó, Thanh Cừ lớn rồi, nàng giao du rất nhiều bạn trai, mỗi một lần Quý Hâm Thư đều lo lắng sợ hãi. Cô sợ hãi cô gái chính mình canh giữ bị người cướp đi, sợ hãi người cướp nàng đi không thể quý trọng nàng giống như chính mình.

Quý Hâm Thư căm hận thân phận của chính mình, rõ ràng cô là người thân mật nhất của Thanh Cừ, nhưng quan hệ cô muốn, lại bởi vì một tiếng tỷ tỷ này trở nên xa xôi cực kỳ. Vừa rồi ở trên bàn cơm cô thật là cố ý cho Trương Minh lúng túng, cách làm như vậy ấu trĩ lại buồn cười, bởi vì bọn họ mới thật sự là tình nhân, mà chính mình.. Chỉ là tỷ tỷ a.

Quý Hâm Thư thấp giọng cười, cô dùng sức nắm chặt vô lăng, muốn lái xe về nhà. Nhưng mà toàn thân cô phát lạnh, trên người không có một nơi không run, tình huống này, Quý Hâm Thư căn bản không có cách nào lái xe. Ngay vào lúc này, bãi đậu xe đi vào một người, Quý Hâm Thư ngước mắt nhìn tới, chỉ thấy Trương Minh đang lấy chìa khóa xe đi qua ở trước mặt mình.

Nhìn dáng vẻ tâm tình rất tốt của hắn, con ngươi đen kịt của Quý Hâm Thư nặng nề. Cô ấn lấy vô lăng, đem xe thay đổi phương hướng, nhìn Trương Minh trước mặt, khóe miệng hơi cong lên, Không phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy, Quý Hâm Thư quen thuộc, càng rõ ràng khắc phục hậu quả của cô mỗi một lần đều rất hoàn mỹ. Nếu như không có người đàn ông này, Thanh Cừ sẽ như mỗi một lần trước, sau khi chơi chán trở lại bên cạnh mình. Nhưng mà, Thanh Cừ vừa rồi hôn hắn, ngay ở trước mặt chính mình, hôn người khác.

Không nên như vậy, nụ hôn của Thanh Cừ là thuộc về mình, tất cả của Thanh Cừ đều là của mình. Trương Minh chẳng qua là người trộm cướp đáng thẹn, hắn chen ở giữa mình và Thanh Cừ, ăn cắp thứ thuộc về mình. Nếu như hắn biến mất rồi, Thanh Cừ thì sẽ không nhớ nhung hắn nữa. Quý Hâm Thư suy nghĩ, cô ngẩng đầu lên, cười yếu ớt mang trên mặt nhàn nhạt. Cô đạp chân ga, đột nhiên chạy về phía Trương Minh.

Ngay vào lúc này, một bóng người khác bỗng nhiên từ một bên khác xuất hiện, đó là Quý Thanh Cừ xuống. Quý Hâm Thư thấy được nàng, ở thế ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên thay đổi vô lăng, đem xe nhanh chóng từ lối ra bên khác chạy đi. Mồ hôi lạnh làm ướt quần áo, cảm giác dán vào ở trên người cũng không thoải mái.

Quý Hâm Thư mặt không thay đổi đem xe chạy về phía nhà, dường như tất cả vừa rồi, chưa bao giờ phát sinh.

Hết chương 13

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi