PHÂN CÁCH


Nếu như dựa theo an bài trước đó, Thẩm Khanh Vãn sẽ đến nhà Tống Ngôn Khê qua đêm, như mỗi buổi tối trước đó, làm ầm ĩ đến sau nửa đêm lại ôm nhau ngủ.

Nhưng mà giữa đường Tống Ngôn Khê rời khỏi, Thẩm Khanh Vãn cũng không có ý nghĩ tự mình đi nhà nàng.

Dứt khoác lái xe, trở về phòng nhỏ thuê lại trước đó.
Sau khi phòng công tác thành lập, Thẩm Khanh Vãn đã rất lâu không đã trở lại, cô đa số thời gian sẽ ở tại nơi đó của Tống Ngôn Khê, quá bận liền trực tiếp ở tại phòng nghỉ ngơi của phòng làm việc, cũng có vẻ thuê tới phòng nhỏ nhà này có chút dư thừa.

Trong phòng rất nhiều thiết bị đã sớm chuyển tới nơi khác, ngay cả đồ dùng hằng ngày cũng còn dư lại không nhiều.

Bởi vì ít đi những thứ kia, làm cho gian nhà nhỏ hẹp có vẻ hơi rộng rãi.
Thẩm Khanh Vãn thở dài một tiếng, đỡ cái trán ngồi ở trên ghế salông.

Cô rất nhạy cảm, cũng có thể cảm giác được đêm nay trước khi rời đi Tống Ngôn Khê đang không vui.

Còn về nguyên nhân, Thẩm Khanh Vãn ít nhiều có thể đoán được một ít.

Hai người từ bất ngờ phát sinh quan hệ, lại tới xác lập bao nuôi, cho tới bây giờ.

Thẩm Khanh Vãn chưa bao giờ đối với Tống Ngôn Khê sản sinh qua phản cảm, mình có thể có sự an nhàn của bây giờ, cũng đích thật là dựa vào trợ giúp của Tống Ngôn Khê.
Hiện tại hết thảy tất cả đi vào quỹ đạo, Thẩm Khanh Vãn cũng thông qua lần show của phố Thiên Lan kia một lần nữa trở lại tầm nhìn đại chúng, cô công tác rất mệt mỏi, áp lực trong lòng cũng không có ung dung bao nhiêu.

Tâm tư Tống Ngôn Khê so với tuổi của nàng muốn sâu rất nhiều, nàng nhìn ra áp lực của chính mình, thích hợp vì chính mình giải sầu, mỗi một lần Thẩm Khanh Vãn cũng có thể cảm giác được nàng là nghiêm túc để cho mình hài lòng.

Những chuyện Tống Ngôn Khê làm cho chính mình, Thẩm Khanh Vãn chưa quên.
Nhưng mà..

Tống Ngôn Khê càng ngày càng gần, phần gần này không phải quan hệ của hai người, mà là cự ly trong lòng các nàng đang từng bước rút ngắn.

Thẩm Khanh Vãn phát hiện mình ở rất nhiều lúc sẽ nhớ tới Tống Ngôn Khê, gặp phải một ít chuyện thú vị cũng sẽ theo bản năng mà chia sẻ với Tống Ngôn Khê.


Cô đối với Tống Ngôn Khê sinh ra cảm giác ỷ lại không giải thích được, phần cảm giác này để Thẩm Khanh Vãn theo bản năng mà chống cự.
Truyện được đăng tại dembuon.vn
Lại như đêm nay, cô cũng không phải là không thèm để ý quan hệ của Tống Ngôn Khê và bạn gái kia, trong lòng cũng có không vui.

Cô cố gắng đem chính mình đặt tại vị trí một người được bao nuôi, hoặc là quan hệ bạn tình.

Không nên tức giận, không nên chất vấn, lại càng không nên có tâm tư dư thừa.

Thẩm Khanh Vãn không cho là mình sẽ ở bên trong cái hố té ngã hai lần, trải qua hôn nhân thất bại, cô sẽ không lại yêu thích ai, cũng đối với chuyện hôn nhân như vậy không còn ngóng trông.
Tống Ngôn Khê không phải người thích hợp với mình, nàng càng tuổi trẻ, tâm tư cũng càng rộng rãi.

Hiện tại nàng đối với mình có hứng thú, nhưng loại hứng thú này có thể duy trì bao lâu đây? Các nàng chênh lệch nhau 10 năm, cho dù bây giờ nhìn lên bề ngoài chênh lệch không quá rõ, lại thêm mười năm như vậy nữa, lại sẽ là làm sao? Huống chi, chính mình trải qua kết hôn và ly hôn, đây là kinh nghiệm trên lý lịch không xóa đi được của cô, không môn đăng hộ đối, đây chính là vị trí quan hệ bây giờ của mình và Tống Ngôn Khê.
Nghĩ tới những thứ này, tâm tư Thẩm Khanh Vãn càng thêm chắc chắc.

Tống Ngôn Khê là nữ nhân có mị lực, nàng để cho mình sa vào, sẽ ngóng trông Tống Ngôn Khê người như thế cũng không kỳ quái, thế nhưng ỷ lại không phải yêu thích, hợp phách nhiều hơn nữa cũng không ngăn nổi cứng nhắc không thích hợp.

Thẩm Khanh Vãn đem cảm giác bây giờ của mình đối với Tống Ngôn Khê coi là cảm tạ và ỷ lại, cô không thích nàng, hiện tại không thích, sau này cũng tuyệt đối sẽ không.
Sau khi hiểu rõ, Thẩm Khanh Vãn cởi áo khoác xuống, dự định tắm rửa nằm xuống nghỉ ngơi.

Lúc này cửa bị người gõ vang, Thẩm Khanh Vãn tưởng chính mình nghe lầm, sau khi trầm mặc một lúc, lại có động tĩnh.

Cô không biết muộn như vậy là ai sẽ tìm đến chính mình, sớm lấy xong điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát.

Cô theo máy giám sát trước cửa liếc nhìn, phát hiện đứng trước cửa lại là Tống Ngôn Khê, Thẩm Khanh Vãn không nghĩ tới nàng sẽ đi mà quay lại, mở cửa để người vào.
"Sao em lại tới đây?" Thẩm Khanh Vãn nhẹ giọng hỏi, cô chỉ là nghi vấn đơn giản, mà không phải bài xích Tống Ngôn Khê lại đây, hỏi ngược lại như vậy ở Tống Ngôn Khê nghe tới cũng không phải như vậy.

Nàng cau mày nhìn Thẩm Khanh Vãn, trong mắt mang theo mấy phần khổ sở và sa sút.

Tống Ngôn Khê cũng không biết mình rốt cuộc là giật kinh phong gì, mới có thể ở buổi tối tìm đến, chỉ vì nhìn Thẩm Khanh Vãn một chút.

Đêm nay tâm tình của nàng hơi không khống chế được, Tống Ngôn Khê thừa nhận nàng là bị lời nói kia của Thẩm Khanh Vãn thương tổn, cũng là đang giận chính mình cho là đúng.

Khoảng thời gian này ở chung, để Tống Ngôn Khê cho rằng nàng và Thẩm Khanh Vãn là hai bên tình nguyện, các nàng có thể tiến thêm một bước, thậm chí tốt vài bước, trở thành người yêu càng thân mật.
Nhưng mà, lời nói vừa rồi của Thẩm Khanh Vãn lại như một chậu nước đá, đột nhiên từ đỉnh đầu dội xuống, đem hết thảy tốt đẹp Tống Ngôn Khê ảo tưởng phá hủy đến triệt để.

Thì ra..

Vẫn luôn là chính mình mong muốn đơn phương, Thẩm Khanh Vãn cô không có yêu thích chính mình a.

Tống Ngôn Khê khổ sở trong lòng lại ủy khuất, thậm chí không có cách nào tiếp tục cùng Thẩm Khanh Vãn cùng tồn tại, mới có thể lựa chọn vào lúc đó xuống xe rời khỏi.

Nhưng mà sau khi rời khỏi, nàng lại không cách khống chế nhớ nhung Thẩm Khanh Vãn, không cam lòng thì cứ tính như thế.
Khi nàng xuất hiện ở trong nhà Thẩm Khanh Vãn, khi thấy được mặt người này, Tống Ngôn Khê cảm giác mình rơi vào hố rồi.

Nàng đã quên đi chính mình lần trước như thế yêu thích ai là lúc nào, đối xử bạn gái trước kia, các nàng cho lẫn nhau không gian rất tự do, chơi thân cứ tiếp tục ở chung, hết thân thì tách ra, nhưng mà ở vừa rồi, Tống Ngôn Khê nghĩ đến chính mình muốn cùng Thẩm Khanh Vãn không hề liên quan, trong lòng sẽ sinh ra đau nhói.

Loại khó chịu kia nàng không muốn tiếp thu, mới có thể vào lúc này tìm đến.
"Em không có ảnh hưởng chị nghỉ ngơi chứ?" Tống Ngôn Khê trong lòng oan ức, nhưng nàng không chịu vào lúc này biểu hiện ra, trái lại che giấu đến mức rất hoàn mỹ.

"Không có, tôi chỉ là..

Không nghĩ tới em sẽ tới." Thẩm Khanh Vãn cầm một đôi dép lê cho Tống Ngôn Khê, người sau đá rơi xuống giày cao gót, đi tới bên sofa ngồi xuống.

Thẩm Khanh Vãn rót hai ly nước, ngồi ở đối diện Tống Ngôn Khê, cô cảm thấy đối phương hẳn là có chuyện muốn nói, mới có thể ở buổi tối cố ý lại đây.
Tống Ngôn Khê nhìn Thẩm Khanh Vãn, nàng cúi đầu nhấp ngụm nước, trong lòng lại xa không bằng mặt ngoài bình tĩnh như vậy.

Tỏ tình chuyện như vậy Tống Ngôn Khê không am hiểu, lần trước tỏ tình là thời điểm gì nàng cũng đã sớm quên đi.


Nhưng Tống Ngôn Khê có thể xác định, nàng sống 24 năm, còn chưa bao giờ có thời điểm sốt sắng như vậy.

Tay đang khẽ run, cuống họng cũng hiện ra khô khốc.
"Thẩm Khanh Vãn." Tống Ngôn Khê mở miệng, phát hiện thanh âm của mình có chút khàn khàn, là sốt sắng thái quá gây nên.

Nàng rất lâu không gọi tên Thẩm Khanh Vãn như vậy, nhưng nàng luôn cảm thấy, ở thời điểm tỏ tình, gọi tên đầy đủ sẽ càng thêm chính thức.

Thẩm Khanh Vãn ngẩng đầu lên, nhìn lên tầm mắt quá mức chăm chú của Tống Ngôn Khê, ít nhiều đoán được nàng muốn nói gì.
Truyện được đăng tại dembuon.vn
"Vừa rồi, em đang tức giận, giận chị đối với em không thèm để ý, giận chính mình lầm quan hệ của chúng ta nghĩ đến quá tốt.

Em cho là chị cũng coi em là thành người yêu, hôm nay em mới phát hiện, là em nghĩ lầm rồi.

Chuyện em yêu thích chị, không có hiểu lầm cũng không sai.

Chị có tư cách quản em, cũng có quyền lợi dò hỏi chuyện của em.

Ở trong lòng em, chị là người em yêu."
Tống Ngôn Khê không thích vòng vo, nàng cũng cảm thấy mình và Thẩm Khanh Vãn không thích hợp tiếp tục ám muội tiếp.

Hai người cùng lăn giường, cùng hôn nhau, chuyện thân mật gì đều làm rồi, nàng hiện tại chỉ muốn đánh bóng thẳng, nói cho Thẩm Khanh Vãn chính mình có bao nhiêu thích cô.

Tỏ tình của Tống Ngôn Khê rất trực tiếp, cho dù đã sớm đoán được nàng sẽ nói cái gì, Thẩm Khanh Vãn vẫn là sửng sốt hồi lâu.

Trái tim có một trận ấm áp bay lên, mang theo vui sướng nhợt nhạt, mặc dù như thế, sự lựa chọn của cô chỉ có một loại.
"Em vì sao lại yêu thích tôi?" Thẩm Khanh Vãn ngẩng đầu nhìn Tống Ngôn Khê, cô ở bên trong đoạn quan hệ này của hai người nằm ở trạng thái bị động, cô chưa bao giờ chủ động đi làm cái gì, vẫn luôn là Tống Ngôn Khê đang chủ động nhích lại gần mình, chủ động kéo gần quan hệ của các nàng.

Thẩm Khanh Vãn không cảm thấy chính mình có mị lực đặc thù gì đáng giá Tống Ngôn Khê yêu thích, mới có thể hỏi như vậy.
"Chính là yêu thích chị, không có lý do đặc biệt gì.

Chị con người này, lại bướng bỉnh lại cứng rắn, cũng không có tình thú gì, nhưng em luôn cảm thấy chị rất đáng yêu, muốn tới gần chị, nhìn thấy chị." Tống Ngôn Khê vẫn là lần đầu tiên nói lời buồn nôn như thế, nàng chờ mong mà nhìn Thẩm Khanh Vãn, cũng muốn có được câu trả lời tương ứng, nhưng Thẩm Khanh Vãn Lại lựa chọn né tránh
"Tôi rất cảm tạ yêu thích của em, nhưng tôi không cho là chúng ta thích hợp phát triển trở thành quan hệ người yêu.

Cuộc sống bây giờ của tôi chỉ có công tác, cũng không có cái tâm tư gì lại đi bắt đầu tình yêu mới." Thẩm Khanh Vãn trực tiếp từ chối Tống Ngôn Khê, mà không có để lại chỗ trống.


Nghe được lời của cô, Tống Ngôn Khê nhíu mày, nàng luôn cảm thấy Thẩm Khanh Vãn đang nói dối, bằng không tại sao phải né tránh tầm mắt của chính mình.

Nhưng mà, Thẩm Khanh Vãn lại có lý do gì muốn nói dối đây?
Tống Ngôn Khê không nghĩ ra, trong lòng tràn đầy luống cuống và khổ sở sau khi bị cự tuyệt.

Nàng không phải người thua không chung, chỉ là chán ghét Thẩm Khanh Vãn dùng ba chữ không thích hợp này đến từ chối chính mình.

Bờ môi nàng hé mở, còn muốn nói điều gì, lời chưa kịp ra khỏi miệng thành một lời nói khác.
"Được, em không phải người cưỡng cầu, nếu như chị cho là hai chúng ta hiện tại không thích hợp phát triển trở thành qua hệ tình nhân, em tiếp nhận.

Bắt đầu từ bây giờ, em sẽ chính thức theo đuổi chị." Tống Ngôn Khê thấp giọng nói qua, trong mắt mang theo ánh sáng càng sâu so với trước.

Thẩm Khanh Vãn ngơ ngác nhìn, cô phát hiện, Tống Ngôn Khê luôn là như vậy, nàng tựa hồ sẽ không vì sự tình gì cảm thấy mệt và uể oải, chí ít ở trước mặt mình, nàng luôn là tràn ngập nhiệt tình, đối với mình càng là như vậy.
Nghe được nàng muốn theo đuổi chính mình, Thẩm Khanh Vãn cau mày, nhìn ra cô có lời muốn nói, Tống Ngôn Khê giơ tay lên, nhẹ nhàng chặn lại môi cô.

"A Vãn, chớ nói lời cự tuyệt nữa, chị có quyền lợi từ chối em, em cũng có quyền lợi tiếp tục theo đuổi chị.

Em a, rất ít sẽ đối với người nào chấp nhất như thế, chị là người đầu tiên, em đi trước." Tống Ngôn Khê nói xong, đem nước Thẩm Khanh Vãn rót cho nàng uống đi, đứng dậy rời khỏi.
Khi nàng đi động tác rất nhẹ, cả động tác đóng cửa đều là lặng yên không tiếng động, Thẩm Khanh Vãn nhìn phương hướng nàng rời khỏi xuất thần, lúc này mới nghĩ đến Tống Ngôn Khê không có chạy xe, muộn như vậy rời khỏi rất không an toàn.

Thẩm Khanh Vãn vội vàng chạy đến một bên ban công nhìn xuống, chỉ thấy Tống Ngôn Khê đứng ở dưới lầu, trong tay nàng cầm điện thoại đang cùng ai trò chuyện, qua mấy phút một chiếc xe dừng ở trước mặt nàng.

Thẩm Khanh Vãn đứng trên ban công, đưa mắt nhìn Tống Ngôn Khê lên xe, quên trở về phòng.

Cùng lúc đó, điện thoại trong tay sáng lên, cô mở khóa mở ra, phía trên là tin Tống Ngôn Khê gởi tới.
"Đi về nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều, em không hy vọng yêu thích của em đối với chị sẽ trở thành gánh nặng của chị." Một câu nói đơn giản, Thẩm Khanh Vãn lại đọc tới đọc lui nhiều lần mới đem điện thoại đóng lại.

Cô bất đắc dĩ đi đến phòng tắm, khóe miệng cũng đang trong lúc vô tình cong lên.

Đứng trước gương, Thẩm Khanh Vãn nhìn người ở trong đó cười, để cô có loại cảm giác xa lạ lâu không gặp.
Sợ hãi, bài xích, mạnh miệng, trái tim mềm mại lại khát vọng tới gần, nó không giống miệng biết nói dối, thành thực đến để người lúng túng.
Hết chương 63.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi