PHÂN CÁCH



Thẩm Khanh Vãn là lần đầu tiên đến trong nhà Tống Ngôn Khê, hai người trước đó gặp mặt không phải ở khách sạn, chính là ở trong nhà không làm sao rộng rãi của mình kia.

Căn nhà này rất mới, dấu vết ở lại cũng không có quá rõ ràng, hẳn là sau khi Tống Ngôn Khê về nước mới mua lại.

Thẩm Khanh Vãn ôm Đô Đô trong lồng ngực, tiểu gia hỏa cực kỳ ngoan, ở trong lòng cô tìm địa phương thoải mái làm ổ, khuôn mặt nhỏ đẹp đẽ kia bất kể là nhắm mắt hay là trợn tròn mắt đều rất dễ nhìn.
"Không nghĩ tới em sẽ nuôi sủng vật." Thẩm Khanh Vãn vuốt con mèo béo ị, phát hiện thịt tiểu gia hỏa cuồn cuộn, so với nhìn qua mập hơn nhiều, bộ lông sờ rất thoải mái, nhìn qua chăm sóc rất tốt.

"Là bằng hữu trước đó tặng, em nhìn nàng đáng yêu thì để lại, lại nói em ở một mình cũng vô vị, sau khi nuôi Đô Đô cũng thật thú vị." Tống Ngôn Khê bưng lên cà phê cho Thẩm Khanh Vãn, bản thân nàng thì rót ly rượu đỏ, lung lay cốc tựa ở trên ghế salông cười nhìn chính mình.
Uống rượu phân rất nhiều loại, ở càng nhiều lúc là một loại ám chỉ, đặc biệt là ở dưới quan hệ hai người như vậy, ám chỉ cái gì, không cần nói cũng biết.

Thẩm Khanh Vãn kỳ thực cũng không bài xích cảm giác thân mật với Tống Ngôn Khê, từ bất kỳ phương diện nào mà nói, đối phương đều là kim chủ vô cùng tốt, nếu như có thể vứt bỏ những thói xấu thường thường đặt biệt hiệu cho mình kia, còn có vẻ dính người mạnh mẽ này, xác thực có thể xưng tụng là gương mãu của kim chủ.
"Bảo bối, chị không cần sốt sắng như vậy mà nhìn em, chúng ta còn không có ăn bữa tối, em còn không nghĩ là nhanh như thế ăn chị." Tống Ngôn Khê nói xong, đứng dậy sờ sờ mặt của Thẩm Khanh Vãn, quay người đi tới nhà bếp.

Cảm giác Tống Ngôn Khê làm cho người ta có độ lệch rất lớn, nhìn bề ngoài và tác phong làm việc của nàng, ai cũng không nghĩ tới nàng sẽ am hiểu trù nghệ, đồng thời còn làm được đầy đủ sắc hương vị, có khuôn có dạng.
Thẩm Khanh Vãn ôm con mèo Đô Đô sau khi cho ăn đồ ăn vặt, nghe được nhà bếp truyền tới tiếng vang, không nhịn được đi tới nhìn một chút.

Tống Ngôn Khê đêm nay lựa chọn làm cơm tây, món chính là gan ngỗng và bò bít tết, còn có một chút món ăn và điểm tâm ngọt.

Có thể thấy được thủ pháp của nàng rất nhuần nhuyễn, rất nhiều chi tiết nhỏ xử lý đều rất đúng chỗ.

Bò bít tết ở trong nồi phát ra tiếng vang "Xì xì", Tống Ngôn Khê điều chế nguyên liệu cũng tỏa ra vị thơm rất nồng nặc.
Tựa ở cạnh cửa, Thẩm Khanh Vãn nhìn dáng dấp giờ khắc này của Tống Ngôn Khê, dần dần có chút xuất thần.

Dáng dấp bây giờ của Tống Ngôn Khê là đẹp đẽ, mặc dù là chuyện loại làm cơm bình thường này, tư thái và và khí chất của nàng vẫn là vô cùng thay đổi.


Nàng mặc tạp dề màu trắng, dùng cái mũ chụp đem tóc che khuất, lộ ra cả gương mặt tinh xảo.

Ánh mắt nàng điều chế gia vị rất chăm chú, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên cười cười với mình, sau đó lại sẽ lập tức vùi đầu vào chế tác trong mỹ thực.
Thẩm Khanh Vãn phát hiện, thái độ của Tống Ngôn Khê đối với mình không giống như kim chủ bình thường, mình là chim bạch yến của nàng, Tống Ngôn Khê lại cho mình phần lớn tự do.

Hình thức hai người ở chung càng giống như là quan hệ bạn bè bình đẳng, cũng có chút như người yêu.

Ý nghĩ như thế chợt lóe lên ở trong đầu, hiện tại Tống Ngôn Khê cho cô tất cả, đều là những việc Thẩm Khanh Vãn từng trãi qua.
Khi người kia cũng theo đuổi chính mình dùng hết thủ đoạn lãng mạn, nàng rất hiểu phải làm sao đi cưng chiều một người, trước khi kết hôn, khắp mọi mặt đều là người yêu hoàn mỹ.

Người kia không giống như Tống Ngôn Khê biết sắp xếp các loại, chỉ có cơm tây làm đến còn được, vì lấy lòng chính mình, nàng sẽ đích thân xuống bếp, làm đến ánh nến bữa tối đầy một bàn.

Vào lúc ấy Thẩm Khanh Vãn cảm thấy lãng mạn lại cảm động, bây giờ hồi tưởng lại, chỉ cảm thấy chính mình lúc trước quá mức dễ bị gạt.
Trước khi kết hôn, bạn vĩnh viễn không biết một mặt khác người yêu giấu đi là như thế nào.

Thẩm Khanh Vãn trải qua loại trò đùa giả vờ lãng mạn này, 24 tuổi cô biết tâm động, bây giờ, 34 tuổi cô chỉ cảm thấy tất cả những thứ này tẻ nhạt cực độ.

Cô nhìn Tống Ngôn Khê đem bò bít tết để trong cái dĩa, lại hết lòng trang trí đẹp đẽ, Thẩm Khanh Vãn không nhìn tiếp nữa, ôm Đô Đô trở lại phòng khách.
Rất nhanh, Tống Ngôn Khê đem bữa tối bưng lên bàn, còn đốt hương cây cỏ, đem bầu không khí làm đến khá nổi bật.

Thẩm Khanh Vãn không có hứng thú quá nhiều, nhưng cô cũng không muốn bởi vì tâm tình của chính mình để Tống Ngôn Khê cảm thấy không vui.

Cô cúi đầu cẩn thận cắt gọn bò bít tết trước mặt, sau đó đem cái dĩa đưa đến trước mặt Tống Ngôn Khê, ai biết Tống Ngôn Khê cũng ở trong cùng một thời gian cắt xong bò bít tết, làm động tác giống nhau.


Lần này, hai người hơi sửng sốt, Thẩm Khanh Vãn cong lấy khóe miệng, đem cái dĩa của hai người trao đổi, Tống Ngôn Khê vui vẻ ngồi qua, tựa ở bên người Thẩm Khanh Vãn.
"Cục cưng, em rất yêu thích như vậy." Tống Ngôn Khê Hưởng thụ ăn bò bít tết, ở trong lòng tán thưởng tài nấu nướng của chính mình.

Nàng phát hiện mình đối với Thẩm Khanh Vãn có loại mê luyến không nói ra được, trước đây khi đối xử bạn gái cũng không có cái cảm giác này, nhưng bây giờ đổi thành Thẩm Khanh Vãn, nàng lại bắt đầu sinh ra kích động muốn hẹn hò.

Đương nhiên, cũng vẻn vẹn chỉ là kích động nhất thời mà thôi.
"Yêu thích em là ăn nhiều một chút." Thẩm Khanh Vãn ôn nhu nói qua, Tống Ngôn Khê năm nay mới 24 tuổi, kém hơn mình đúng 10 tuổi.

Cho dù đại đa số thời điểm Tống Ngôn Khê biểu hiện rất thành thục, nhưng ở trong mắt Thẩm Khanh Vãn, nàng thỉnh thoảng còn sẽ có một mặt của tính trẻ con.

Thấy được tương dính bên khóe miệng Tống Ngôn Khê, Thẩm Khanh Vãn lấy ra khăn giấy đưa cho nàng, Tống Ngôn Khê cũng không muốn tự mình lau, chủ động đem miệng nhích qua, Thẩm Khanh Vãn do dự, vẫn là cầm lấy khăn giấy, dịu dàng đem nước tương bên khóe miệng nàng lau đi.
Hai người ăn cơm xong, Tống Ngôn Khê để Thẩm Khanh Vãn ở nơi này, Thẩm Khanh Vãn mặt lộ vẻ khó xử.

Trưa mai cô phải đi phố Thiên Lan công tác, công tác lần này là hạng mục lớn nhất trên tay cô, bất luận khâu nào cô đều phải tự mình giám sát, không muốn xảy ra vấn đề gì.
"Xin lỗi, ngày mai tôi phải đi công tác." Thẩm Khanh Vãn áy náy nói với Tống Ngôn Khê, người sau nghe xong mặt lộ vẻ thất vọng, ngay sau đó lại hỏi cô đi nơi nào.

Phòng công tác của Thẩm Khanh Vãn cũng không có quá nhiều hoạt động có thể làm, lần này làm ăn lớn vẫn là Thẩm Khanh Vãn lần đầu ở công ty Nam Sơn nhận được.

Trước đó cô và Quý Hâm Thư gặp mặt, nhận cả một thiết kế sản phẩm mới của một quý.
Xí nghiệp Quý thị đề cập tới rất rộng, sản phẩm mới châu báu của quý mới đúng lúc và khoản hợp tác với Trần gia.

Trần gia là người sáng lập thương hiệu W&R, W&R, một trong hàng xa xỉ toàn cầu, tiền thân là WCHEN, sau này đổi thành W&R, người quản lý hiện tại là cháu gái của đổng sự trưởng, Trần Cửu Túy.
Châu báu quý mới của lần này, Quý gia và Trần gia đều xuống công phu, lại là tác phẩm tái nhậm chức của Thẩm Khanh Vãn.


Ba bên liên hợp, sớm hơn một tháng tung ra tin tức tạo xu thế, làm cho sản phẩm trở thành sản phẩm mới của truyền thông toàn cầu và nhân sĩ trong giới thời thượng đều đang ngóng trông mong chờ, Trần gia càng là thanh thế to lớn sắp xếp sân bãi đẹp, sân bãi ngay ở phố Thiên Lan.

Thẩm Khanh Vãn không chỉ là nhà thiết kế châu báu, cũng là tổng giám đốc và tổng giám sáng tạo của sân bãi này, cô cần đi sân bãi kia trước tiến hành thiết kế cấu trúc.
Tống Ngôn Khê nghe được Thẩm Khanh Vãn ngày mai sẽ phải lên đường rời khỏi, còn vừa đi chính là năm sáu ngày, nhất thời cảm thấy có chút không nỡ.

Phải biết, hai người bọn họ xác lập quan hệ cũng mới một tháng, vứt bỏ thời kì kinh nguyệt của mình, tính toán đâu ra đấy mới 24 ngày, nhưng Thẩm Khanh Vãn vừa đi, trở về lại phải đụng tới kỳ kinh nguyệt của chính mình.

Tống Ngôn Khê dục cầu bất mãn cảm thấy rất không được, nàng suy nghĩ tìm tòi, lập tức có chủ ý.
Chỉ cần Tống gia cũng trở thành một trong những nhà tài trợ, chính mình thì có lý do quang minh chánh đại đi tham gia trận này.
Tống Ngôn Khê suy nghĩ, lập tức gọi điện thoại cho trợ lý, để nàng lập tức liên lạc Quý Hâm Thư, nói Tống thị cũng phải tài trợ.

Tuy nàng không thế nào muốn cùng nữ nhân Quý Hâm Thư này có liên quan, thế nhưng vì cuộc sống tì*nh d*ục của mình, nàng quyết định hi sinh nho nhỏ một tí.
Hành động của Tống Ngôn Khê nhanh chóng, cơ hồ ngay ở dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Khanh Vãn hoàn thành tất cả.

Nghe được trợ lý nói sắp xếp xong xuôi, Tống Ngôn Khê đắc ý mà tắt điện thoại, ôm lấy eo của Thẩm Khanh Vãn.

"Cục cưng, ngày mai em cũng có thể cùng chị đi phố Thiên Lan rồi." Tống Ngôn Khê nhướng mày, cúi đầu hôn Thẩm Khanh Vãn.

Đô Đô ở ổ mèo một bên nhìn hai người, ngáp một cái, đem đầu vặn vẹo đến bên trong ổ mèo tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau, Tống Ngôn Khê tinh thần thoải mái theo sát Thẩm Khanh Vãn ngồi trên máy bay, vừa mới ra sân bay, W&R đã phái người tới đón các nàng, đem các nàng dẫn đến khách sạn chuẩn bị xong.

Bên ngoài khách sạn chính là khu nghỉ náo nhiệt, Có bãi cát có bia, còn có một chút hạng mục vận động kích thích cực hạn cũng an bài ở trong đó.

W&R không biết Thẩm Khanh Vãn sẽ dẫn người đến, cũng không có chuẩn bị gian phòng cho Tống Ngôn Khê.
"Không cần phiền phức như vậy, ta và Khanh Khanh ở một phòng thì được rồi." Tống Ngôn Khê tiếp nhận thẻ phòng của Thẩm Khanh Vãn, người phụ trách của W&R liếc nhìn Thẩm Khanh Vãn, sau khi thấy Thẩm Khanh Vãn cũng không có từ chối, lúc này mới gật đầu rời khỏi.

Không thể không nói, W&R lần này đối với Thẩm Khanh Vãn cũng là vô cùng coi trọng, bọn họ không giống những tiểu nhân bỏ đá xuống giếng kia, đối xử Thẩm Khanh Vãn vẫn có thái độ đối xử thượng khách.
Phòng khách sạn an bài phòng xép vô cùng xa hoa, giường đủ lớn, không cần nói nằm Tống Ngôn Khê và Thẩm Khanh Vãn, coi như là thêm hai người nữa cũng thừa sức.


Sau khi thả xuống hành lý, Tống Ngôn Khê đề nghị cùng Thẩm Khanh Vãn đến khu nghỉ bên cạnh dạo, thuận tiện tìm quán cơm ăn chút đồ.

Thẩm Khanh Vãn không có dị nghị, hai người thay xong quần áo thì xuất phát.
Phố Thiên Lan bốn mùa như mùa hạ, người của khu nghỉ đều ăn mặc khá là mát mẻ, Tống Ngôn Khê cũng là như thế.

Thấy được nàng chỉ mặc bikini và một đôi dép lê, trên người cũng chỉ khoác một cái áo chống nắng mỏng.

Tầm mắt của Thẩm Khanh Vãn đảo qua bộ ngực đầy đặn cao thẳng của nàng, sợ đối phương phát hiện, lập tức dời đi.

Ngay vào lúc này, một người phụ nữ thấy được Tống Ngôn Khê, bỗng nhiên đi tới.
"Hi, Tống, không nghĩ tới sẽ ở chỗ này gặp được ngươi, đây là bạn gái mới của ngươi?" Người đến là một nữ nhân nước ngoài, Trung văn rất tốt.

Ý thức được người đến chắc là một bạn tình nào đó của Tống Ngôn Khê, Thẩm Khanh Vãn đối với hai người nở nụ cười, tự mình đi đến một bên khác, đem không gian đối thoại để cho các nàng.

Tống Ngôn Khê thấy được thái độ nhẹ như mây gió của Thẩm Khanh Vãn, tâm tình có chút phức tạp.
Kỳ thực đụng tới chuyện "Người cũ" này, Tống Ngôn Khê gặp được không ít, trước đây nàng cũng thường thường sẽ đụng phải bạn tình kết thúc quan hệ, nhưng mà mỗi một lần gặp phải "người cũ", "Người mới" của mình đều sẽ có chút ghen, trái lại Thẩm Khanh Vãn thì thật sự chính là đường phong cảnh có tính nguyên bản cao.

Cô không ghen cũng không có phản ứng gì, đúng là như thế, càng thêm nói rõ cô đối với mình không có cảm giác đặc thù gì.
Mắt thấy Thẩm Khanh Vãn từ đầu đến cuối yên tĩnh ngồi ở đó, ngay cả chính mình và "người cũ" ôm cũng không để ý, Tống Ngôn Khê cảm thấy Thẩm Khanh Vãn không có quan tâm chính mình chút nào, dù hai người là bạn tình, nàng cũng không có lập trường nói thêm cái gì.

Tống Ngôn Khê bĩu môi, tức đùng đùng đi tới bên người Thẩm Khanh Vãn ngồi xuống..
"Khanh Khanh, vừa bạn gái kia là đã kết thúc quan hệ với em, chị đừng lưu ý, em cùng nàng cắt đứt đến rất sạch sẽ, hiện tại chỉ là bạn bè." Tống Ngôn Khê cố ý thêm mình vào kịch, thỉnh thoảng liếc trộm Thẩm Khanh Vãn.

Người sau chỉ là đưa tay giúp nàng sửa lại quần áo có chút loạn một chút, trên mặt vẫn là dáng vẻ ôn nhu lại chu đáo kia.
Thẩm Khanh Vãn: "Ừm, em đói bụng rồi chưa? Đi ăn cơm thôi."
Tống Ngôn Khê: "Được rồi..".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi