PHÂN CÁCH


Hàng năm của trước kia, Quý Hâm Thư tổ chức sinh nhật luôn ở cùng Quý Thanh Cừ, năm nay cũng không ngoại lệ.

Không giống kiêu căng cùng Quý Thanh Cừ, từ sau khi phụ thân qua đời, Quý Hâm Thư rất ít sẽ làm lớn tiệc sinh nhật, nhiều nhất chính là hai tỷ muội đi ra ngoài du lịch, phần lớn lại là các nàng ở nhà, Quý Thanh Cừ đích thân làm một bữa tối.

Quý Hâm Thư muốn, chính là cái sau.
Đứng trước nhà bếp, Quý Thanh Cừ có chút thất thần làm bữa tối, nàng nghiêng đầu liếc nhìn người chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn ở bên cạnh.

Hôm nay Quý Hâm Thư là dáng vẻ quen thuộc của chính mình, không có cuồng loạn, không có chất vấn chính mình có chạy trốn hay không, dường như xung đột khoảng thời gian này của hai người đều là giả.

Quý Thanh Cừ biết Quý Hâm Thư muốn xem là cái gì cũng không phát sinh, nhưng mà chính mình không thể.
"Có thể ăn rồi." Quý Thanh Cừ đem một món ăn cuối cùng bưng lên bàn, sau đó trầm mặc ngồi ở trước bàn.

"Thanh Cừ, hôm nay em còn không có nói sinh nhật vui vẻ với chị." Quý Hâm Thư nhìn qua rất cao hứng, cô cố ý đem đuôi tóc uốn ra độ cong nhỏ bé, mái tóc cũng tinh xảo xử lý còn lần đầu tiên mặc một váy dạ hội mà đỏ.
Người euen thuộc Quý Hâm Thư đều hiểu được, cô yêu thích nhạt màu, đặc biệt là màu trắng cô yêu thích nhất, Quý Thanh Cừ rất ít sẽ thấy cô mặc đồ màu sắc đỏ diễm lệ như thế, nhưng cũng không đại biểu cô mặc đồ màu đỏ là không đẹp.

Quý Hâm Thư là da thịt màu trắng, loại da như vậy được trời ưu ái, trắng nõn như sứ, bất kỳ quần áo màu sắc nào đều có thể bị cô ung dung điều động.

Ngoại trừ màu sắc váy, ngay cả trang điểm Quý Hâm Thư cũng có chút biến hóa, cô cố ý đem viền mắt vẽ cao, hóa trang càng đậm hơn bình thường, một đôi mắt đào hoa tà mị đến thỏa đáng, lại không mất ôn nhu vốn là của cô.

Môi đỏ tô vẽ trước sau mang theo nụ cười, tựa hồ tâm tình rất tốt.
"Sinh nhật vui vẻ." Quý Thanh Cừ nhẹ giọng nói qua, sau đó liền không nói nữa, cảm thấy nàng qua loa, nụ cười trên mặt Quý Hâm Thư phai nhạt chút, lại vẫn là mạnh mẽ tiếp tục lên.

Nhưng phần nụ cười này, cuối cùng ở khi Quý Thanh Cừ chỉ động mấy miếng món ăn liền muốn lên lầu triệt để phá vụn.
"Thanh Cừ, nhanh như vậy thì ăn xong rồi? Bánh sinh nhật còn không có ăn đó, em bồi chị một chút nữa đi." Quý Hâm Thư đứng dậy, lấy ra bánh kem làm xong, cô còn nhớ sinh nhật năm rồi, Thanh Cừ đều sẽ bưng bánh kem đến, để cho mình cầu nguyện.

Mỗi một năm, Quý Hâm Thư đều sẽ cầu nguyện nguyện vọng giống nhau, hi vọng Thanh Cừ vĩnh viễn ở bên cạnh mình.

Hiện tại, nguyện vọng của cô..

Đạt thành rồi sao?
"Tôi có chút mệt mỏi, chị ăn đi." Quý Thanh Cừ nói xong, tiếp tục đi lên trên lầu, cùng lúc đó, bánh kem rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang hỗn tạp lầy lội.

Quý Thanh Cừ liếc nhìn bánh kem chính mình dùng một ngày thời gian làm xong bị triệt để rớt nát, khẽ nhíu mày, tiếp tục đi lên lầu.


Lúc này, Quý Hâm Thư bỗng nhiên tiến lên kéo lấy nàng, đem tay nàng nắm chặt lấy.
"Thanh Cừ, em rõ ràng đã đáp ứng chị hôm nay phải giống như lúc trước, dù cho chỉ là một ngày này, em cũng không muốn thỏa mãn chị sao?" Thanh âm của Quý Hâm Thư có chút run rẩy, nghe được lời nói này của cô, Quý Thanh Cừ giễu cợt một tiếng, chậm rãi đem tay mình rút ra.
"Tôi không có đáp ứng chị, trước sau đều là chính chị đang tự mình nói với mình, tôi rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi." Quý Thanh Cừ nói xong, cũng không tiếp tục nhìn Quý Hâm Thư, một mình trở về phòng.
Nàng vốn tưởng rằng Quý Hâm Thư sẽ không từ bỏ đuổi tới, nhưng mà, sự tình còn lâu mới có đơn giản được như nàng nghĩ như vậy.

Thời gian chầm chậm qua đi, toàn bộ gian nhà yên tĩnh hình như chỉ có một mình mình, khi sắp tiếp cận mười hai giờ, cửa phòng cuối cùng bị người đẩy ra.

Quý Hâm Thư còn ăn mặc một thân dạ phục màu đỏ trước đó, trang điểm trên mặt lại bị cô tẩy đi rồi.
Cô đi tới, không có nụ cười, dáng dấp như dỗi.

Quý Thanh Cừ cảm giác giờ khắc này Quý Hâm Thư có gì đó không đúng, từ khi đem mình nhốt lại đến bây giờ, cảm giác Quý Hâm Thư biểu hiện ra vẫn luôn là dịu dàng, nàng nỗ lực hư cấu giả tạo hai người không có thay đổi.

Nhưng bây giờ, có cái gì trở nên khác thường.
"Thanh Cừ, chị không vui, mấy ngày này em luôn là để chị rất khổ sở, chị.."
"Nguyên nhân không ở tôi, Quý Hâm Thư, chị nên rõ ràng tất cả những thứ này là ai tạo thành."

Nghe lời của Quý Hâm Thư, Quý Thanh Cừ không nhịn được đánh gãy lời cô, nàng cảm thấy rất buồn cười, càng không có nghĩ tới Quý Hâm Thư sẽ chuyển ra một bộ dạng người bị hại có tội luận.

Rõ ràng người bị giam cầm là chính mình, Quý Hâm Thư có tư cách gì khổ sở chứ?
"Thanh Cừ, dù cho chỉ là một ngày này, em cũng không muốn bồi chị."
"Tại sao tôi phải bồi chị? Ở sau khi chị làm chút chuyện này đối với tôi, tiếp tục cùng chị xây dựng vẻ đẹp giả tạo? Quý Hâm Thư, chị không mệt, tôi mệt rồi."
Lời của Quý Thanh Cừ từng chữ đâm ở trong lòng, để Quý Hâm Thư có loại cảm giác khó có thể hô hấp, cô tuyệt vọng, thậm chí đang nghĩ, có phải là nửa đời sau, mình và Thanh Cừ đều phải ở bên trong loại căm hận và mâu thuẫn này, trãi qua bài xích cùng oán giận.

Đây là thích Quý Thanh Cừ tới nay, Quý Hâm Thư lần đầu tiên sản sinh cảm giác tuyệt vọng.

Lúc này cô mới ý thức tới, có lẽ Thanh Cừ mãi mãi cũng sẽ không thích chính mình, ngược lại sẽ càng ngày càng hận.
"Thanh Cừ, cảm tình chị đối với em là tình yêu, không phải tình thân.

Chị muốn ôm em, hôn em, muốn cùng em dựa vào nhau, làm chuyện càng thêm thân mật.

Thanh Cừ, em đối với chị một chút dụ.c vọng khác đều không có, thật sự chỉ là chị em sao?"
Quý Hâm Thư ôm ấp một tia hi vọng cuối cùng, cô còn nhớ Thanh Cừ là thích chính mình muốn nàng, thích nhất chính mình ngậm lấy nàng.

Thân thể Thanh Cừ không bài xích chính mình, nàng đang nói dối, bởi vì quan hệ tỷ muội không muốn thừa nhận tình cảm nàng đối với mình.


Quý Hâm Thư si ngốc nhìn Quý Thanh Cừ, muốn vươn tay sờ mặt nàng, lại bị người sau đánh ra.
"Phải, tôi đối với chị không có dụ.c vọng, cũng không có cảm tình ngoại trừ tỷ muội người nhà ra." Quý Thanh Cừ thấp giọng nói qua, tầm mắt lại có chút né tránh, nàng không nhịn được nghiêng đầu, không nhìn tới Quý Hâm Thư.
"Thật sao? Vậy em dám làm cùng chị không? Làm t.ình cùng chị, chứng minh em đối với chị không có cảm giác, Thanh Cừ, em dám không?" Quý Hâm Thư giờ khắc này có chút hùng hổ dọa người, cô lôi kéo tay của Quý Thanh Cừ đặt ở trên ngực chính mình, xúc cảm mềm mại và lòng bàn tay tiếp xúc, để Quý Thanh Cừ có một thất thần và hoảng hốt trong nháy mắt.
Nàng nhớ tới rất nhiều chuyện, nghĩ đến lần tại nạn ngoài ý muốn kia, mình ở trong miệng Quý Hâm Thư đến cao trào mấy lần, lại sau khi nghĩ đến vô số trận xuân mộng tràn ngập kiều diễm.
Mình là làm sao cùng Quý Hâm Thư triền miên.

Vật mềm mại nắm trong tay đàn hồi mà ấm áp, để Quý Thanh Cừ sinh ra kích động và dụ.c vọng muốn dùng sức nắm chặt.
Nàng cảm giác mình trước đó chỉ là bị thuốc khống chế, mới có lần ma xui quỷ khiến kia, sau đó mộng cũng chỉ là bởi vì chính mình chỉ trải qua một mình Quý Hâm Thư, mới có thể ở trong mộng tình mơ tới cô.

Ở dưới tình huống mình bây giờ hoàn toàn tỉnh táo, nàng chắc chắn sẽ không đối với tỷ tỷ thân sinh của mình sản sinh bất kỳ cảm giác gì.
Quý Thanh Cừ suy nghĩ, dùng hàm răng khẽ cắn lấy môi dưới, vậy mà không ngăn cản Quý Hâm Thư đem chính mình ôm lấy, hai người nằm vật xuống ở trên giường.

Quý Thanh Cừ lần này không có phản kháng, mà là thuận theo nhắm mắt lại, tùy ý Quý Hâm Thư xoa xoa thân thể của nàng.
"Nếu như chị thật sự muốn chứng thực, vậy thì làm đi, có lẽ như vậy thì có thể làm cho chị tuyệt vọng, để chị biết tôi đối với chị không có cảm giác nào." Quý Thanh Cừ nhìn Quý Hâm Thư, chủ động mở ra khuy áo của váy ngủ.

Nhìn động tác của nàng, Quý Hâm Thư hô hấp hơi ngưng lại, trong mắt chồng chất ra dụ.c vọng và khát vọng mãnh liệt.
Hết chương 88.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi