PHÂN CÁCH


"Thanh Cừ, buổi tối ăn lẩu có được hay không? Trước đó em vẫn nói muốn ăn đồ vật náo nhiệt một chút, trong nhà có món ăn và đồ gia vị em thích ăn, hai chúng ta rất lâu không ngồi cùng một chỗ ăn lẩu rồi." Quý Hâm Thư cầm trong tay mấy thứ túi đồ gia vị, trên mặt mang cười yếu ớt.

Nghe được lời của cô, Quý Thanh Cừ lại không thèm nhìn cô một chút, chỉ là yên tĩnh ngồi ở trên ghế salông, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ đờ ra.
Trong phòng không có lịch ngày và đồng hồ, Quý Thanh Cừ biết Quý Hâm Thư là cố ý triệt bỏ lịch ngày, muốn nhờ vào đó để lẫn lộn nhận thức của mình đối với thời gian.

Đây là đại đa số thủ đoạn ngục giam giam cầm phạm nhân thường xuyên dùng, Quý Thanh Cừ lại không nghĩ rằng Quý Hâm Thư sẽ đối với chính mình dùng tới.

Nàng nhớ tới ngày mình bị Quý Hâm Thư làm hôn mê là ngày 14 tháng 7, nếu như Quý Hâm Thư không có nói dối, chính mình thật sự hôn mê ba ngày, thêm vào số ngày mấy ngày nay bị cô nhốt tại nơi này, chắc vừa lúc là một tuần.
Chính mình có công việc cũng có bạn bè, cũng không phải không hề xã giao, cho dù thân phận mất tích không ai sẽ phát hiện.

Nhưng mà điện thoại di động của nàng bị Quý Hâm Thư lấy đi, đối phương rất có thể sẽ lợi dụng những phần mềm xã giao kia phân tán một ít tin tức giả, nhờ vào đó để vòng qua hoài nghi những bằng hữu kia của mình.

Thêm nữa bối cảnh của Quý gia mạnh mẽ, Quý Hâm Thư muốn làm được một tay che trời, có lẽ không phải việc khó gì.
Quý Thanh Cừ cau mày, cảm thấy tìm người trợ giúp điểm ấy là tuyệt đối không thể thực hiện được, hiện tại nàng không có công cụ liên lạc, không cách nào đi ra ngoài, ai cũng không thể giúp được chính mình.

Như vậy, dựa vào năng lực của bản thân nàng đi ra ngoài thì sao? Quý Thanh Cừ cúi đầu nhìn một chút hai tay của chính mình, khí lực nàng không nhỏ, nhưng muốn đem cửa khóa mạnh mẽ mở ra không phải quá có khả năng.

Thêm nữa bên ngoài biệt thự có lẽ sẽ có người Quý Hâm Thư an bài, mình coi như chạy ra gian phòng, cũng tuyệt đối không thể thoát khỏi bên người Quý Hâm Thư.
Quý Thanh Cừ nghĩ một hồi chỉ cảm thấy nản lòng thoái chí, mặc kệ đi như thế nào đều là tử cục.

Nàng ngẩng đầu nhìn Quý Hâm Thư bận rộn ở nhà bếp, đối phương tựa hồ cảm ứng được tầm mắt của nàng, đúng lúc quay đầu lại.

Hai người tầm mắt chạm vào nhau, Quý Thanh Cừ thấy được nụ cười yếu ớt trên mặt Quý Hâm Thư, nàng dời đi tầm mắt trước.
Mấy ngày nay bị Quý Hâm Thư nhốt ở đây, đối phương kỳ thực không có làm chuyện đặc biệt khác người gì.

Các nàng vẫn là giống như trước, như tỷ muội thông thường ở chung.


Càng là như vậy, Quý Thanh Cừ thì càng căm ghét hành động của Quý Hâm Thư.

Loại cảm giác đó giống như là đem cầu kính phá vụn dùng keo dán một lần nữa dính trở lại, vết rách mặt ngoài đều không giấu được, huống chi là nội bộ đã sớm thối nát?
Cô lấy lòng chính mình, làm đồ vật chính mình thích ăn, bồi mình làm chuyện trước đây đã nói, nhưng ngay cả gian nhà cũng không để cho mình ra.

Dáng vẻ Quý Hâm Thư giờ khắc này cùng hình tượng trước đây của cô chồng lên, để Quý Thanh Cừ sinh ra một loại cảm giác không chân thực.

Nàng thậm chí không nhịn được hoài nghi, Quý Hâm Thư trước đây đối tốt với mình, có phải cũng là xuất phát từ mục đích nào đó.

Quý Thanh Cừ rõ ràng chính mình không nên suy nghĩ tỷ tỷ như thế, nhưng nàng chính là không nhịn được suy nghĩ lung tung.
"Chị cũng không cần đi làm sao?" Quý Thanh Cừ thấy được Quý Hâm Thư đem nồi uyên ương đặt lên bàn, tùy ý hỏi.

Nàng biết Quý thị rất nhiều công tác đều phải cần Quý Hâm Thư xử lý, nhưng bây giờ cô đã theo mình ở nơi này chừng mấy ngày rồi.

Quý thị không phải là không có Quý Hâm Thư thì không thể vận chuyển, nhưng ít đi Quý Hâm Thư, tuyệt đối là không có cách nào hiệu suất cao hoàn thành công tác.
"Cùng Thanh Cừ so ra, công tác cái gì cũng không phải, Đường Khởi cũng sẽ giúp chị xử lý tốt những việc vặt kia, Thanh Cừ là đang quan tâm chị sao?Quý Hâm Thư không biết lúc nào đã đi tới trước mặt mình, cô rất vui vẻ Quý Thanh Cừ chủ động nói chuyện cùng chính mình.

Mấy ngày nay, Thanh Cừ luôn là không để ý tới chính mình, dáng dấp xa lánh này để Quý Hâm Thư cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Rõ ràng đem lời đều đã nói ra, chính mình lại vẫn là muốn chịu đựng thấy được Thanh Cừ lại không đụng tới khó chịu của nàng.

Đây là một loại dằn vặt vừa ngọt ngào rồi lại khó chịu, một mặt Quý Hâm Thư tự nói với mình nên biết đủ, dù sao Thanh Cừ đã thuộc về mình.

Phương diện khác, Quý Hâm Thư lại rất muốn thân mật cùng Thanh Cừ, cô muốn hôn nàng, muốn lấy được Thanh Cừ đáp lại.
" Ăn cơm đi.

"Quý Thanh Cừ làm bộ không thấy nhiệt tình trong mắt Quý Hâm Thư, nàng ngồi vào trước bàn, yên tĩnh chờ đợi sôi, xuống thịt lại xuống rau, lại chỉ không có tôm và cá Quý Hâm Thư đặc biệt chuẩn bị vì nàng.


Dĩ vãng hai người ăn lẩu, Quý Thanh Cừ luôn là sẽ trước tiên đem tôm và cá mình thích ăn bỏ vào, Quý Hâm Thư sẽ tính chính xác thời gian giúp nàng vớt ra, vì nàng đem tôm lột đi, hiện nay, Quý Thanh Cừ lại cả tôm cũng không muốn ăn.
Nhìn ra phương thức Quý Thanh Cừ dùng như thế từ chối chính mình, Quý Hâm Thư ngơ ngác nhìn mặt nàng, vẫn là đem tôm bỏ vào trong nồi lẩu cay, sau khi nấu xong mò ra lột vỏ, thận trọng đặt ở trong đ ĩa của Quý Thanh Cừ.

Nhưng từ đầu đến cuối, Quý Thanh Cừ đều không có liếc mắt nhìn, càng khỏi nói ăn.

Rõ ràng là món lẩu náo nhiệt, hai người lại ăn đến đặt mình trong hầm băng.
Quý Thanh Cừ không có khẩu vị gì, chỉ ăn một ít món ăn thì kết thúc rất sớm, nàng rất muốn đi ban công thông khí, ban công cũng là một địa phương duy nhất không có bị Quý Hâm Thư khóa lại, đại khái là nàng suy đoán chính mình không dám từ ban công nhảy xuống, đương nhiên, Quý Thanh Cừ cũng sẽ không ngốc đến lấy an toàn chính mình mạo hiểm dù sao nàng nhảy xuống cũng sẽ không thành công thoát đi, còn có thể sẽ làm tổn thương chính mình, để tình thế xấu càng rõ ràng.
Quý Thanh Cừ sau khi ăn qua, mở ra một bình rượu đỏ, cầm đi đến ban công.

Nàng thưởng thức màn đêm phía ngoài, từng ngụm nhỏ nhấp lấy rượu đỏ trong ly.

Lúc này nàng nghe được tiếng bước chân cách đó không xa, cũng không cần quay đầu lại liền biết Quý Hâm Thư lại đi qua rồi.

Loại cảm giác như hình với bóng này ở mấy ngày này nhiều lần xuất hiện, chính mình đi phòng rửa tay, hoặc là đi xuống lầu rót cốc nước, Quý Hâm Thư đều sẽ giống như quỷ mị đi theo phía sau mình, làm sao bỏ rơi cũng bỏ rơi không được.
Sự nhẫn nại của một người luôn là có mức độ, khi nàng mất đi tự do, bị tước đoạt quyền lợi cơ bản nhất của con người, phần nhẫn nại này sẽ trở nên đơn bạc.

Quý Thanh Cừ tức giận đến thân thể phát run, nàng nỗ lực để cho mình phớt lờ ánh mắt sốt ruột phía sau, Quý Hâm Thư lại một mực còn muốn đi tới, không xong không thôi, không ngừng không ngớt nhích lại gần mình.
" Tôi ở ban công hít thở, chị cũng muốn theo đến sao? Cả gian nhà đều là máy giám sát, tôi làm cái gì chị đều biết đến rõ rõ ràng ràng, chị còn theo tới làm cái gì? "Quý Thanh Cừ là lần đầu tiên dùng thái độ như vậy nói chuyện với Quý Hâm Thư, cho dù là mới bắt đầu phát hiện mình bị giam cầm ở đây, cũng không có từng buồn bực như thế.
Trong lòng nàng từ đầu đến cuối đều cảm thấy Quý Hâm Thư làm như vậy không phải là bản ý của cô, cô vẫn là tỷ tỷ tôn trọng của chính mình, thế nhưng, áp lực Quý Hâm Thư cho mình quá lớn, không có người nào có thể nhịn được tại mọi thời khắc bị người dò xét việc riêng tư, ngay cả ngủ đều sẽ có máy thu hình chiếu rọi chính mình.

Quý Thanh Cừ bị đè nén mấy ngày tức giận vào lúc này bạo phát, nàng đem rượu ném xuống đất, lạnh lùng liếc nhìn Quý Hâm Thư, quay người đi xuống lầu dưới.
" Thanh Cừ, chị chỉ là sợ em uống say rồi, không có ý nhìn chằm chằm em.

"Quý Hâm Thư thấy được Quý Thanh Cừ bài xích chính mình như thế, tâm trạng đau xót, cô lần nữa đi theo, muốn ôm chặt Quý Thanh Cừ.

Động tác cô rất rõ ràng, Quý Thanh Cừ càng thêm không thể để cô ôm.


Hai người khí lực chênh lệch không ít, Quý Thanh Cừ lại là đang nổi giận, không có bận tâm nhiều lắm, lần này không nhẹ, thêm nữa lớp da của Quý Hâm Thư trắng mà mỏng, lại rất yếu đuối, tay của Quý Thanh Cừ vừa mới rời khỏi, trên mặt cô ngay lập tức sẽ đỏ một đám lớn.

Quý Thanh Cừ có chút hối hận, nàng nhíu mày, cưỡng chế suy nghĩ muốn hỏi d*c vọng của Quý Hâm Thư thế nào, giằng co đứng tại chỗ.
Ngược lại, Quý Hâm Thư cũng không tức giận, tuy mặt bị đánh đến có chút đau, nhưng cô càng muốn thấy được Thanh Cừ đối với mình là có phản ứng, cô thà rằng Thanh Cừ chửi mình đánh mình, cũng không muốn thấy được Thanh Cừ không thèm để ý cô, coi cô thành một người trong suốt để đối xử, như vậy mới là chuyện Quý Hâm Thư không thể nào tiếp thu được.
" Chị yêu thích Thanh Cừ nổi nóng đối với chị, dù sao cũng tốt hơn em phớt lờ chị.

"Quý Hâm Thư hoàn toàn không thèm để ý vết thương trên mặt, cho dù như thế một lúc nơi đó thì sưng lên.

Cô lôi kéo tay của Quý Thanh Cừ, sờ ở một bên khác gò má, quyến luyến cọ nhẹ.

Quý Thanh Cừ nhìn dáng dấp của cô, mũi chua xót, nàng nghiêng đầu đem tay rút về, lùi về sau vài bước.
" Tỷ, xin lỗi, em không phải cố ý.

Em không có cách nào lý giải chị vì sao lại đối với em có thứ tình cảm này, em hi vọng chị có thể đi bệnh viện, liên lạc bác sĩ tốt nhất, chị bệnh đến rất nặng chị biết không? "Quý Thanh Cừ nhìn Quý Hâm Thư, nàng phát hiện mặc kệ thế nào, chính mình cũng không có cách nào thật sự đi căm ghét người này.
" Bị bệnh? Không có, Thanh Cừ, chị không bệnh.

"Quý Hâm Thư nghiêng đầu, đưa tay sờ lên trán của chính mình, sau khi xác định không có phát sốt, vừa cười lên an ủi Quý Thanh Cừ.

Quý Thanh Cừ hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nắm chặt tay cô.
" Tỷ, em nói không phải sốt cảm mạo, tâm lý chị xảy ra vấn đề, có thể, còn dính đến vấn đề tinh thần.

"Quý Thanh Cừ lần nữa nhắc đến chuyện này, nàng nói tới nghiêm túc, cũng sẽ không lấy chuyện như vậy đùa giỡn.

Nàng tinh tường thấy được, vẻ mặt Quý Hâm Thư sau khi nghe đến câu nói này trở nên cứng ngắc, cô nhìn chính mình, bị thương và khổ sở trong mắt rõ ràng.
" Thanh Cừ, tại sao nói chị như vậy, cũng bởi vì chị yêu em, em liền muốn dùng loại lý do này phủ quyết cảm tình của chị đối với em sao? Em làm như vậy, chị rất khó chịu, không cho phép nói chị như vậy, em đừng nói với chị như vậy nữa.

"Quý Thanh Cừ phát hiện Quý Hâm Thư rất bài xích chính mình nhắc lên vấn đề này, lần trước cũng là bởi vì chuyện mình nói bác sĩ tâm lý, Quý Hâm Thư mới có thể trở nên kích động.

Thân thể cô khẽ run, con ngươi mất đi tiêu cự lần lượt ngưng tụ, lại từ từ tản ra, cô nhìn chính mình, nỗ lực đi tới, rồi lại thấp thỏm lùi xa.
" Tỷ, chị tỉnh táo một chút.


"Quý Thanh Cừ thấy được dáng vẻ kỳ quái của Quý Hâm Thư, lo lắng cô sẽ phải chịu k1ch thích, nhưng Quý Hâm Thư chỉ là mờ mịt nhìn mình, không ngừng mà lắc đầu.
" Thanh Cừ, chị không có không bình tĩnh, chị rất bình thường, chị biết mình là ai, biết mình đang làm gì, biết chị rất yêu em.

Lời của em để chị đau quá, nơi này đau đến muốn vỡ nát, em làm gì phải nói chị như vậy chứ? "
Thanh âm của Quý Hâm Thư có chút nghẹn ngào, cô không khóc, chỉ là ánh mắt của cô so với khóc còn khiến người ta khó chịu.

Quý Thanh Cừ mắt đỏ nhìn cô, còn muốn giải thích cái gì, Quý Hâm Thư lại hoảng loạn đẩy nàng ra, một mình chạy đi gian phòng.

Nhìn thấy cô vội vàng rời khỏi như thế, Quý Thanh Cừ như là tất cả khí lực đều bị rút đi, nàng quay đầu lại nhìn rượu đỏ rơi tại trên đất.

Nó như máu tươi vừa chảy ra, đem thảm trải nền màu trắng nhuộm đỏ.
Quý Thanh Cừ mỏi mệt đem tàn cục trên đất thu thập xong, nàng tắm rửa sạch sẽ nằm ở trên giường, cũng không lâu lắm, cửa bị gõ vang, Quý Thanh Cừ biết là Quý Hâm Thư, nàng xuống giường mở cửa, thấy được Quý Hâm Thư đứng trước cửa.

Cô cười yếu ớt, tựa hồ tranh chấp vừa rồi của hai người đều không có từng xảy ra, dấu vết gò má một bên sưng đỏ cũng rất rõ ràng.
" Thanh Cừ, chị muốn ngủ cùng em, em mỗi ngày đều nói không được, hôm nay có thể không? Chị cái gì cũng sẽ không làm, chỉ muốn ôm em.

"Quý Hâm Thư nhẹ giọng nói qua, ngữ khí khẩn cầu rất rõ ràng.

Nghe được lời của cô, Quý Thanh Cừ nghĩ đến cái gì, cười nhạo xuống.
" Chị có thể dùng máy giám sát thấy được tôi, cần gì phải cùng ngủ một gian phòng với tôi, tôi rất mệt mỏi, muốn một mình nghỉ ngơi."Quý Thanh Cừ nói xong, mặc kệ Quý Hâm Thư còn nói cái gì, trực tiếp đóng cửa lại, khóa trái gian phòng.

Nàng biết Quý Hâm Thư có chìa khóa, thật sự muốn vào, chính mình không ngăn được cô.

Nhưng cửa phòng yên tĩnh lại, không có tiếng bước chân, cũng không có thanh âm lại mở miệng của Quý Hâm Thư.

Quý Thanh Cừ cho rằng cô đi rồi, phiền giận nằm lên giường.

Nghe được thanh âm của nàng nằm xuống, Quý Hâm Thư ngồi dựa vào ở cạnh cửa, ôm vòng lấy đầu gối, đem đầu tựa ở trên cánh tay.
Hết chương 70.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi