PHẤN ĐẤU CHO KHOA HỌC


Cô bạn gái có làn da trắng, chẳng những xinh đẹp mà còn giàu có trong truyền thuyết đâu? Tại sao người đứng bên cạnh Thẩm Trường An lại là một người đàn ông vậy?
Trương đại gia già rồi không chịu nổi loại kí.ch thích này, hơn nửa ngày cũng không phục hồi tinh thần lại.
"Bạn gái?" Thẩm Trường An ngẩn người, "Cháu không nói đó là bạn gái."
"Vậy đây là?" Trương đại gia quay đầu nhìn về phía Đạo Niên, tưởng nói cậu không mang theo bạn gái đến đây thì thôi đi, mang một người đàn ông đến đây là có ý gì?
"Đây là người yêu của cháu, Đạo Niên." Để tăng thêm ấn tượng cho Trương đại gia, Thẩm Trường An bổ sung vài câu, "Rau quả mà cháu mang về hồi trước là lấy ở chỗ của anh ấy, nửa năm trước ông dẫn cháu đi tìm ma, trên đường trở về cũng đã từng gặp được anh ấy, ông còn chút ấn tượng nào không?"
Môi Trương đại gia run run, hơn nửa ngày cũng không nói ra lời.
Người có thể lấy ra nhiều rau linh quả thần như vậy, chắc chắn không phải là một tồn tại bình thường, chẳng lẽ Thẩm Trường An thật sự giống như những gì bọn họ suy đoán, kiếp trước cậu ta thật sự là thần tiên sao?
Vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu Trương đại gia, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, chờ ông mơ màng hồ đồ chào đón hai người vào nhà, nghe thấy Trương Cốc hỏi Thẩm Trường An bạn gái đâu rồi, rốt cuộc ông cũng phản ứng lại không đúng chỗ nào.
Bạn gái á!
Tiền đề đó phải là một người phụ nữ, nhưng người mà Thẩm Trường An mang lại đây chính là một người đàn ông đó!
"Trường An." Trương Cốc hơi xấu hổ liếc nhìn phía sau Thẩm Trường An vài lần, "Chỉ có hai người các cậu đến thôi à?"
"Chẳng lẽ anh muốn tôi mang thêm mấy người đến ăn ké cơm hả." Thẩm Trường An cảm thấy buồn cười, "Anh dám mời, tôi cũng ngại đưa họ tới ké cơm."
"Không, ý tôi không phải là vậy." Trong lòng Trương Cốc vi diệu mà vẫn còn ôm một tia hy vọng,"Vị này chính là......!Người yêu của cậu?"
"Đúng vậy." Mặc dù Thẩm Trường An đang cười, nhưng ánh mắt lại rất trịnh trọng, "Đây là người yêu của tôi, Đạo Niên."
"Yêu, yêu, người yêu?" Trương Cốc lắp bắp, ánh mắt đổi tới đổi lui trên người Thẩm Trường An và Đạo Niên, "Cậu nghiêm túc?"
"Cậu thấy tôi giống đang nói đùa sao?" Thẩm Trường An quay đầu giới thiệu cho Đạo Niên, "Đây là Trương Cốc, cháu của Trương đại gia."
"Xin chào." Đạo Niên rụt rè gật đầu với Trương Cốc.
Trương Cốc không hiểu sao lại cảm thấy thụ sủng nhược kinh, hắn chạy chậm lấy đĩa đựng trái cây đặt trên bàn cơm, ân cần đặt xuống trước mặt Đạo Niên: "Chào ngài, hoan nghênh hoan nghênh, mời ngài ăn trái cây."

Mặc dù thiên phú của Trương Cốc chẳng ra gì, nhưng bao năm qua, hắn dựa vào giác quan thứ sáu vượt trội hơn người thường của mình mà biết đùi ai có thể ôm, ai không thể đắc tội, thế nên luôn có thể sống một cuộc sống rất an toàn.
Bây giờ Đạo Niên đã được hắn xếp vào phạm vi có chết cũng không thể đắc tội.
"Cảm ơn." Đạo Niên cảm thấy lễ phép với người thân bạn bè của Trường An là cho Trường An thể diện, cho nên từ khi bước vào cửa y liền cư xử nho nhã lễ độ.
Thế nhưng tiếc là sự lễ phép của y cũng không làm giảm áp lực tâm lý cho Trương đại gia và Trương Cốc, bọn họ trái lại còn cảm thấy Đạo Niên sâu không lường được.
"Đồ ăn chín rồi, Trường An đại lão đã đến......!Chưa?" Hồn ma trạch nam mở cửa phòng bếp, nhìn thấy bốn người đang yên lặng ngồi trong phòng khách, nghi hoặc hỏi, "Mọi người đang làm gì vậy, ngồi thiền hở?"
"Nấu cơm xong rồi à?" Trương đại gia hốt hoảng đứng lên, "Trường An và......!Vị kia ngồi ở đây đi.

Tôi không biết khẩu vị của cậu, nên chỉ có thể tùy tiện chuẩn bị chút nguyên liệu nấu ăn.

Nếu cậu muốn ăn gì, cứ nói cho tôi vào hôm nay, sau này có đến nữa, tôi có thể chuẩn bị trước."
"Cậu" trong miệng Trương đại gia, đương nhiên là Đạo Niên.
"Không sao, khẩu vị của tôi rất giống Trường An." Sau khi Đạo Niên ngồi xuống, mười phần tự nhiên gắp thận gà trong nồi canh gà vào chén Thẩm Trường An.
Y nhớ rõ Thẩm Trường An có thói xấu này, thích nhất là ăn thận gà trong canh gà, cố tình cũng chỉ thích ăn hai cái này thôi, nếu cố ý đi mua thận gà về nấu cho cậu, cậu lại không thích ăn.
Có lẽ là vì ít cho nên mới có vẻ hiếm và ngon hơn.
Trương đại gia, người cũng thích ăn thận gà nhưng chưa kịp đặt đũa xuống: "......"
Sau bao nhiêu năm thì cuối cùng ông lại gặp được đối thủ trên bàn cơm rồi, nhưng mà ông cũng không từ bỏ hy vọng đâu, bởi vì một con gà trống có hai cái thận lận, ông vẫn còn cơ hội!
Nghĩ đến đây, ông liền nháy mắt ra hiệu cho sư điệt của mình là Trương Cốc, hy vọng cậu ta có thể hiểu được tinh thần không chịu thua của mình.
Đáng tiếc là Trương Cốc mãi ăn cơm nên không có thời gian tiếp thu được ý tứ sâu xa trong ánh mắt của ông.


Mười phút sau, Thẩm Trường An lại gắp một quả thận gà khác bỏ vào chén Đạo Niên trong ánh mắt phức tạp của Trương đại gia.
Thanh niên bây giờ đều thế này à, có còn chỗ dung thân cho người già nữa không vậy?
Trương đại gia rất muốn đập đũa xuống bàn nói hai câu, nhưng ông vừa nhìn thấy bạn trai của Thẩm Trường An ngẩng đầu nhìn mình, ông liền đánh mất mọi ý nghĩ.
Dụ.c vọng muốn sống của môn phái bọn họ là tổ truyền.
Ăn xong một bữa cơm, Trương đại gia không chỉ không dám độc miệng trước mặt Thẩm Trường An, mà vẻ mặt còn ôn hoà lạ thường, giống như một vị trưởng bối cực kỳ từ ái vậy.
Điều này làm Thẩm Trường An không quen lắm.
"Nào nào nào, chàng trai, sau khi ăn cơm xong ăn chút trái cây tráng miệng đi." Cơm nước xong, Trương đại gia đuổi Trương Cốc vào phòng bếp rửa chén rồi mở TV mời Đạo Niên ngồi xuống sô pha.
Cũng không biết tại sao mà ông luôn không thể nhớ tên của Đạo Niên được, cho nên là cuối cùng chỉ có thể dùng cách gọi chàng trai như một cách gọi khác.
Thẩm Trường An yên lặng dùng tăm xỉa răng chọc trái cây để ăn, nghe Trương đại gia một câu một từ chàng trai, chửi thầm trong bụng, chàng trai này lớn hơn ông vô số tuổi luôn đó.
"Lúc trước không biết người mà Trường An thích là cậu, cho nên chuẩn bị không được đầy đủ gì, cậu đừng để ý." Tài năng bói toán của Trương đại gia có chút bình thường, nhưng dù vậy thì cũng không nên không thể nhìn ra được chút gì qua tướng mạo.
Thế nhưng cậu người yêu này của Thẩm Trường An rất kỳ lạ, rõ ràng là khuôn mặt y rất xuất chúng, rất đặc sắc nhưng lại không thể nhìn ra được gì hết.
Giống như một chậu hoa xinh đẹp xuất sắc được trưng bày trong viện bảo tàng, ai cũng cảm thấy nó đẹp và quen thuộc, nhưng làm cách nào cũng không nhớ nổi tên của nó.
"Tôi không để ý đâu."
Vẻ mặt Đạo Niên rất bình tĩnh, không có nửa điểm cảm giác ngại ngùng khi đi gặp bạn bè của bạn trai, nhưng Trương đại gia lại cảm thấy hình như như vậy mới là bình thường.
Trương đại gia rất muốn chủ động tán gẫu về một vài chủ đề để không khí trong nhà tốt hơn một chút, nhưng mà đối mặt với khuôn mặt nghiêm túc kia của Đạo Niên, ông cũng không biết nói cái gì mới thích hợp: "Thời tiết hôm nay có vẻ khá nhỉ?"
"Ừ." Đạo Niên gật đầu.
Nội tâm của Trương đại gia: Cậu đừng có ừ không như vậy chứ, nói thêm chút gì đó đi.
Tiếc là Đạo Niên làm Trương đại gia thất vọng rồi, y chỉ lẳng lặng nhìn Trương đại gia, ánh mắt như đang nói, ông muốn nói gì tiếp đây?

Trương đại gia bất lực lại bàng hoàng, ông quay đầu nhìn về phía trong hồn ma trạch nam lén chơi game trong góc, nuôi ma ngàn ngày, dùng ma một hồi, vào lúc cần cậu ta đứng ra này, tại sao cậu ta chỉ biết lén chơi game vậy?
Trần Nguyên làm bộ không nhìn thấy biểu cảm của Trương đại gia, nửa người đều rụt vào trong tường.
Lúc còn sống, hắn đã là một trạch nam không thích giao tiếp với người, cho nên sau khi chết cũng chỉ là một trạch ma không giỏi giao tiếp mà thôi, trông cậy vào ai cũng đừng có trông cậy vào hắn.
Trương đại gia: "......"
Thời khắc mấu chốt, một tên có thể trông cậy vào đều không có, giờ cần bọn họ thì có ích gì chứ?
"Ngài......!Chắc là lớn hơn Trường An, đúng không?"
"Đúng vậy." Đạo Niên gật đầu, "Đúng là lớn hơn không ít."
Lớn tuổi hơn nhiều, nhưng tuổi ngoại hình thì lại không khác mấy so với Thẩm Trường An, từ trên giống loài có thể phán đoán ra đây không phải con người.

Trương đại gia quay đầu nhìn Thẩm Trường An, phát hiện vẻ mặt của cậu cũng không có gì là ngạc nhiên, chắc hẳn cậu đã biết thân phận của bạn trai mình.
"Không biết, ngài đang làm việc ở đâu?" Trương đại gia vẫn chưa từ bỏ lý tưởng vĩ đại của mình là hỏi thăm tin tức.
Đạo Niên trầm mặc một lát rồi vươn tay chỉ lên trời.
Trương đại gia hiểu ra, trên mặt đầy vẻ kính ngưỡng, không ngờ thật sự là thần tiên trên trời.
Đã có thể yêu đương với thần tiên trên trời thì ai còn quản giới tính của y nữa.
Không hổ là Thẩm Trường An, người mà cả cơ thể đều phát ra ánh sáng công đức, ngay cả thần tiên mà cũng có thể gom vào tay.
"Thảo nào lại uy vũ tuấn lãng, phong thái bất phàm như thế." Trương đại gia sờ vào bao lì xì đã chuẩn bị sẵn, nghĩ đến tiền trong bao lì xì thì cảm thấy có chút không lấy ra được, vì thế liền đứng dậy trở về phòng, thay bao lì xì ban đầu thành một bao lì xì lớn màu đỏ trị giá 9999 tệ với ý nghĩa lâu lâu dài dài.
"Biết tiên quân ngài không để bụng vật ngoài thân ở trần gian, nhưng đây là một loại lễ nghi trong thế giới phàm trần của chúng tôi, với ngụ ý là ngài và Trường An có thể ở bên nhau lâu lâu dài dài, hy vọng ngài có thể nhận nó."
Thẩm Trường An nhìn cái bao lì xì căng phồng suýt nữa bị vỡ tung kia, khẽ nhướng mày, Trương đại gia ngày thường không có hào phóng như vậy với cậu đâu.
Đạo Niên xác thật không quan tâm đến tiền bạc, nhưng vẫn rất thích câu "lâu lâu dài dài" kia, cho nên y cũng không do dự mà nhận lấy bao lì xì: "Cảm ơn."
"Đừng khách sáo, đừng khách sáo." Thấy y nhận lấy bao lì xì, Trương đại gia thầm thở phào nhẹ nhõm, "Ngài không chê là được."
"Khá tốt." Đạo Niên mười phần tự nhiên nhét bao lì xì vào túi áo khoác của Thẩm Trường An.


Mà động tác tiếp theo của cậu cũng không phải là từ chối, mà là đẩy bao lì xì vào trong, sau đó kéo khóa của áo khoác lên.
Trương đại gia: ......
Vẫn là Thẩm Trường An lợi hại, không chỉ có thể làm cho thần tiên trở thành bạn trai mình, mà còn có thể quản lý cả tiền của y nữa.
"Trương đại gia, đã ăn cơm rồi, cũng tặng bao lì xì luôn rồi, cháu và Đạo Niên về nhà ngủ đây." Vỗ vỗ bao lì xì trong túi, tâm trạng Thẩm Trường An khá tốt, thời điểm Trương đại gia kêu cậu mang theo người yêu tới đây cùng nhau ăn cơm, cậu liền biết tuyệt đối không phải là một bữa cơm đơn giản.
Tuy nhiên, chuyện cậu và Đạo Niên ở bên nhau, sớm muộn gì người thân bạn bè bên cạnh cũng sẽ biết đến, không bằng quang minh chính đại một chút, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Trương đại gia.
Trương đại gia muốn biết cái gì, ước chừng cậu có thể đoán được một chút.

Đáng tiếc gan Trương đại gia không đủ lớn, Đạo Niên đã trực tiếp chỉ bầu trời rồi, thế mà ông còn tưởng rằng Đạo Niên chỉ là thần tiên bình thường.
Haiz, người tuổi lớn rồi nên trí tưởng tượng cũng bị hạn chế.
Cứ việc được nói chuyện với thần tiên khiến Trương đại gia phi thường kích động, nhưng mà đối mặt với một Đạo Niên uy nghiêm, ông thật sự không có dũng khí nói về chuyện nhà chuyện cửa, cuối cùng chỉ có thể tiễn Đạo Niên và Thẩm Trường An ra ngoài.
"Trường An, tôi có thể nói cho người khác về chuyện của cậu và người yêu của cậu không?"
Chuyện Thẩm Trường An yêu đương với thần tiên này, lẽ ra ông nên nói cho những đại sư khác và Bộ An ninh, nhưng ông có quan hệ cá nhân với Thẩm Trường An, cho nên chỉ cần cậu không muốn, ông có thể làm bộ không biết rõ thân phận của Đạo Niên.
"Không có gì là không thể nói với người khác cả." Đạo Niên lên tiếng trước, "Chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống của Trường An, ông có thể nói cho những người khác."
Nếu có thể thì nói cho toàn thế giới biết cũng được.
Như vậy thì sẽ không có một bạch phú mỹ hay nữ thần nào có thể xuất hiện bên cạnh Trường An.
"Tốt, tôi đã hiểu." Trương đại gia vui mừng khôn xiết, nhìn ý tứ của vị thần tiên này, rõ ràng là rất muốn công bố tình yêu.
Vào khoảng rạng sáng của ngày hôm đó, đội chuyên xử lý các tình huống đặc biệt của Bộ An ninh ở đế đô nhận được một tin nhắn khẩn cấp đến từ thành phố Ngô Minh.
"Thẩm Trường An yêu đương với thần tiên?" Bộ trưởng Vương đọc đi đọc lại tin nhắn không dưới mười lần, cảm thấy mình biết rõ từng từ từng chữ trong tin nhắn, thế nhưng tại sao khi chúng được kết hợp lại với nhau thì lại khó hiểu như vậy chứ?
Thần tiên......!Là một người đàn ông rất lợi hại rất đẹp trai?
Dù sao cũng không có khả năng là một vị thần tiên chân chính..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi