PHẤN ĐẤU CHO KHOA HỌC


Kiếp đầu tiên trở thành con người, cậu là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, được một bộ tộc nhận nuôi.
Sau đó, cậu đi theo vu y học được khả năng nhận biết công dụng của các loại thảo dược, sau khi trưởng thành liền bắt đầu đi khắp nơi dạy cho người khác cách chữa bệnh cứu người cùng với khả năng nhận biết công dụng của các loại thảo dược, cuối cùng bởi vì nếm dược liệu mà bị trúng độc làm hư cơ thể, trở nên vô cùng yếu ớt.
Có một điều khá ấm ức chính là trăm ngàn năm trước Thần Nông nổi tiếng nhờ nếm đủ loại thảo dược, mà cậu lại bởi vì từ chối cứu chữa cho một phi tần được bạo quân sủng ái, cuối cùng bị tên quốc vương này xử tử bằng một ngàn vết cắt.
Kiếp thứ hai, cậu là một người bình thường không tên tuổi, bởi vì trời sinh giỏi chiến đấu nên sau khi vào quân doanh, đã từ một binh lính bình thường trở thành tướng quân bảo vệ quốc gia, canh giữ biên cương.

Ngay khi cậu sắp cởi giáp về quê, quân vương ngang ngược muốn đàn áp bá tánh, cậu không đành lòng dùng thanh đao luôn canh giữ biên cương chỉ vào bá tánh, cuối cùng bị xử hình phạt chém eo mà chết.
Kiếp thứ ba, cậu là một kiếm khách võ công cao cường, chết trong lúc bảo vệ minh quân gặp nạn.
Kiếp thứ tư, cậu là một người có học, biết thơ văn, an ổn dạy học và giáo dục trong học viện, nào ngờ thiên hạ loạn lạc, để bảo vệ những cuốn sách ghi lại các loại kiến thức, cậu đã cố ý xuất hiện để dẫn loạn quân đi, cuối cùng chết dưới những mũi tên bay loạn.
Kiếp thứ năm, cậu là một người kể chuyện, kể hết tất cả giai thoại thú vị trong thiên hạ, cuối cùng bởi vì không muốn kể xấu về một vị quan tốt mà bị đối thủ của vị quan tốt đầu độc chết......
Kiếp thứ sáu, cậu là nghệ sĩ xiếc ảo thuật, trong lúc vô tình phát hiện ra bọn ngoại bang sắp xâm lược thành phố ở biên giới, cậu trốn tránh chạy một mạch về thành mật báo cho quận trưởng, cuối cùng do quá mệt nhọc mà đã chết vì kiệt sức.
Kiếp thứ bảy, cậu là một quân sư bày mưu tính kế cho tướng quân, canh giữ biên cương cho triều đình.

Cuối cùng, triều đình thất thủ, vùng đất mà họ trấn giữ dần bị các nước khác thôn tính.

Để bảo vệ cho lãnh thổ này, cậu dốc hết tâm huyết, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn địch nhân xâm nhập vào trong thành, sau đó cậu đã dùng cơ thể yếu ớt này bảo vệ cho một đứa trẻ dưới nhát dao của kẻ thù, rồi bản thân thì lại đầu mình hai nơi.
Kiếp thứ tám bị thiêu chết.
Kiếp thứ chín bị ném đá đến chết.
......
Kiếp thứ năm mươi, cậu là một quan văn, vì phản đối bạo quân, cuối cùng bị bạo quân phán xử cực hình.
......
Kiếp thứ chín mươi chín, để ngăn chặn cuộc xâm lăng của kẻ thù, cậu và đồng đội của mình đã ôm theo bao thuốc nổ xông vào xe tăng của kẻ thù.
Suốt 99 kiếp, không một kiếp nào mà cậu có thể sống thọ và chết tại nhà.
Khi đến với thế gian này, cậu không có vướng bận.
Khi chết đi, cũng không thẹn với lương tâm.
Trong đầu đột nhiên bị nhét vào nhiều ký ức như vậy, Thẩm Trường An cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, cậu che đầu mình lại, đau đớn co người.
"Trường An." Đạo Niên thấy Trường An trong lồng ngực mình phát ra tiếng rê.n rỉ đau đớn, linh khí ở bốn phương tám hướng không ngừng lao vào người Thẩm Trường An, bàn tay run rẩy ôm cậu vào trong ngực chặt hơn, "Đừng sợ, không sao, không sao."
Thế nhưng tay y thậm chí còn run mạnh hơn Thẩm Trường An, y không biết người thật sự sợ hãi vào giờ phút này đến tột cùng là ai nữa.
"Ha ha ha ha ha." Gã đàn ông áo xám quỳ rạp trên mặt đất, vừa hộc máu vừa cười khoái trá, "Thiên Đạo ơi là Thiên Đạo, mày cũng có hôm nay."
Gã dùng mu bàn tay lau máu trên miệng: "Năm đó người yêu của tao bị người rút mất hồn phách, cuối cùng hồn phi phách tán.


Tao quỳ trước điện thờ, đau khổ cầu xin ba ngày, nhưng ông trời là mày đây lại đui mù, thần phật trên khắp đất trời cũng đều là những Bồ Tát bùn đất không có cảm tình!"
"Dưới thời kỳ loạn lạc, xác chết đói nằm rải rác khắp trăm dặm, ông trời là mày không nhìn thấy sao? Thần phật trên khắp trời đất cũng không nhìn thấy sao?" Gã đàn ông áo xám nhìn Thẩm Trường An bị linh khí bao vây, nói với giọng điệu căm hận: "Mà nó rõ ràng là thần y nổi tiếng khắp thiên hạ ở thế giới con người, nhưng nó lại không muốn cứu người yêu của tao, Sinh Cơ Đạo gì chứ, đúng là buồn cười!"
"Thiên đạo bất công, nhân thế vô tình." Gã đàn ông áo xám dần bình tĩnh lại mở bàn tay ra, một viên thần châu màu xanh lục nằm trong lòng bàn tay của gã, gã đột nhiên khép năm ngón tay lại bóp nát nó.
"A!"
Thẩm Trường An đang co người trong vòng tay Đạo Niên bỗng nhiên mở to đôi mắt không có ý thức, gào lên một tiếng đau đớn.

Trong phút chốc, linh khí trong trời đất đã hỗn loạn, các điều luật cũng trở nên rối loạn theo.
"Trường An!" Đạo Niên nhìn cơn lốc nổi lên xung quanh không gian hư vô, giờ phút này Trường An yếu đến mức không thể bị bất cứ thứ gì kíc.h thích, y không chút do dự xé mở không gian đưa Thẩm Trường An bước vào thế giới loài người.
Lúc này, đèn giao thông trên đường cái đã dừng hoạt động, bầu trời ảm đạm không chút tươi sáng, rất nhiều cửa hàng cũng đã mất điện.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã xảy ra biến cố lớn như vậy, các đài phát thanh và truyền hình ở nhiều nơi cũng đã tiến hành cảnh báo thảm họa tự nhiên khẩn cấp.
"Chào các vị khán giả, hiện tại chúng tôi xin cắm vào một tin tức khẩn cấp, xin các vị công dân hãy trở lại nội thành khẩn cấp, xin các vị công dân hãy nhanh chóng trở lại nội thành."
"Các bạn nghe đài thân mến, do hệ thống tín hiệu giao thông đã bị trục trặc, nên các bác tài hãy lái xe cẩn thận, vì sự an toàn của ngài, xin vui lòng thắt an toàn."
Nền tảng dự báo thời tiết cũng giống như công dân ven biển đẩy cảnh báo sóng thần và cảnh báo bão, đối với những địa phương dễ bị sạt lở đất, các bộ phận liên quan cũng bắt đầu làm sơ tán khẩn cấp, vô số thành phố đã rơi vào khủng hoảng.
Các thành viên trong tổ đặc biệt của Bộ An ninh ở đế đô nhận được vô số cuộc gọi từ cấp trên hỏi bọn họ đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra?
Các thành viên trong tổ đặc biệt nhìn pháp khí với từ trường hỗn loạn, sắc mặt trắng bệch.
"Lão Vương!" Bộ trưởng của bộ phận khác đẩy cửa tiến vào, "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Sao lại thế này?" Lão Vương mở bản đồ đám mây vệ tinh trên màn hình lớn, tuyệt vọng đưa tay che mặt mình, giọng khàn khàn nói, "Có lẽ......!Tận thế sắp đến thật rồi."
"Sao có thể như thế được?!" Bộ trưởng đã đặt câu hỏi vươn tay kéo bộ trưởng Vương đến chỗ có ghế để ông ngồi xuống, "Chẳng phải tổ đặc biệt của mấy ông có thể liên lạc với rất nhiều cao nhân sao, chẳng lẽ bọn họ cũng không có cách nào?"
Bộ trưởng Vương bị la liền khựng lại, dần tìm lại lý trí từ trong sự tuyệt vọng, ông gọi vào vài số điện thoại, phát hiện tất cả đường dây đều bận, rơi vào đường cùng, ông đành cắt đầu ngón tay vẽ một câu chú lên lá bùa rồi nhanh chóng xếp lại, sau đó đốt lá bùa này cháy thành tro, cuối cùng nó biến thành một tia sáng bay ra ngoài cửa sổ.
"Đây, đây là cái gì vậy?"
"Bùa truyền âm." Tư chất của bộ trưởng Vương không tốt lắm, chỉ làm một lá bùa này thôi cũng đã làm tiêu hao hết tất cả linh lực của ông, lúc này ông nằm uể oải trên ghế với khuôn mặt trắng như tờ giấy.
"Đúng là không nhìn ra mà, hóa ra ông còn có bản lĩnh này."
"Đã là thế kỷ 21 rồi, thời đại này cũng đã có điện thoại và máy tính, làm gì có người tu hành nào bị khùng đi lãng phí vài giọt tâm đầu huyết(*) để làm bùa truyền âm chứ?" Bộ trưởng Vương đảo mắt xem thường, "Người tu hành cũng biết theo kịp thời đại đó, hiểu không?"
"Giờ đã là lúc nào rồi, sao ông còn có tâm tư nói về cái này chứ." Bộ trưởng Vương nhìn ngoài cửa sổ.
"Vậy đến khi nào mới nhận được câu trả lời?"
"Khoảng chừng......!Hai ba tiếng?" Bộ trưởng Vương nói, "Ông biết đấy, tốc độ của internet cũng gần với vận tốc ánh sáng, mà giới huyền học bọn tôi còn phải suy xét đến vấn đề mưa gió nữa, không thể so sánh với internet được."
"Nhưng chẳng phải trong các câu chuyện thần thoại thì nó có thể truyền âm ngàn dặm sao?"
"Ngại ghê luôn á, người tu hành bọn tôi là con người, chứ không phải thần tiên." Bộ trưởng Vương uống vài ngụm trà táo đỏ cẩu kỷ, bổ sung máu cho mình, "Bây giờ mọi người chỉ cần gọi điện thoại là có thể truyền âm đi ngàn dặm, ông nói đến ba cái chuyện thần thoại không đáng tin này làm gì? Tin vào khoa học không tốt à, sao cứ phải xem mấy câu chuyện thần thoại này là thật chứ, ông học chín năm giáo dục bắt buộc xem như vô nghĩa rồi."
Bộ trưởng: "......"
Thời mà ông còn đi học thì vẫn chưa có chương trình giáo dục bắt buộc chín năm đâu.
"Hai tiếng có phải là hơi lâu rồi không, nếu mà có chuyện gì thật, hoa cúc cũng lạnh luôn rồi(*)." Ông bộ trưởng này móc điện thoại ra đưa cho Bộ trưởng Vương, "Hay là ông gọi lại thử xem."

Bộ trưởng Vương lại gọi thêm một lần, cuối cùng cũng gọi vào một số, ông cúi đầu nhìn ngón tay bị cắt, trong lòng cảm thấy lúc nãy tâm đầu huyết của mình chảy vô ích rồi.
Người trả lời cuộc gọi của ông là đại sư Trương canh giữ ở thành phố Ngô Minh.
"Đừng hỏi tôi, giờ tôi cũng không biết gì hết!" Ngay khi cuộc gọi được nhận, giọng điệu thiếu kiên nhẫn của đại sư Trương liền truyền tới, tuy rằng tín hiệu không tốt, giọng của đại sư Trương cũng bị ngắt quãng nhưng là bộ trưởng Vương vẫn là nghe ra sự nóng nảy trong giọng nói của ông.
"Đại sư Trương, tôi là Vương......"
"Tôi biết ông là ai." Trương đại gia bắt lấy một lệ quỷ đang chạy trốn nhét vào pháp khí, mở loa ngoài của điện thoại, "Có một số lệ quỷ đang chạy trốn, tôi đang bận bắt quỷ đây này, không có thời gian nói chuyện vô nghĩa với ông đâu."
"Là thế này, tôi chỉ muốn hỏi một chút, ngài có biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì không?" Bị đại sư Trương mắng như vậy, khí thế của bộ trưởng Vương có chút yếu đi, không tự giác dùng kính ngữ luôn.
"Không biết." Trương đại gia quay đầu nhìn hồn ma trạch nam Trần Nguyên đang bắt quỷ giúp ông, nét mặt nặng nề nói, "Sau khi bắt xong đám lệ quỷ trốn ở đây, tôi sẽ đi tìm Thẩm Trường An ngay, có lẽ cậu ta biết chuyện gì đang xảy ra."
Bộ trưởng Vương liên tục gật đầu, nhớ ra đại sư Trương không thấy được, liền vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, có lẽ cậu ấy biết được chút gì đó, ông liên lạc với cậu ấy nhanh đi."
Tốt xấu gì cũng có một người bạn trai là thần tiên.
Thẩm Trường An, người đang được vô số người đặt nhiều hy vọng lên vai, hiện tại lại đang rất không ổn, cậu cảm thấy cả người mình như đang bị người ta nghiền nát thành bột, không chỗ nào còn lành lặn.
Có thứ gì đó bị nhét vào trong miệng, cậu cắn một cái, khoang miệng lập tức bị bao quanh bởi linh khí nồng đậm và máu tươi.
Dòng máu tươi này dường như có một công năng thần kỳ, có thể giảm bớt đau đớn cho cậu, cậu không nhịn được hút mạnh vào vài ngụm máu, cuối cùng đại não cũng có chút tỉnh táo.
Máu này là của ai?
Đạo Niên......
Đạo Niên là ai?
Không thể hút máu của Đạo Niên được.
Đạo Niên là ai......
Không thể làm hại y......
"Thật đúng là làm người ta cảm động mà, Thiên Đạo cao không thể với, lại dùng cơ thể của mình nuôi người yêu." Sau khi gã đàn ông áo xám bóp nát hạt châu màu xanh lục đó, gã liền biến thành một con quái vật không phải người cũng chẳng phải quỷ, gã cười tủm tỉm nhìn Đạo Niên đút tay vào trong miệng Thẩm Trường An, "Mày muốn nó nuốt mày à?"
"Đúng là một tình yêu vui buồn lẫn lộn." Gã đàn ông áo xám nhẹ nhàng vỗ tay, "Không uổng công tao cố hết sức thu thập hết mọi tình cảm trong 99 kiếp của Sinh Cơ Đạo, tao không thể giết nó, nhưng lại có thể làm nó tự sát.

Mà tao cũng không ngờ rằng lại được chứng kiến một cảnh tượng cảm động như thế này, thật sự là khiến người ta rơi lệ đầy mặt mà."
Gã lau khóe mắt không tồn tại giọt nước mắt nào: "Tiếc rằng, cho dù mày vứt bỏ bản thân để nó được sống, để nó thay thế địa vị của mày thì nó cũng sẽ không nhớ đến mày nữa."
"Sự hy sinh của mày, tình cảm của mày đều sẽ biến thành một trò cười." Gã đàn ông áo xám cười ha ha, "Buồn cười làm sao, nực cười làm sao, một Thiên Đạo đã từng nhìn thấy có một đôi tình nhân sinh ly tử biệt cũng không động lòng, thế mà lại cũng có một ngày như vậy, ha ha ha, báo ứng!"
"Bệnh tật và chiến tranh của con người đều do tham vọng của chính bản thân con người gây ra." Đạo Niên dường như không cảm nhận được linh khí và thần lực trong cơ thể mình đang dần biến mất trong miệng Thẩm Trường An, y nhìn gã đàn ông điên cuồng này bằng một vẻ mặt bình tĩnh.
"Người yêu của ông đã chết vì dã tâm của ông, cô ta vì ông mà dùng vu thuật đầu độc quan tốt, cho nên sau đấy mới bị cắn ngược.

Với một người như vậy, cho dù Trường An của kiếp đó chưa từng gặp gỡ tôi, chưa từng quen biết tôi, thì tôi cũng biết em ấy đương nhiên sẽ không cứu một người như vậy." Đạo Niên dùng tay còn lại nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Trường An, "Thứ khiến cô ta bị hồn phi phách tán không phải là thần tiên, mà là sự oán hận của những người vô tội đã chết trong tay cô ta."
"Bởi vì các người yêu nhau, cho nên những người vô tội khác xứng đáng trở thành vật hy sinh cho tình yêu của các người sao?" Đạo Niên nghĩ mãi cũng không hiểu được cái tư tưởng này của người phàm, tự cho đây là một tình yêu đích thực, nên những thứ sai trái khác do bản thân gây ra cũng đáng được tha thứ hết sao?

Vậy thì những sinh linh vô tội bị bọn họ hại chết đó, lại là người yêu của ai, là người đang được ai quan tâm, trước khi chết, liệu có phải họ cũng chẳng kịp gặp mặt người yêu của mình không?
"Cô ta bị ông hại chết đấy."
"Về phần tôi và Trường An, ông không cần phải xía vào, đừng tưởng rằng nuốt được chút tàn niệm của Đại Đạo thì bản thân là hóa thân của Đại Đạo, cũng đừng nghĩ lật đổ chúng tôi rồi là có thể trở thành chúa tể của thế giới."
Ở cùng Thẩm Trường An lâu rồi, Đạo Niên tựa hồ cũng học được cách nói chuyện khiến người ta sôi máu hơn.
"Câm miệng, câm miệng, mày thì biết gì chứ, sao bọn tiện dân hèn mọn đó có thể so sánh với cô ấy được."
"Nhưng ở trong mắt của những thần phật trên bầu trời, các người cũng không khác gì những tiện dân đó đâu." Đạo Niên nét mặt lạnh lùng, "Trong mắt tôi, các người không có cao thấp và cũng chẳng cao quý hơn những sinh linh khác, mọi thứ đều đi theo sinh tử tuần hoàn, nhân quả báo ứng mà thôi."
"Cho nên bọn mày như bây giờ cũng là báo ứng!"
Gã đàn ông áo xám điên cuồng, cố gắng lao đến gần nhưng đã bị Đạo Niên dễ dàng ngăn lại.
"Ông dùng cơ thể quân vương cắn nuốt muôn vàn oán niệm, còn dung hợp với tàn niệm mà Đại Đạo lưu lại, khiến mình trở thành một con quái vật không phải thần cũng chẳng phải quỷ, vốn nên tích đức làm việc thiện, nhằm chuộc lại mọi lỗi lầm trong quá khứ."
Y cúi đầu nhìn Trường An trong lòng mình: "Có lẽ còn có thể tìm được một cơ hội tái sinh cho người yêu của mình, nhưng ông lại không làm gì cả."
"Ông được sinh ra ở thế giới con người, cũng nên biến mất ở thế giới con người, thân là Thiên Đạo, tôi vốn không nên quản ông." Đạo Niên rũ mi xuống, "Nhưng trong loài người, dường như có một câu nói rằng ông trời vui buồn thất thường."
Ngay khi nói xong những lời này, Đạo Niên búng tay, một luồng sáng liền đâm thẳng vào xương bả vai của gã đàn ông áo xám, để lại một cái lỗ lớn trên vai gã: "Bây giờ có lẽ tôi đang không vui."
"Tao không tin, tao không tin." Gã đàn ông áo xám quỳ rạp trên mặt đất, "Mày nói cô ấy còn một con đường sống, có phải mày đang gạt tao không, có phải không?!"
Rõ ràng là cô ấy đã bị oan hồn của đám tiện dân đó xâu xé đến mức hồn phi phách tán......
Chắc chắn là Thiên Đạo đang cố tình lừa gạt gã.
"Lẽ ra là như vậy." Môi Đạo Niên chợt cong lên, "Nhưng nó đã bị chính bàn tay của ông phá huỷ mất rồi."
"Mày gạt tao! Mày gạt tao!" Gã đàn ông áo xám quỳ rạp trên mặt đất, bỗng nhiên vừa khóc vừa cười, "Thiên Đạo, mày không cần phải gạt tao.

Hiện tại thế giới con người sắp phải nghênh đón tai họa rồi, người phải lo lắng khổ sở nên là mày mới đúng."
"Đáng lẽ ra thế giới con người đã có kiếp nạn này từ lâu, nhưng chính sự luân hồi từ kiếp này sang kiếp khác của Sinh Cơ Đạo đã làm chậm lại tốc độ đến của tai họa này." Đạo Niên vô tình nói, "Có chết thì sẽ có sống, khi loài người chết đi sẽ có những giống loài khác thay thế bọn họ, liên quan gì đến tôi đâu?"
Y cúi đầu nhìn Thẩm Trường An, nhưng y biết rằng Trường An quan tâm, cậu yêu mến thế giới này, muốn nó tiếp tục được kéo dài.
Chốc lát sau, y phát hiện linh khí trên người đã ngừng vận chuyển, là do Trường An không tiếp tục hấp thu linh khí và thần lực trên người y nữa.
Không đúng.
Đạo Niên nhìn Trường An đang có vẻ mặt đau đớn trong lồng ngực, lại đút ngón tay vào trong miệng cậu.
Thẩm Trường An đang chống chọi với cơn đau cảm thấy rất tức giận, đây là tên nào thiếu đạo đức đưa bạn trai của cậu vào miệng cậu vậy?
Tuy rằng cậu rất thích "ăn" bạn trai, nhưng tuyệt đối không phải ăn theo kiểu này.
Cho dù Thẩm Trường An cậu có đau chết hay đói chết thì cũng tuyệt đối không muốn động vào một đầu ngón tay của bạn trai mình.
"Lấy......"
Thẩm Trường An chắc chắc lúc này mình đã lấy ra sức lực dời non lấp biển, nhưng thật ra thì cũng chỉ là di chuyển ngón tay vài milimét mà thôi.
"Trường An, em nói gì vậy?" Đạo Niên nhận thấy môi Thẩm Trường An mấp máy, liền cúi đầu ghé tai vào miệng cậu, "Có phải là khó chịu không?"
Nói xong, y lại đưa ngón tay của mình vào miệng Thẩm Trường An.
"Đừng chạm vào bạn trai của lão tử......"
"Đừng chạm vào anh ấy!"
Thẩm Trường An đột nhiên bắt lấy ngón tay Đạo Niên, chậm rãi mở mắt ra, tầm nhìn cậu đang rất mờ, đầu óc cũng không đủ tỉnh táo nhưng cậu có thể cảm nhận được người đang ôm mình là Đạo Niên.
"Chỉ có Thẩm Trường An này mới có quyền động vào ông trời, không ai được phép làm hại anh ấy hết."
Đạo Niên nhìn Thẩm Trường An còn chưa tỉnh táo lắm, hoảng hốt vài giây rồi đột nhiên cười khẽ.

Người mà y yêu sao lại đáng yêu đến vậy chứ.
Nghe thấy tiếng cười của Đạo Niên, Thẩm Trường An liều mạng mở to mắt, rốt cuộc cũng thấy rõ mặt y.
Sau khi nhìn thấy rõ Đạo Niên, môi Thẩm Trường An mấp máy: "Có người bắt nạt bạn trai của anh, đánh chết gã đi!"
"Được." Đạo Niên vươn tay lôi một đám mây từ trên trời xuống, biến nó thành một cái ghế dựa thoải mái, nhẹ nhàng đặt Thẩm Trường An lên: "Trường An, đừng ngủ, xem anh giúp em đánh ông ta, được không?"
"Được." Thẩm Trường An sắc mặt trắng bệnh mỉm cười.
Đạo Niên mặt không cảm xúc đi đến trước mặt gã đàn ông áo xám, dùng linh khí chỉnh sửa lại cái lỗ trên vai gã, sau đó kéo gã lên rồi hung hăng ném xuống đất: "Ngại quá, bạn trai tôi muốn xem tôi đánh chết ông, mong ông hợp tác một chút."
Sau khi ném xong, y quay lại nhìn Thẩm Trường An.
Thẩm Trường An chớp chớp mắt, hé miệng không tiếng động nói câu cố lên.
Vì thế, Đạo Niên lại xách gã đàn ông áo xám lên ném xuống đất lần nữa, không cẩn thận làm gãy chân đối phương luôn.
Y biết, theo quỹ đạo ban đầu thì khi Sinh Cơ Đạo sống lại ở kiếp thứ một trăm, ký ức của cậu sẽ bị đánh thức bởi nguyên nhân bên ngoài.

Nhưng y là ông trời vui giận thất thường trong miệng loài người mà, nên tại sao phải phân rõ phải trái với loại quái vật không phải thần cũng chẳng phải quỷ này chứ?
Thẩm Trường An cảm thấy toàn thân đau đến mức muốn kêu lên, như là có ai đó đã mạnh mẽ nghiền nát xương cốt của cậu, rồi mặt dày vô sỉ ghép chúng lại, sau đó lại nghiền nát, rồi lại ghép vào lần nữa vậy.
Liếm khóe miệng, cậu ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt, mùi máu tươi này cũng không khó ngửi, thậm chí nó còn có mùi vị ngọt thanh.
Vừa rồi Đạo Niên đã đút máu vào miệng cậu sao?
Y muốn làm gì vậy?
Dựa trên kinh nghiệm xem các loại phim võ hiệp và tiên hiệp của Thẩm Trường An, khi mà Giáp cần uống máu của Ất thì câu chuyện tình yêu của bọn họ sẽ đi vào con đường ngược nhau quằn quại.
Nhưng mà cậu không thích ngược nhau quằn quại đâu, chỉ thích những câu chuyện ngọt ngào bình đạm, duyên trời tác hợp thôi.
Nhận thấy Đạo Niên liên tục quay đầu lại nhìn mình, Thẩm Trường An sợ y sẽ lo lắng nên làm bộ mình không đau một chút nào hết, đau khổ trên thế gian đều là hư vô, mọi thứ chỉ là thử thách dành cho tình yêu của bọn họ thôi, cậu cảm thấy mình có thể chịu đựng được.
Thẩm Trường An này là một người đàn ông có ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh đó nhé, vì tình yêu, cậu sẽ dũng cảm bước về phía trước!
Khi Đạo Niên quay đầu lại lần nữa, Thẩm Trường An mỉm cười nói: "Đạo Niên, đánh tiếp đi!"
Cậu không chỉ có ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh, mà còn mang thù nữa đó!
Gã đàn ông áo xám: "......"
Thiên Đạo, Sinh Cơ Đạo, hai tên khốn này!
____ ____ ____
Tác giả có lời muốn nói: Người đàn ông có ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh, người đàn ông chân chính —— Thẩm Trường An.
____ ____ ____
Chú thích:
*Hoa cúc cũng lạnh luôn rồi (Hoàng hoa thái đô lương liễu/黄花菜都凉了): Ý là đã quá muộn rồi.
Câu này còn một câu truyền miệng khác là "Dưa leo/rau kim châm cũng lạnh luôn rồi", miền bắc Trung Quốc có một truyền thống là sẽ mời khách ăn một món làm từ dưa leo ở cuối bữa cơm, mà món nào không ăn kịp thì nó lạnh thôi, huống chi là để đến cuối bữa, nên khi mà người ta dùng câu này thì thường nói về chuyện gì đó đã qua, không kịp làm, chậm trễ rồi.
Thật ra câu đúng của nó là xuất phát từ câu "Hoa cúc qua hôm bướm cũng sầu" (明日黄花蝶也愁), câu này là một câu danh ngôn vịnh hoa cúc của Từ Quân Du ở Hàm Huy Lâu, thời cổ đại có tập tục ngắm hoa cúc vào lễ Trùng Dương mùng 9 tháng 9, qua hôm ở đây là chỉ mùng 10 tháng 9 tức đã qua ngày Trùng Dương, nếu để ngày này mới tới thì đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để ngắm cúc, hoa đã tàn bướm đã bay, ý nói chuyện đã qua rồi không thể trở lại nữa.

Nhưng do câu thơ này quá tao nhã, mà người bình thường thì thô thiển không như nhà thơ nên là nghe nhầm rồi đồn bậy, đầu tiên là đồn "hoa cúc" (黄花/huánghuā) thành "rau kim châm" (黄花菜/huánghuā cài), sau đó thì biến thành "dưa leo" (黄瓜/huángguā) luôn.
*Tâm đầu huyết: Máu ở trong tim..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi